Cũng giống như bình thường, Lâm Thanh Vũ lái xe tới cửa ngân hàng sau đó gửi xe xuống tầng hầm, rồi mới đứng đợi xe khách tới đón cùng với mọi người trong ngân hàng.
Đêm qua mặc dù tâm trạng có chút nặng nề, nhưng vì muốn giúp Úng Gia Văn nên cô vẫn cố gắng xốc lại tinh thần khiến mọi việc cũng không có gì khác lắm.
Thời gian tổ chức sự kiện này được lựa chọn đúng là không sai, hôm nay khí trời vô cùng sáng sủa, mặt trời tỏa nắng khiến người ấm áp, là một ngày ấm áp sau một chuỗi ngày lạnh lẽo.
Lâm Thanh Vũ mặc áo khoác cao cấp, trong vài chiếc xe khách chạy qua nhanh chóng tìm được Ứng Gia Văn.
"A, học trưởng, nếu không phải hôm qua anh một mực muốn em tới đây thì khẳng định là em vẫn còn đang cuộn mình trong chăn ngủ, thời tiết như thế này ngủ là tốt nhất!"
"Thanh Vũ học muội, chim non dậy sớm có côn trùng ăn, hôm nay cam đoan chuyến đi này của em sẽ không tệ." Ứng Gia Văn cố làm ra vẻ huyền bí nói.
"Gia Văn học trưởng. . . . . ." Lâm Thanh Vũ nhanh chóng nhìn sang hai bên một chút, lôi kéo tay Ứng Gia Văn ý bảo anh nghiêng tai tới, bám vào bên tai anh nói: "Hôm nay em cũng có một số việc muốn nói với anh, trong xe không tiện nói chuyện, chờ một chút đến giờ hoạt động em sẽ nói cho anh biết."
"Bí mật như thế sao?" Ứng Gia Văn nhìn Lâm Thanh Vũ che miệng cười không ngừng, không khỏi giơ tay lên sờ sờ đầu cô, "Ngày đó em không sao chứ?"
"Ừ! Em rất khỏe." Lâm Thanh Vũ dùng sức gật đầu, tinh thần phấn chấn mười phần hoàn toàn không giống vẻ mặt vừa mới oán trách vì thiếu ngủ kia.
Một đám người tự lái xe hoặc ngồi xe du lịch lần lượt đi đến thị trấn Hổ Đầu nằm ở khu vực phát triển mới tại Đài Nam, mấy năm gần đây chỗ này phát triển rất tốt, cũng rất thích hợp để chọn làm nơi du lịch, đặc biệt ngoài cửa lớn còn nghiêm chỉnh sắp xếp xe đạp cho thuê, càng thích hợp với loại người lười hoạt động như Lâm Thanh Vũ.
Từ xe du lịch nhảy xuống, cô lập tức đi đến cửa hàng bên cạnh để thuê xe đạp.
"Học muội, anh cũng mời thêm khách đến." Ứng Gia Văn vỗ vỗ vẻ mặt hưng phấn của Lâm Thanh Vũ, nói tiếp: "Cậu ấy nói muốn tự mang xe đạp đến , chờ một chút ba người chúng ta sẽ cùng nhau đạp xe quanh hồ, sau đó đến mười một rưỡi sẽ tụ họp cùng mọi người ăn cơm trưa."
"Khách?" Trong lòng Lâm Thanh Vũ hiện lên dự cảm không tốt, quả nhiên vừa quay đầu lại đã thấy Cổ Hựu Hiền đỗ xe phía xa, từ đầu đến chân mặc một bộ trang phục chuyên dụng cho người tham gia đua xe, so với những vận động viên đua xe của Pháp còn có vẻ chuyên nghiệp hơn, lái một chiếc xe đạp ba màu hồng trắng đen, chói sáng kinh khủng, đạp nhanh đến chỗ bọn họ.
"Tên kia có cần phải khoa trương như thế không, hôm nay chỉ cần đến đi bộ . . . . . ." Lâm Thanh Vũ mở to mắt to lẩm bẩm nói, lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Ứng Gia Văn, "A, tại sao anh ta lại đến đây?"
