Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma

Tại cửa bệnh viện tư nhân, Lẫm Lạc đưa xe vào chỗ để xe.

Đi vào, hướng thẳng phòng bệnh đi đến.

Nhìn thấy hắn, mấy y tá không khỏi nhìn hắn mấy lần, hắn đi qua, mấy cô y tá sôi nổi bàn luận:

Y tá một: “Gần đây, người này thường hay đến a, là người nhà của bệnh nhân sao? Thật sự rất đẹp trai a.”

Y tá hai: “Anh ấy là người trong mộng của ta a.” Nói xong, hai mắt tỏa sáng.

Y tá ba mập mạp bước tới nói: “Anh ấy vừa mới liếc nhìn ta, có phải anh ấy thích ta rồi không?”

Hai y tá liếc nhìn cô y tá mập mạp một cái, rời đi nơi khác, mặc kệ ý nghĩ điên khùng kia.

Vào phòng bệnh, trong phòng tràn ngập mùi thuốc.


“Bệnh tình của ông ấy có… chuyển biến tốt đẹp không?” Lẫm Lạc nhìn Đức Bành đang ngủ, nhỏ giọng hỏi bác sĩ.

“Cái này… Trước mắt chúng ta đang từ từ trị liệu, đã khống chế được tế bào ung thư kéo dài.” Bác sĩ có chút do dự, nhẹ giọng đáp.

“Nói như vậy, không có biện pháp hồi phục?” Giọng nói của hắn có chút nóng.

“Cũng không phải không có phương pháp trị liệu, chính là ….”

“Phương pháp gì vậy, mau nói.” Thanh âm kẽ răng truyền ra.

“Cần phải làm phẩu thuật cấy ghép, nhưng trước mắt còn chưa tìm được phổi thích hợp để cấy ghép.” Bác sĩ nhìn thấy hắn phát hỏa, vội vàng nói.

“A Lạc, cháu đến rồi sao.” Đức Bành tỉnh lại, nghe thấy cuộc nói chuyện.

“Tốt lắm, anh ra ngoài trước đi.” Đức Bành tỉnh lại kêu bác sĩ đi ra ngoài, “Ngại quá, đánh thức ông.” Lẫm Lạc cảm thấy có lỗi.

“Không sao, ta cũng ngủ lâu rồi.” Nói xong ông ngồi dậy, “Giúp ta đi ra ngoài một chút đi.”

“Vâng, ông chậm một chút.” Lẫm Lạc đưa ông ngồi trên xe lắm, ở phía sau phụ đẩy chiếc xe ra ngoài.

“A Lac a, Tiểu Mễ ở đó đã quen chưa?” Trong lòng ông vẫn luôn luôn nhớ đến Tiểu Mễ.

“Cô ấy a, ông yên tâm đi, sôi nổi giống như con kiến trong nồi.” Hắn an ủi cũng như một câu trả lời ông. (Ốc: ý anh là chị như con kiến trong nồi đang đun trên bếp sao, sôi nổi dễ sợ luôn =)))

“Ác? Ha ha, vậy là tốt rồi.” Nghe được cô sống vui vẻ, ông rất an tâm, “A Lạc càm thấy Tiểu Mễ nhà chúng ta thế nào?” Ông sớm muốn đem Tiểu Mễ giới thiệu cho A Lạc, ông phi thường thích Lẫm Lạc, đứa cháu gái nhỏ của ông gả cho hắn cũng có thể yên tâm hoàn toàn.


“Từ nhỏ cháu đã thích cô ấy.” Lẫm Lạc không hề giấu diếm.

“Ác? Từ nhỏ? Sao hai người lại biết nhau.” Nhớ rõ lúc trước khi ông đến nhà họ cũng không có đưa Tiểu Mễ theo.

“Một lần ngẫu nhiên gặp được, cứu cô ấy thành quen biết.”"

“A ~ cháu chính là thiên sứ ca ca mà Tiểu Mễ hay nhắc  tới a.” Nhớ rõ khi đó, mỗi ngày Tiểu mễ đều quấn quít lấy ông nói về chuyên thiên sứ ca ca, cũng không biết có bao nhiêu phấn khích, “Nó biết cháu là thiên sứ ca ca năm đó sao?”

“Cô ấy còn chưa biết, xin ông giữ bí mật này.”

“Ha ha ha, cũng không biết suy nghĩ của người trẻ tuổi các cháu.” Đức Bành cười to nói.

Sắc trời tối dần.

Tuấn Tường đưa Tiểu Mễ đến cửa nhà, giúp cô mở cửa xe, ” Hôm nay có vui không?”

“Vâng, rất rất vui, cảm ơn anh Tuấn Tường.” Tiểu Mễ thực sự rất vui vẻ, vẻ mặt tươi cười trả lời.


“Vậy là tốt rồi, lần sau còn muốn đi nữa, bất cứ lúc nào, bất cứ nới đâu, anh cũng sẽ đưa em đi.” Hắn cũng rất vui.

“Vâng, nhất định.”

“Vậy, anh đi trước.” Nói xong liền hôn lên trán cô, “Tạm biệt.”

Sau đó Tuấn Tường lên xe, lái đi.

Thật khéo lại để Lẫm Lạc thấy được, ánh mắt tối đen lạnh lẽo. Không khí âm u tràn ra, trong xe, ngoài xe, chung quanh. Xuống xe hung hăng dùng sức đóng cửa xe, hướng phía biệt thự, tựa hồ như mỗi bước đi đều bao trùm sự khủng bố âm thầm, không gian cũng bởi vì nghênh đón một người nào đó phủ đầy bóng đen  mà cũng trở lên đen xì.

Cởi bỏ mấy nút áo sơ mi sẫm màu, lộ ra lồng ngực khiêu gợi, thân hình tao nhã ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha trong phòng khách, mượn rượu giải sầu, rượu đỏ từng ly rót vào cổ họng, giống như chất rượu đỏ này vô vị như nước trắng.

Tiểu Mễ vừa tắm rửa xong bước xong, cô mặc đồ ngủ, là loại đồ ngủ bảo thủ, dường như sợ bị tấn công. Tóc cô chưa khô, nước theo sợi tóc rơi xuống, tay cầm khăn mặt tùy ý lau, vừa lau vừa đi vào phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận