Trời sáng hẳn, cả đêm qua không ngủ, Lâm thức trắng ngồi nhìn mông lung ra bên ngoài cổng trước. Chỉ mong sao trời mau sáng để Lâm chạy ngay tới nhà cô Ba. Một đêm kinh hoàng thật sự, không chỉ với Lâm mà ngay cả Bột đến giờ này vẫn không thể tin điều mình chứng kiến đêm qua là có thật. Cái thứ quỷ quái ngoe nguẩy, bám kín lấy quan tài, cái đầu của Phách đang dần dần bị nuốt trọn bởi cái đống bầy nhầy kinh tởm đó. Lâm đứng dậy vơ vội lấy cái áo rồi nói với Bột:
- - Mày ở lại đây trông chừng bác Thảnh với cái Hoa. Tao phải đi ngay bây giờ...Không hiểu sao mà cả đêm tao cứ lo sợ một cái gì đó, co gì gọi điện cho tao ngay nhé.
Bột dụi mắt rồi đứng lên đi cùng với Lâm ra ngoài cổng, Bột đáp:
- - Ừ tao biết rồi, nhưng mày đi cũng phải cẩn thận. Không phải nói gở mồm hay gì đâu, sau cái chết của thằng Phách tao cũng bất an. Liệu tiếp theo có phải là tao….hay mày không đây..?
Lâm cười:
- - Đừng sợ, tao đi là cũng để làm rõ chuyện này. Chỉ cần mày ở đây, chỗ này đông người, miễn đừng tiếp xúc với người lạ không phải trong làng là được. Thôi tao đi đây.
Dứt lời Lâm bước vội ra còn đường đất rồi khuất dần sau những hàng cây ven đường. Hôm nay trời hơi nhiều sương, không khí ẩm thấp, mùi cây cỏ, mùi đất sau một đêm mưa tầm tã phảng phất nhẹ trong không khí khiến Lâm cảm thấy có phần dễ chịu. Giờ này người đi lại cũng chỉ lác đác bởi hãy còn sớm, Bỗng nhiên Lâm thấy một bóng người quen thuộc đang đi ngược chiều với mình. Sương mờ thành thử ra phải đến gần Lâm mới nhận ra đó chính là bác Bảy, bố của Mai. Bác Bảy đang rảo bước vội vã, có lẽ bác đến nhà Phách. Bởi dù sao mấy gia đình trong làng có con cái trạc tuổi đều là chỗ quen biết với nhau. Chưa kể ngày trước Mai chết, gia đinh Phách cũng đến giúp đỡ vợ chồng bác Bảy rất nhiều.
Bác Bảy vội đi qua mà không nhìn thấy Lâm, Lâm gọi:
- - Bác Bảy, bác đi đâu sớm thế..?
Nghe giọng Lâm bác Bảy dừng lại rồi đáp:
- - Lâm đấy à, chết thật bác không chú ý….Bác đang đi sang nhà bà Thảnh đây, chuyện thằng Phách làm bác suy nghĩ cả mấy ngày hôm nay. Hôm qua bác cũng ở đó nhưng không thấy mày đâu. Sáng nay bà nhà vẫn còn đang ngủ nên bác tranh thủ sang xem có giúp được gì không..? Thằng Phách sao lại chết đuối như cái Mai vậy được cơ chứ….
Nhìn bác Bảy nói chuyện với một vẻ đau buồn Lâm cũng chỉ biết an ủi, bác Bảy chắc hẳn nhìn cái chết của Phách mà nhớ đến con gái mình càng thêm đau lòng. Mặc dù Lâm muốn nói cho bác Bảy biết Mai vẫn còn sống, nhưng bây giờ chưa thể được. Bọn giết người vẫn đang nhởn nhơ, nhiều khả năng cái chết của Phách cũng do cái lũ làm hại đời Mai thực hiện. Nếu để lộ chuyện Mai còn sống chúng sẽ ra tay giết Mai thêm một lần nữa. Lâm nói:
- - Dạ tối qua cháu buồn quá nên không muốn ở đó nghe mọi người khóc lóc. Đêm qua cháu mới quay lại, giờ cháu phải đi có việc. Bác sang bên đó thì tốt quá, có lẽ bác sẽ nói chuyện khuyên nhủ được bác Thảnh. Thôi cháu đi đây bác ạ.
