“ Phập.”
Lâm cắm mạnh chiếc xẻng xuống mặt đất nhầy nhụa bùn đất. Xung quanh tất cả tối đen như mực, không một chút ánh sáng nào cho dù là nhỏ nhất. Lâm hạ balo xuống rồi lấy ra một chiếc đèn pin. soi một vòng Lâm thấy ngôi mộ mới đắp buổi sáng ngày hôm nay vẫn y nguyên như cũ. Bên trên mộ vẫn còn vài vòng hoa tang đang bị mưa, gió giày xéo đến dập nát.
Tiếng mưa nặng hạt, tiếng gió như xé màn đêm thi thoảng lại táp vào mặt Lâm những làn hơi lạnh toát, buốt giá đến từng đôt xương sống. Lâm hất những vòng hoa ra bên cạnh rồi nắm lấy chiếc xẻng mồm lẩm bẩm:
- - Phách ơi, cho tao xin lỗi….Nhưng vì mày tao phải làm.
“ Vù….vù….hú…..hú….”
Gió giật càng lúc càng mạnh, mưa từ đầu tối mà cho đến giờ này cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt dần, ngược lại càng lúc thời tiết càng xấu. Sấm chớp giữa cánh đồng hiu quạnh vang lên ấm trời, Lâm vừa nói xong thì một tia chớp giật sáng lóe cả một cánh đồng trong vòng vài giây.
Ánh chớp sáng lòa khiến Lâm có thể nhìn rõ từng gốc cây, từng ngọn cỏ trên mặt đất. Cả nấm mộ như bừng sáng rồi lập tức không gian lại bị bao trùm bởi màn đêm vô tận. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Lâm dùng xẻng đâm vào nấm mộ của bạn xúc ra một xẻng đất đầu tiên.
Mưa xối xả, mưa nặng hạt cũng khiến cho đất bùn trở nên nặng hơn so với bình thường. Nhưng cũng nhờ cơn mưa mà chắc chắn sẽ không ai dám đến nơi đây vào lúc thời tiết đang gầm thét như thế này. Hì hục một mình Lâm cứ đào, cứ đào, phải mất đến nửa tiếng Lâm mới xúc hết được phần đất mộ được đắp nhô cao lên trên mặt đất. Áo mưa lúc này cũng đã không thể ngăn cản được những giọt nước bắt đầu ngấm, len lỏi vào bên trong. Với chiếc áo mưa Lâm cảm thấy khó khăn trong việc đào xúc.
Trời vẫn mưa to, Lâm cởi phăng chiếc áo mưa vướng víu rồi lấy đèn pin soi lại một lần nữa để xác định vị tri cần đào. Mộ mới chôn ban sáng, lại có nước mưa nên đất dường như mềm hơn. Xác dịnh được vị trí Lâm tiếp tục cắm xẻng vào xúc, tuy nhiên khác với nấm đất nhô cao, khi cái xẻng phập vào nên đất bằng phẳng nơi bên dưới là quan tài thì Lâm lại nghe thấy tiếng động lạ:
“ Cộc...Cộc...Cộc..”
“ Cộc...Cộc...Cộc. “
Lâm hoảng sợ rút tay ra khỏi cái xẻng, cơ thể Lâm lúc này đã cứng đờ, không phải do Lâm cởi trần, không phải do nước mưa lạnh buốt mà bởi vì Lâm thấy sợ hãi. Giữa đồng không mông quạnh, mưa to, gió lớn như thế này mà tiếng “ Cộc...Cộc...Cộc ‘’ đó vẫn vang lên một cách rõ rệt, không bị lẫn tạp bởi bất cứ âm thanh nào. Dường như nó vọng từ không trung, nhưng cũng có thể no vang lên từ phía dưới đất nơi huyệt mộ.
Đang run lên vì sợ thì Lâm nghe thấy một giọng nói xen lẫn trong màn mưa:
“ Lâm….ơi…..Lâm….ơi….”
Giọng nói càng lúc càng gần, Lâm kinh hoàng thật sự khi mà giữa cánh đồng lác đác một vài ngôi mộ, giữa trời mưa to gió lớn như thế này ai còn dám ra đây. Hơn nữa mặc dù tiếng mưa nặng hạt nhưng Lâm vẫn nghe thấy người đó đang gọi mình. Chẳng lẽ hồn ma của Phách đang gọi tên Lâm từ dưới quan tài. Lâm định quay người với lấy chiếc đèn pin thì giọng nói lại vang lên:
“ Lâm...ơi...Lâm...ơi….Lâm..”
