Buổi tối hôm sau, Lâm Thanh Vũ thay một bộ váy màu vàng cam, lái xe đến khu biệt thự Sâm Lâm đón người chị em tốt Lăng Y Linh, sau đó chạy thẳng tới nơi tổ chức bữa tiệc cuối năm của công ty xây dựng Cổ Thành.
Cô đã hẹn với Lăng Y Linh là sau khi buổi tiệc cuối năm kết thúc sẽ trở về nhà cô ấy, buổi tối cô muốn nói cho cô ấy biết chuyện mình và Cổ Hựu Hiền quen nhau.
Nhưng, người tính không bằng trời tính, tại bữa tiệc cuối năm Cổ Hựu Hiền không cẩn thận làm Lăng Y Linh quá chén, từ đó phát sinh ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
—— Thứ Hai đi làm, người chị em tốt Lăng Y Linh này của cô lại thản nhiên tiếp nhận thân phận bạn gái của Hàn Mộc Thâm, khiến cô chấn động, hiếu kỳ muốn biết Hàn Mộc Thâm rốt cuộc đã dùng ma pháp gì mới có thể thu phục được Y Linh, nhưng mà Lâm Thanh Vũ chưa có thời gian để hỏi, bởi vì cô lại đón nhận thêm một sự kiện càng thú vị hơn.
Đêm nay, Cổ Hựu Hiền xuất hiện trong nhà Lâm Thanh Vũ với một bên mắt phải đen xì, cô và mẹ cố gắng nín cười. Biết được anh là người làm cho người trong lòng em trai say rượu đến té xỉu, về nhà bị mẹ anh đánh cho một trận, mẹ con cô cũng không nhịn được nữa cười đến ngã trái ngã phải trên ghế sa lon.phuonganhlqd
Lâm Thanh Vũ thật vất vả mới có thể ngừng cười, đưa Cổ Hựu Hiền vào trong phòng, cầm lấy thuốc vốn dùng để làm tan vết bầm của cô, cẩn thận bôi thuốc lên vùng vết thương của anh, lại phát hiện bên cạnh khóe mắt anh có một vết sẹo nhỏ.
"Hựu Hiền, vết sẹo này của anh. . . . . . là vết thương do dây đàn vi-ô-lông đứt gây ra khi đó sao?" Cô ngồi trên ghế đối diện với Cổ Hựu Hiền hỏi.
"Đúng vậy! Làm mặt anh có sẹo luôn." Anh tự tay kéo Lâm Thanh Vũ lại gần mình, rúc vào trong ngực cô làm nũng mè nheo.
"Không thể nào! Loại vết thương nhỏ như vậy cũng lưu lại sẹo sao, anh nói đi, có phải anh không bôi thuốc em đưa cho anh đúng không?" Cô đẩy Cổ Hựu Hiền ra, cẩn thận nhìn vết sẹo nhỏ kia.
"Khi đó tâm tình không tốt, cũng không để ý đến nó, không thể ngờ rằng nó lại bị nhiễm trùng, suýt chút nữa là thối rữa, cuối cùng còn lưu lại trên khuôn mặt đẹp trai của anh một vết sẹo, khi đó anh vô cùng tức giận, cho nên trong đầu mới sinh ra ý định trả thù khoa tài chính của bọn em. . . . . ."
Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy khắp trời đất đều không có ánh sáng, thở dài một hơi thật sâu, "Anh thật đúng là quá ngây thơ, chỉ thích làm những chuyện ngu ngốc, em không nhìn chằm chằm vào anh cũng không được."
Cổ Hựu Hiền vừa nghe xong, lại dúi đầu vào trong ngực Lâm Thanh Vũ mè nheo lần nữa, qua một hồi lâu, anh mới ngẩng đầu, "Mẹ anh nói hai ngày nữa là lễ mừng năm mới rồi, hi vọng em có thể đến nhà anh chơi."
Cô chần chờ một chút, hỏi lại: "Mẹ anh biết rõ chuyện của em rồi?"
"Anh cũng không chủ động nói với bà ấy, hôm trước, ở bữa tiệc cuối năm bà ấy nhìn thấy vòng ngọc trên tay em, cảm thấy rất giống với cái anh mua, còn nói em nhìn rất quen mắt, rất giống một người bạn thân của bà ấy, anh mới nói cho bà ấy biết tất cả mọi chuyện." Cổ Hựu Hiền có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Vũ, anh cảm thấy, cảm thấy cha mẹ hai bên hình như rất thân nhau, đã thân nhau như vậy tại sao lại không liên lạc, không rõ nguyên nhân nên anh chỉ có thể lựa chọn duy trì im lặng.
"Được! Ngẫm lại em cũng không nói chuyện với mẹ mười mấy năm rồi, không thể tưởng tượng được bà còn nhận ra em! Trí nhớ của mẹ anh còn tốt hơn trí nhớ của anh nữa."
Cổ Hựu Hiền lớn tiếng kháng nghị, hai người vui đùa ầm ĩ, tiếng cười từ trên lầu truyền xuống dưới phòng khách, Hoàng Mỹ Hoa đang xem TV nghe thấy cũng không nhịn được bật cười.