Bác Bảy gật đầu chào Lâm rồi tiếp tục đi về hướng nhà bà Thảnh. Đến nhà cô Ba, mọi thứ yên ắng đến lạ thường, lẽ ra tầm này cậu bé kia phải đang quét sân, hoặc chí ít cửa nhà cũng phải mở. Nhưng hôm nay mọi thứ lặng như tờ, không gian xung quanh không có lấy một tiếng động. Đang không biết phải làm thế nào thì từ trong nhà bước ra một người mặc áo trùm kín cả khuôn mặt. Người đó như biết được Lâm đang đợi ngoài cổng nên xuất hiện để mở khóa.
Lâm nhận ra đó chính là Mai, mở khóa cổng Mai không nói gì chỉ ra hiệu cho Lâm đi vào trong. Khóa cổng lại cẩn thận Mai đi sau Lâm vào trong nhà, lúc này Lâm mới khẽ hỏi:
- - Cô Ba sao rồi..?
Mai kéo cái mũ trùm đầu xuống rồi đáp:
- - Sáng nay cô Ba đã đỡ hơn, nhưng vẫn còn yếu lắm. Tuổi cao, vốn dĩ sức khỏe của cô Ba đã không được tốt. Nhưng cô ấy có bảo em hôm nay anh sẽ đến, nhắc em chú ý bên ngoài. Có lẽ cô Ba cũng đang đợi anh đó.
Lâm gật đầu rồi theo Mai vào trong phòng nơi cô Ba đang ở. Đúng như lời Mai nói cô Ba đã ngồi dậy như đợi Lâm từ trước. Lâm vừa bước vào cô Ba đã nói:
- - Nếu đến đây chắc cậu đã nhìn thấy thứ ta đoán rồi chứ..?
Lâm vội đáp:
- - Dạ thưa cô, quả đúng như vậy….Không chỉ thế nó còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Trong quan tài khi con mở ra chỉ còn duy nhất cái đầu của người chết. Cái thứ đó nó đã ăn hết xác thịt của bạn con. Cô làm ơn hãy cho con biết thứ quỷ quái đó từ đâu lại xuất hiện ở đây..? Có cách nào để tìm ra kẻ đã giết bạn con không ạ..? Con lạy cô.
Cô Ba thở dài, cậu bé mọi ngày hoạt bát lanh lợi hôm nay bỗng nhiên sao ủ rũ đến bất ngờ. Nó ngồi phía sau cô Ba như đang trốn tránh, lo sợ điều gì đó. Cô Ba nói:
- - Ta cũng chỉ biết có vậy, ta cũng không phải là người am hiểu về bùa chú, có chăng ta chỉ biết một chút về phong thủy, được ông trời ban cho chút ít căn cơ hơn người bởi ông trời đã lấy đi của ta đôi mắt. Nhưng chừng đó không đủ để ta có thể giúp các ngươi trừ bỏ được mối họa này. Thứ mà ngươi thấy nó ở một thế giới hoàn toàn khác với những điều ta biết. May mắn cho các ngươi người dùng thứ bùa ngải ấy chỉ là một kẻ non nớt. Nhưng không phải tự nhiên mà hắn sử dụng được, đằng sau hắn còn có một thứ đáng sợ hơn nhiều lần. Ta không biết kẻ đứng đằng sau đang muốn làm gì, nhưng nếu kẻ đó muốn hại thì sẽ chẳng ai ở đây có thể sống được nếu như hắn ra tay. Nhưng rõ ràng kẻ đó như đang muốn trêu đùa trên mạng sống của người khác như một thú vui.
Lâm lo lắng:
- - Đến cô Ba mà còn nói vậy thì chúng con biết trông cậy vào ai đây. Bạn con chết đến xác cũng không còn, chẳng lẽ không có cách nào sao.?