Đó là một giọng run run, đáng sợ hơn nó mỗi lúc một gần. Nhưng trong bóng tối Lâm không nhìn thấy gì cả. Lấy hết bình tĩnh Lâm vớ lấy chiếc đèn pin soi về phía trước thì Lâm giật thót cả mình:
- - Lâm ơi….Lâm….Có phải mày đấy không..?
Là thằng Bột, nó đang tiến về phía ánh đèn pin vừa đi vừa gọi Lâm bằng cái giọng run rẩy đến rợn người. Lâm cố trấn tĩnh lại đáp:
- - Bột hả, mày làm tao sợ đến chết khiếp rồi đây này.
Bột nghe thấy đúng giọng của Lâm thì mới chạy vội đến, Bột nói:
- - Mày sợ…? Mày điên à…..Mày có biết tao mới là người muốn đứng tim không. Tao nhìn thấy ánh đèn lập lòe trong cơn mưa nhưng không biết có phải mày không..?
Lâm thở phào đáp:
- - Nhưng sao mày lại ra đây...Không phải lúc nãy mày rất sợ sao..?
Bột nói:
- - Tất nhiên là tao sợ gần chết rồi, nhưng không hiểu sao tao vẫn đi. Mà mày đào mộ thằng Phách lên thật hả Lâm.
Lâm lia đèn pin sang phía ngôi mộ khiến Bột há hốc mồm kinh hãi:
- - Mày….mày….làm….thật….Mày...điên...rồi….Lâm ạ..Bây giờ...mày lấp lại vẫn còn...kịp đó.
Lâm thấy Bột đến cũng đã giải tỏa nỗi sợ phần nào, Lâm tiến về phía cái xẻng rồi trả lời:
- - Quá muộn rồi, bây giờ dù có phải chết tao cũng phải tiếp tục. Mày có thể về, hoặc giúp tao một tay thì tùy mày. Khi nào xong tao sẽ giải thích, mà nếu đúng như vậy thì mày tự nhìn cũng sẽ hiểu tại sao tao làm vậy.
Bột đứng như chôn chân tại chỗ, điều này quả thực quá điên rồ….Nhưng từ trước tới giờ Lâm không phải là kẻ làm những điều bậy bạ mà không suy nghĩ. Nhưng việc đào mộ người bạn thân chỉ mới chôn cất buổi sáng thì dù có nằm mơ Bột cũng không dám mơ đến.
Nhưng điều này lại đang diễn ra trước mắt Bột khi mà Lâm vẫn xúc từng xẻng, từng xẻng đất hất ra bên cạnh. Bột run run nói:
- - Tao….tao...sẽ….giúp mày.
Lâm quay lại gật đầu rồi chi tay về phía balo nói:
- - Còn một cái cuốc tao để ở dưới đất, mày cầm lấy đào còn tao sẽ xúc. Trời mưa tuy đất ngấm nước nặng hơn nhưng lại mềm, dễ đào. Nhanh lên, chuyện này không thể chậm trễ được.
Bột nướt nước bọt rồi cúi xuống nhặt cái cuốc, hai tay Bột run lên cầm cập, nỗi sợ khiến hai hàm răng Bột va vào nhau, toàn thân Bột nổi gai ốc khi nghĩ tới chuyện mình sắp đào một ngôi mộ của người chết. Lâm trấn an Bột:
- - Tao với mày làm điều này là vì thằng Phách, vì cả gia đình nó nữa. Tao cũng sợ lắm, nhưng nếu không làm điều này nhiều khả năng thằng Phách chết rồi mà cả vợ con nó cũng không được sống. Tin tao đi….
Bột gật đầu rồi cũng dùng cuốc cuốc xuống mặt đất nơi chôn cất quan tài của Phách. Lúc đó đã là gần 10h tối, hai gã đàn ông đang ra sức khai quật một ngôi mộ giữa cái âm u lạnh lẽo, mưa gió, sấm chớp vang trời tại cánh đồng vắng vẻ. Tiếng xúc đất, tiếng đào đất bị tiếng mưa, tiếng gió lấn át hết cả.