"Đồng nghiệp trong ngân hàng chúng ta nói là có thể mời bạn bè cùng đi , cho nên anh đã hẹn cậu ấy." Ứng Gia Văn lộ ra nụ cười sâu xa nhìn Lâm Thanh Vũ. Sau khi nghe Cổ Hựu Hiền kể một ít chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ, dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Lâm Thanh Vũ, tính cách của cô rất thẳng thắn, nếu cô thật sự chán ghét Cổ Hựu Hiền, thì cô nhất định sẽ không ngoan ngoãn làm theo đủ các yêu cầu bốc đồng của cậu ấy, thậm chí mỗi ngày còn đi ăn tối cùng nhau.
Mặc kệ Lâm Thanh Vũ có tình cảm gì với Cổ Hựu Hiền, sự xuất hiện của anh đã phá hủy sự hài hòa giữa hai người bọn họ, chuyện này khiến anh cảm thấy vô cùng tự trách, cho nên tính toán thừa dịp sự kiện lần này, để cho hai người nói chuyện với nhau cho rõ ràng.
"Học trưởng, hiện tại Cổ Hựu Hiền nhất định hận chết em, anh gọi anh ấy đến, cả em và anh ấy sẽ đều xấu hổ!" Lâm Thanh Vũ bĩu môi ưu sầu.
"Thanh Vũ, về sau bất luận là chuyện gì cũng không thể cho người khác biết lập trường của mình, như vậy mới sẽ không mất đi cơ hội thấy rõ chân tướng, hiểu không?" Ứng Gia Văn dịu dàng ấm áp, cười ôn hòa, thân thiết nhắc nhở cô.
Cô quay đầu lại, Cổ Hựu Hiền một thân chói sáng đã đứng ở trước mắt cô, "Hi! Tiểu Vũ học muội." Anh tháo kính râm xuống, ánh mắt tự tin nhìn về phía Lâm Thanh Vũ.
"Hựu . . . . . Cổ tiên sinh, xin chào." Lâm Thanh Vũ cho rằng từ nay về sau cô và anh sẽ trở thành người xa lạ, nghe thấy Cổ Hựu Hiền vẫn gọi mình giống như thường ngày, thậm chí còn tăng thêm hai chữ "Học muội", cô thực sự cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhìn thấy nụ cười tươi vui vẻ của anh, cô thật sự không đoán ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.
"Ít nhất thì em cũng phải gọi một tiếng hội trưởng chứ!" Cổ Hựu Hiền vui cười, xuất ra khí thế của hội trưởng ngày xưa. Bị anh thúc giục cùng với trang bị chói sáng của anh dọa sững sờ, hai người nhanh chóng thuê xe đạp sau đó bắt đầu đạp xe quanh hồ.
Cổ Hựu Hiền dường như là có chủ tâm đến để chơi đùa vậy. Anh lái một chiếc xe địa hình leo núi, giống như một đứa ngốc chạy nước rút. . . . . . Dừng lại chờ bọn họ, lại chạy nước rút. . . . . . Lại dừng lại chờ bọn họ, làm Lâm Thanh Vũ vừa bực mình vừa buồn cười.
"Gia Văn học trưởng, rốt cuộc là anh gọi anh ấy đến đây làm gì vậy. Một người High thành như vậy, thật đúng là tù trước đến nay chẳng thay đổi chút nào, vẫn giống như một đứa bé vậy." Cô nhịn không được nói.
Vấn đề này làm cho Ứng Gia Văn có chút không chịu được, anh cười gượng nhìn Lâm Thanh Vũ, "Hội trưởng chỉ muốn biểu hiện trước mặt em tốt một chút, cũng rất muốn em thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình về những mặt xấu của cậu ấu, tấm lòng đơn thuần như vậy, tuy nhiên phương thức biểu hiện lại có chút ngốc, nhưng đây cũng là ưu điểm lớn nhất của cậu ấy."
Lâm Thanh Vũ cười một tiếng, "Gia Văn học trưởng, anh ấy có một người phụ tá già dặn như anh thật sự là phúc khí ba đời."
"Học muội, em sai rồi, hội trưởng có thể gặp gỡ em, mới là đúng là may mắn của cậu ấy." Ứng Gia Văn cười mỉm nói.