Cậu bé đằng sau túm chặt lấy tay cô Ba, Lâm đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao nó lại rụt rè đến như vậy. Cô Ba trả lời:
- - Có cách, đó là cậu cùng những người có liên quan đến chuyện này phải rời khỏi làng ngay. Thời gian không còn nhiều nữa đâu...Bởi vì...bởi vì……
Cô Ba bất chợt im lặng, Lâm gặng hỏi:
- - Vì sao ạ…? Hơn nữa chẳng lẽ con phải bỏ làng đi không bao giờ được quay lại hay sao..?
Cô Ba đáp:
- - Hôm qua ta có nói với cậu đừng đi tìm kẻ đã giết bạn cậu, nhưng giờ không cần cậu đi tìm hắn cũng sẽ đến tìm mọi người,bởi lẽ thứ cậu đốt cháy đêm qua sẽ khiến hắn không bỏ qua. Tuy giờ đây hắn không còn loại bùa ngải ác độc đó nhưng hắn vẫn là một tên rất nguy hiểm. Không giấu gì cậu, bản thân ta cũng sẽ rời khỏi ngôi làng này ngay trong hôm nay. Ta có một dự cảm không lành, ta biết ta làm như vậy là không đúng nhưng xin lỗi hai người. Ta không thể giúp gì được nữa, mọi chuyện sau này các người phải tự lo liệu nấy. Ngôi nhà này ta không thể ở lại được…..
Nghe cô Ba nói mà cả Mai lẫn Lâm như muốn rụng rời chân tay, điều khiến họ hi vọng nhất để giải quyết mọi chuyện là cô Ba nhưng giờ đây cô Ba lại muốn bỏ đi. Trong khi đó tất cả những chuyện này vẫn còn đang là một mớ bòng bong. Cô Ba nhìn Mai nói:
- - Con cũng đã ở đây với ta một thời gian, nếu con muốn đi theo ta ta sẽ đồng ý. Chuyện đến nước này vượt quá sức tưởng tượng của ta. Bản thân ta đã già nhưng bên cạnh ta vẫn còn thằng nhóc, ta không thể để nó gặp nguy hiểm được. Dù sao trong làng tất cả mọi người đều nghĩ rằng con đã chết, nếu con đi cùng ta ra khỏi đây sau này có thể sống một cuộc sống khác. Buông bỏ mọi thù hận để bắt đầu lại từ đầu….Con sẽ đi theo ta chứ..?
Lâm nhìn Mai như chờ đợi một câu trả lời, Mai cũng quá bất ngờ trước quyết định của cô Ba. Nhưng Mai hiểu lý do vì sao cô Ba lại làm như vậy, cô Ba là người tốt, sống không giao du với ai bên ngoài. Hàng ngày cô Ba cùng cậu bé và Mai sống yên bình trong ngôi nhà nằm khuất phía cuối làng. Mấy ngày hôm nay kể từ khi bốc mộ cho cô gái bị giết oan uổng cô Ba tiều tụy đi trông thấy. Nghĩ lại cũng vì giúp Mai nên cô Ba mới thành ra thế này. Mai không dám oán trách cô Ba, ngược lại có thể sống đến ngày hôm nay Mai đều phải nhờ vào cô Ba rất nhiều.
Nhưng tin tức của con gái chưa phát hiện được gì, bố mẹ ngày đêm đau khổ sau cái chết của mình. Hiện giờ Lâm lại quay về làng cũng là do Mai nhờ cô Ba can thiệp. Nghĩ đến đó thôi Mai cảm thấy bản thân mình như bị giằng xé, Mai nghĩ tất cả chuyện này đều do cô mà ra. Nếu giờ Mai bỏ đi theo cô Ba chẳng khác gì chạy trốn trong tủi nhục. Mai khẽ đáp:
- - Con cảm ơn cô, nhưng cô cho phép con ở lại đây. Con không thể bỏ đi như thế được.