Đào được phân nửa độ sâu Bột bỗng nhiên ngã nhào ra đất. Tay Bột chỉ xuống dưới hố rồi lắp bắp nói:
- - Lâm….Lâ..m….ơi….Mày….có nghe...thấy gì...không..? Dưới...đất…..dưới….đất..có tiếng động...Có...tiếng...động…
Lâm từ nãy đến giờ thì thoảng vẫn nghe thấy âm thanh đó, đúng vậy, tiếng:
“ Cộc….Cộc...Cộc…” ấy được phát ra từ phía dưới đất nơi huyệt mộ. Đáng sợ hơn càng xuống đến gần quan tài thì tiếng động phát ra mỗi lúc một nhiều. Nó không phải chốc nhát nữa, mà đôi khi nó vang lên tiên tục. Tất nhiên là Lâm có nghe thấy, nhưng điều đó chứng minh lời cô Ba nói là đúng. Phách chết bởi bị yểm một thứ bùa ngải độc địa. Lâm dừng tay lại nhìn Bột đáp:
- - Đó chính là lý do vì sao tao muốn đào mộ Phách lên để kiểm chứng...Tiếp tục đi…
Bột run rẩy đến không dám đứng lên, Bột hỏi Lâm bằng một giọng sợ hãi tột độ:
- - Ý ….ý mày là….thằng….Phách….vẫn….còn...sống…..Không...thể nào…..Tao….tao…..sợ...lắm…...Nó….vẫn….kêu kìa….
Lâm lắc đầu:
- - Không…..Phách nó chết rồi….nhưng cái chết của nó không bình thường….Đào tiếp đi…..Một chút nữa thôi cả tao với mày sẽ được nhìn thấy cái thứ chết tiệt đang nằm trong quan tài thằng Phách là thứ gì.
Đến lúc này thì Bột đã hiểu lý do vì sao Lâm lại muốn đào mộ bạn lên. Nhưng cái thứ Lâm đang nói là thứ gì, chẳng lẽ trong đó chỉ có xác của Phách thôi sao….Lúc đưa Phách vào trong áo quan cả Lâm và Bột đều chứng kiến. Hơn nữa ban nãy quá sợ hãi thì Bột mới hỏi một câu ngớ ngẩn là Phách còn sống sao...Nhưng làm gì có ai còn sống sau khi bị vớt xác từ dưới sông lên, rồi hộc máu tươi ra giữa cầu, tiếp đó cái xác chỉ sau có hai ngày đã bắt đầu bốc mùi hôi thối vì bị ngâm nước cơ chứ.
Nhìn Lâm vẫn đang ra sức đào, xúc. Bột cầm cuốc cố đứng dậy nhưng hai chân vẫn run lên từng hồi. Tiếp tục đào cho đến khi Lâm nói lớn:
- - Đừng cuốc nữa, sắp chạm đến mặt áo quan rồi….Nhẹ tay thôi.
Lâm dùng xẻng ấn nhẹ thêm một chút nữa để dò thì:
“ Cộp.”
Mũi xẻng đã chạm ngay vào vỏ quan tài, Lâm nhẹ nhàng từng chút một hớt lớp đất bùn nhão nhoét trên nắp áo quan. Trời vẫn mưa xối xả, cơn mưa rào nặng hạt đã giúp cho lớp bùn đất trên bề mặt quan tài được rửa trôi sạch dần, sạch dần. Chỉ một lát sau nắp quan tài đã hiện ra trước mắt Lâm và Bột
“ Đùng….Đoàng..”
Tiếng sấm nổ như động trời, ánh chớp giật liên hồi khiến quan tài của Phách lộ rõ ra trong màn đêm mưa gió. Đơ người mất mấy giây vì tiếng sấm động, Lâm nói với Bột:
- - Mang balo của tao lại đây…
Bột vội vàng chạy đi lấy balo, Lâm đã chuẩn bị đầy đủ những dụng cụ cần thiết để bật nắp áo quan.
“ Cộc...Cộc….Cộc..”
“ Cộc...Cộc...Cộc..”
Tiếng động lạ lúc này chắc chắn được phát ra từ bên trong quan tài, hai tay Lâm cũng run lên bần bật….Khó khăn lắm Lâm mới nậy được một kẽ hở của nắp áo quan. Lạ lùng thay trời cũng ngớt mưa dần dần, Lâm gọi Bột:
- - Đưa cái xà beng vào….Tao với mày sẽ dùng sức để cậy nắp quan tài.
Bột đứng bên trên lập tức đưa xà beng vào kẽ hở mà Lâm vừa tạo ra. Tiếp sau đó cả hai nghiến răng dùng sức:
- - 1...2...3 nào….
“ Rắc...rắc….cạch…..cạch…”
Nắp áo quan được bậy lật ngửa ra, trời tạnh không còn một giọt mưa.
“ Uỳnh….uỳnh….uỳnh…’”
Chớp sáng lòa, cả Lâm lẫn Bột đều chết đứng, há hốc mồm khi trong ánh chớp lóe lên trắng xóa…...Bên trong quan tài là một cảnh tượng kinh dị đầy hãi hùng.
“ Cộc...Cộc...Cộc..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...