Không biết có phải là vì lái xe khiến cho cơ thể nóng lên rồi hay không mà khuôn mặt trắng noãn của Lâm Thanh Vũ bỗng nhiên đỏ rừng rực, cô đạp nhanh về phía trước, lẳng lặng nhìn Cổ Hựu Hiền đằng trước đang hăng say đạp xe. Bộ quần áo thể thao bó sát người làm cho dáng người cao lớn rắn chắc mà cân xứng của anh hiện ra không bỏ sót chút nào.
Mọi lần đều nhìn anh mặc tây trang thẳng thớm, không nhìn ra kỳ thật hắn anh cũng hơi gầy! Cô nghĩ.
Cổ Hựu Hiền quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Vũ, phát hiện cô đang nhìn mình chằm chằm, vui vẻ thả chậm tốc độ, đạp xe bên cạnh cô, "Tiểu Vũ, đạp xe rất vui đúng không?! Khi nào được nghỉ theo anh đi đạp xe được không?"
"Tôi cho rằng. . . . . . Anh không dám nói chuyện với tôi nữa chứ!" Cô hơi nghiêng mặt sang chỗ khác, trong lòng có chút e sợ nói.
"Tiểu Vũ, em quá coi thường anh, nếu như là mười năm trước có lẽ anh thật sự không dám đến gần anh, nhưng mà, trong mười năm này anh cũng không phải chỉ lêu lổng chơi đùa, em cũng đừng nghĩ anh hiện tại và anh trước kia vẫn giống nhau." Cổ Hựu Hiền ngược lại mang theo vẻ mặt kiêu ngạo tươi cười nhìn Lâm Thanh Vũ.
"A? Vậy là da mặt anh đã dày hơn rồi đúng không? Mà tôi thật sự không biết anh đã thay đổi cái gì, vẫn rất ngây thơ, hơn nữa cá tính có thù tất báo của anh, khẳng định sẽ lại nghĩ cách đến báo thù tôi."
"Tâm ý của anh đối với em thiên địa có thể chứng giám, anh chưa từng có ý nghĩ muốn trả thù, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa. . . . . . Nói đến thù dai, em còn lợi hại hơn anh có được không, em nhớ mối thù với anh cũng nhớ tới mười năm, sau khi gặp mặt còn một mực hung dữ với anh, cho nên. . . . . ." Trái tim Cổ Hựu Hiền đập thình thịch nhanh hơn, tháo kính râm có viền hồng xuống "Phần tử khủng bố biết quá nhiều bí mật của anh như em, đương nhiên anh phải nhốt em ở bên cạnh, thời thời khắc khắc đều phải nghiêm túc canh chừng, nếu để cho em ra ngoài làm loạn, từng phút từng giây anh đều lo lắng! Tiểu Vũ, anh thật sự rất thích em, làm bạn gái của anh nhé!"
Lâm Thanh Vũ chấn động, trọng tâm xe đạp mất thăng bằng, lung la lung lay thiếu chút nữa lật xe, Cổ Hựu Hiền sợ tới mức vội vàng bắt lấy đầu xe cô, ổn định xe.
"Không phải em nhát gan như thế chứ?" Trong lòng Cổ Hựu Hiền cảm thấy vô cùng bất an, lại làm ra vẻ thoải mái nói.
Trong lòng cô không thể nào khống chế kinh hoàng, cũng không dám nhìn về phía Cổ Hựu Hiền nữa, vừa rồi anh đã nói, mỗi chữ mỗi câu đều làm cô nóng lên, hơn nữa bất luận anh là lộ ra nụ cười ấm áp hay là bày ra vẻ mặt du côn, cũng làm cho lòng cô rung động không thôi.
Lâm Thanh Vũ vốn cho là đã bị anh chán ghét còn đang thương tâm, lúc này biết rõ Cổ Hựu Hiền vẫn yêu mến cô, trong nội tâm cô cảm thấy vừa sợ vừa tức, giận chính mình sao đơn giản như vậy đã bị Cổ Hựu Hiền hấp dẫn, còn không thể tự kềm chế mà mê luyến anh, càng kinh ngạc hơn khi cô yêu mến anh nhanh và mãnh liệt như thế. . . . . . Vụng trộm nhìn Cổ Hựu Hiền, chỉ thấy vẻ mặt anh cũng đang mong đợi chờ cô trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...