Lâm nhìn Mai đau đớn, lúc này Lâm mới nhận ra cô Ba đã chuẩn bị tay nải cùng một số đồ đạc để sẵn từ trước. Có lẽ cô Ba chỉ đợi Lâm đến để nói điều này, cô Ba lắc đầu:
- - Ta biết con sẽ chọn ở lại, nhưng dù như thế thì ta cũng không thay đổi quyết định của mình. Nhưng trước khi đi, ta còn điều này muốn nói với cậu Lâm đây. Cũng coi như đây là chỉ dẫn cuối cùng của ta dành cho mọi người. Hi vọng nó sẽ giúp được cậu, nhưng đừng đặt niềm tin vào nó quá bởi dẫu sao cách này cũng là bất đắc dĩ. Ta bày cách cho cậu bởi xung quanh cậu lúc này vẫn có hai người nữa luôn cố gắng bảo vệ cậu mặc dù hồn phách của họ không cẩn thận sẽ bị tan biến. Ghé tai sát lại đây.
Lâm tiến tới gần ghé tai vào nghe cô Ba thì thầm những lời nói không ai nghe thấy. Đôi mắt của Lâm khẽ căng ra khi cô Ba nói xong, Lâm quỳ xuống đất cảm ơn cô Ba rồi nhìn Mai nói:
- - Em ở lại tiễn cô Ba, giờ anh phải đi khỏi đây. Anh sẽ tìm cho em một chỗ ở mới, em cố đợi một chút. Tình hình rất nguy hiểm, có lẽ anh cần phải nói chuyện với vợ chồng Bột tất cả, bởi Bột cũng có liên quan đến việc này. Anh sẽ bàn với nó về việc em còn sống.
Mai đáp:
- - Có điều này em chưa nói với anh, nhưng chuyện em còn sống cái Mến cũng đã biết. Là em báo cho nó biết, bởi khi đó em không có cách nào tiếp cận được anh. Lại sợ anh nghĩ em là hồn mà nên em đã tìm đến cái Mến. Vì trong làng này Mến nó là người em tin tưởng nhất.
Lâm há hốc mồm ngạc nhiên, Lâm nói:
- - Thế sao nó không nói cho anh biết, con Mến này thật là quá kín miệng mà.
Mai vội tiếp:
- - Là do em, em nói nó đợi khi anh bình tĩnh, cái hôm anh dầm mưa đi về rồi ngất ở bến đò khiến em cũng sợ hãi. Mến nó cũng biết chuyện em còn sống nếu để lộ ra em sẽ gặp nguy hiểm nên nó không dám nói với ai đâu. Kể cả chồng nó, nó cũng không kể.
Lâm bây giờ mới nhận ra, hôm bốc mộ cho cô gái kia, biểu hiện của cái Mến có gì đó hơi lạ lạ. Bình thường nói đến Mai một chút thôi là nó sẽ khóc lóc, vậy mà hôm bốc mộ nó lại bỏ ra xa, không rơi lấy một giọt nước mắt. Đó là bởi vì nó biết Mai vẫn còn sống. Nhưng dù sao chuyện đó cũng không quan trọng, bởi Lâm cũng đang định kể hết với Bột. Lâm chào cô Ba rồi quay đi, thằng nhóc thấy Lâm bước ra nó vội nhảy xuống giường rồi theo Lâm ra đến ngoài cổng, mở cổng Lâm nhìn nó xoa đầu nói:
- - Nhóc vào nhà đi, sau này nhớ phải chăm sóc cho cô Ba nhé. Cảm ơn nhóc….
Thằng nhóc bống dưng kéo tay Lâm giật lại rồi nhìn Lâm bằng ánh mắt u buồn, nó khẽ đáp:
- - Chú ơi chú, chú phải cứu chị Mai…
Lâm giật mình lạnh sống lưng khi nhìn vào mắt nó, Lâm ấp úng:
- - Sao sao….sao nhóc lại nói vậy.
Thằng bé cúi gằm mặt nói:
- - Bởi cháu nhìn thấy chị Mai chết rồi…..!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...