Đầu năm, Cổ Hựu Hiền đi đón Lâm Thanh Vũ, lúc về đến nhà, Hàn Thục Cầm đã đứng ở cửa nhà nghển cổ chờ đợi từ sớm rồi.
Lâm Thanh Vũ mặc một chiếc áo màu hồng kết hợp với một chiếc váy kẻ cũng màu hồng, vẻ mặt vui vẻ chào hỏi Hàn Thục Cầm, "Dì, đã lâu không gặp."
"Thanh Vũ! Trở nên xinh đẹp như thế, đến đây, chúng ta mau đi vào trong phòng." Gạt con trai và bạn trai sang một bên hai người phụ nữ tay nắm tay đi vào trong nhà họ Cổ. Ngôi nhà này nằm ở trong hẻm nhỏ, bề ngoài là một ngôi nhà bốn tầng độc lập tương đối giản dị.
"Thanh Vũ, mẹ con có khỏe không? Bà ấy một mực trốn tránh dìa, nếu không phải dì nhận ra con, còn không biết phải tìm hai người đến bao giờ nữa!" Hàn Thục Cầm rót cho Lâm Thanh Vũ cốc chè hoa quả, hai người sóng vai ngồi trò chuyện.
Trò chuyện được một lúc, Cổ Hựu Hiền cất xe xong đi tới.
"Hựu Hiền, con đi lên đi! Đừng có đứng đây nghe lén chúng ta nói chuyện." Hàn Thục Cầm ra lệnh nói.
Cổ Hựu Hiền vốn đang chuẩn bị ngồi xuống muốn nói chuyện, vẻ mặt không tình nguyện ngậm miệng lại đi lên lầu, Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Dì, dì yên tâm, mẹ của con sống rất tốt, thật sự rất xin lỗi, kỳ thật con biết rõ dì vẫn một mực tìm mẹ con, nhưng bệnh tình mẹ con gần đây đã có chút khỏi sắc, cho nên con mới dám tới gặp dì."
"Mẹ con từ nhỏ đã rất sợ tịch mịch, sợ hãi mình cô đơn, có thể từ sau khi cha con mất, thậm chí ngay cả dì cũng không trông thấy mẹ con, còn trốn đến nơi dì không biết." Hàn Thục Cầm nói đến đây có chút kích động, cũng sắp rơi lệ, bà nói tiếp đi: "Gần đây nghe Hựu Hiền nói tinh thần mẹ con đã khá hơn nhiều rồi, biết được mẹ con sống tốt, dì cũng yên tâm, ngược lại là con đó, mấy năm trước dì nghe mẹ con nói con sắp kết hôn, sau đó thế nào vậy?"
"Dì, từ nhỏ mọi người đã một mực nói con là con gái của thị trường Lâm, khiến con cảm thấy rất phản cảm, vì phản kháng ba, con một mình chạy đến Đài Bắc làm việc. Ba ba vì muốn chăm sóc con cho nên đã cử Gia Bắc Thiên tới, tiếp nhận nhiệm vụ của chính phủ, sau đó xảy ra chuyện từ chức trở lại Đài Nam, còn một mực nói ông đã tìm cho con một đối tượng rất tốt, bảo con trở lại Đài Nam để làm quen.
"Khi đó con mới quen bạn trai không bao lâu, chẳng biết tại sao nhà trai lại vội vã muốn kết hôn rước con vào cửa, con nổi nóng cũng quyết định kết hôn, không thể tưởng được ba ba cũng bởi vì muốn mua ——lễ vật mừng kết hôn cho con, bị người lái xe say rượu. . . . . . Ai! Khi đó con quá ngây thơ, cho rằng kết hôn rồi thì từ nay về sau có thể thoát khỏi ba con, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, thì ra là nhà trai vì biết được thân phận của ba con cho nên mới vội vã muốn kết hôn với con.
"Sau khi ba con mất, con cố ý quay lại Đài Nam, bạn trai cũng không hề quay lại tìm con, khi đó con mới hiểu rõ, con không làm đúng bất cứ chuyện gì cả, nếu không phải con giận dỗi ba con, ông cũng sẽ không chết." Lâm Thanh Vũ chậm rãi nói ra những lời chưa từng nói với bất kỳ ai.
Thấy cô rơi lệ, Hàn Thục Cầm Tâm ôm cô ào trong ngực, để cho cô biểu đạt hết tâm tình của mình.
Sau một lúc lâu, khi tâm tình đã bình tĩnh lại, Lâm Thanh Vũ nói tiếp: "Từ sau khi ba mất do tai nạn xe cộ, mẹ con bị mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, giống như dì nói, bà không muốn gặp bất kỳ ai, tự cách ly, khép kín mình, gần nhất, bởi vì Hựu Hiền xuất hiện, bà mới lấy ra ảnh chụp trước kia, vui vẻ nói về cuộc sống thú vị trải qua cùng dì trong những ngày tháng còn đi học, ngày hôm qua còn bảo Hựu Hiền mua cho bà một chiếc xe đạp, nói là muốn đi ra ngoài đạp xe cùng anh ấy! Con nghe vậy thấy rất vui mừng, sau này con và Hựu Hiền có thể ra ngoài với bà ấy rồi!"
"A! Dì cũng muốn tham gia!" Hàn Thục Cầm mừng rỡ nói.
"Thật tốt quá, mẹ con gặp lại dì nhất định sẽ rất vui! A! Không thể tưởng được mẹ con lại yêu mến Hựu Hiền như thế!"
Nhìn thấy Lâm Thanh Vũ lộ ra nụ cười sáng lạn, Hàn Thục cầm cũng nở nụ cười, "Từ lúc Hựu Hiền còn rất nhỏ bà ấy đã yêu quý nó, trước kia chúng ta mang theo con tham gia họp lớp, bà ấy còn nói với dì là để xem lớn lên các con có kết hôn với nhau không?!"
Hàn Thục Cầm thấy Lâm Thanh Vũ mở mắt thật to, ôm cô nói: "Con không biết sao? Người mà con nói ba con đã sắp xếp cho con gặp mặt làm quen chính là Hựu Hiền đó!"
"A——" Lâm Thanh Vũ hai tay che miệng, thấp giọng hô, không thể tin được.
"Dì nhớ lần đầu tiên thật sự nhắc tới chuyện con và Hựu Hiền quen nhau, có lẽ là vào kỳ nghỉ đông năm nhất của con, sau đó nghe nói con rời nhà trốn đi, chúng ta sợ tới mức sau vài năm cũng không dám nhắc lại. Thật sự đúng là Khôn Đức ở trên trời có phù hộ, hồ đồ thế nào mà con và Hựu Hiền cuối cùng lại ở chung một chỗ."
"Trời ạ!" Lâm Thanh Vũ còn đang chìm đắm trong duyên phận kỳ diệu giữa hai người, "Dì, lần đầu tiên con tiếp xúc với Hựu Hiền thật sự chính là lần rời nhà trốn đi đó, con trở lại trường học trước thời gian, vừa vặn gặp được anh ấy cũng trở lại trường học trước thời gian."
Lâm Thanh Vũ nói chuyện cũ vô cùng thú vị, không khí vui vẻ, sôi nổi lan tràn trong phòng khách, Hàn Thục Cầm nắm tay cô cười nói: "Thằng con trai ngốc của dì thường làm trò cười, may mà con không chê. . . . . ."
"Dì, bây giờ suy nghĩ một chút, cho tới nay thái độ của Hựu Hiền đối với con chưa từng thay đổi, cái anh ấy nhìn nhận chính là con người con, chứ không phải thân phận, bối cảnh gia đình con, ở chung một chỗ với anh ấy con cảm thấy rất thoải mái."
Hai người nhìn nhau cười. Hàn Thục Cầm lại lấy album ảnh cũ ra, "Con xem, đây là ảnh chụp chung lần đầu tiên của con và Hựu Hiền đó! Hựu Hiền bảy tuổi thì con bốn tuổi."
"A. . . . . ." Lâm Thanh Vũ vui mừng kêu, hai tấm ảnh trước mắt này làm cô cảm thấy rất thú vị, tấm thứ nhất, mình và Cổ Hựu Hiền hồi nhỏ đang vui vẻ vẽ tranh cùng nhau, tấm thứ hai, trên khuôn mặt tuấn tú của Cổ Hựu Hiền bị vẽ vài nét xấu xí nguệch ngoạc, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, còn cô thì cầm bút vẽ, khuôn mặt tỏ vẻ kiêu ngạo đứng phía sau anh.
"Ha ha! Thì ra là từ nhỏ anh ấy đã bị cháu bắt nạt, dì, dì có thể cho cháu mượn hai tấm ảnh này không? Đợi lát nữa con sẽ dùng nó để giễu cợt anh ấy."
"A! Đưa cho con đó!" Nói xong còn chỉ cho cô biết vị trí gian phòng của Cổ Hựu Hiền, "Gần đây, mỗi đêm Hựu Hiền đều chăm chỉ luyện đàn vi-ô-lông, cũng đến thời điểm nghiệm thu rồi." Hàn Thục Cầm cười cười.
Dọc theo cầu thang đi đến lầu bốn, nghe Hàn Thục Cầm nói từ sau khi Hàn Mộc Thâm chuyển đến khu biệt thự Sâm Lâm, phòng này đã được sửa sang lại, cả tầng ba dành cho Cổ Bá Chương, Cổ Hựu Hiền thì ở lầu bốn, còn ở lầu hai thì giữ lại gian phòng trống cho Hàn Mộc Thâm, thuận tiện cho anh tùy thời trở về ở.
Vừa đi đến lầu bốn, chợt nghe thấy tiếng đàn vi-ô-lông, lần theo tiếng nhạc, trải qua nhiều phòng nhỏ, phòng khách và thư phòng, cuối cùng cô đi vào phòng ngủ rộng rãi của Cổ Hựu Hiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...