Tiêu Dao vừa xuất viện đã bị anh hai tống lên máy bay. Cô bĩu môi nhìn người đang nhanh chóng muốn đuổi mình đi kia. Thật là, cô đã hứa là không đi tìm hắn nữa rồi mà anh còn lo lắng tới mức độ này. Cô cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị đả kích nặng nề đó.
Nhưng mà...haiz cũng phải thôi, ai mà tin đc là cô có thể ngay lập tức vứt bỏ kẻ mà mình đã chạy theo suốt hai năm kia chứ. Hơn nữa, lần này cô tới đó cũng là có mục đích. Khóe miệng kéo ra một tia cười lạnh, miệng lẩm bẩm cái tên mà cô căm thù nhất: “ Âu Dương Hàn, chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi. Tôi nhất định sẽ cho anh một kinh hỉ thật lớn “
Sau 4 tiếng ngồi trên máy bay, cuối cùng Tiêu Dao cũng đã đặt chân tới đất nước Nhật Bản xinh đẹp. Thực ra, từ khi còn bé cô đã mong ước được sống định cư ở Nhật, bởi vì nơi này chính là thiên đường của anime và manga đó nha. Cảm nhận được không khí trong lành, dường như mệt mỏi trong chuyện đường dài đều đã tan biến. Có lẽ, anh hai nói cũng đúng, cô sẽ nhanh chóng giải quyết lũ người đáng ghét kia rồi ở lại Nhật vui chơi một thời gian.
Trong khi cô đang suy nghĩ thì một giọng nam trầm ấm vang lên:
“ Xin chào, cô là Tiêu tiểu thư, Tiêu Dao đúng không?”
Lúc này cô mới ngẩng đầu, ngay lập tức liền bị người trước mắt làm cho choáng váng. Mày rậm, mũi cao, một đôi mắt đào hoa mê người. Ngũ quan hoàn mĩ tựa điêu khắc, quả thật là không chê vào đâu được. Anh ta nói tiếng Trung không được lưu loát cho lắm, khi thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình đến nỗi ngây người thì hơi xấu hổ, vành tại lặng lẽ đỏ lên, nhẹ giọng ho khan một tiếng. Nhận ra mình vừa thất lễ, cô hơi cúi đầu theo nghi lễ chào hỏi của người Nhật, lịch sự nói: “ Tôi đúng là Tiêu Dao, xin hỏi anh là?”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Tatsuji Ryo, là thiếu gia nhà Tatsuji, tôi tới đây để đón cô ""
Sau đó, anh còn đưa ra một tấm danh thiếp thiết kế đơn giản nhưng rất đẹp mắt. Cô nhìn qua một lần, chắc chắn không phải là giả rồi mới gật đầu:
“Vậy thì làm phiền anh rồi ""
Nhưng mà điều cô không ngờ là lại có người tới đón mình, hơn nữa lại là thiếu gia nhà Tatsuji nữa chứ. Gia tộc Tatsuji chính là người tổ chức buổi đấu giá này. Không biết vị thiếu gia nhà họ tự mình tới đón cô là có ý gì đây. Nhưng mà cô cũng không thể hỏi rõ được, cô không thể đắc tội với bọn họ. Thôi thì đành binh tới tướng chặn, nước tới đất chặn là được rồi.
Bây giờ cô mới để ý, đằng sau hai người họ có khoảng mười người, tất cả đều mặc kimono truyền thống màu đen, không những không kì lạ mà còn có một vẻ đẹp riêng biệt. Chỉ là, đi đón người nhưng có cần phô trương thế không? Cô còn có thể nghe thấy tiếng xì xầm nho nhỏ xung quanh kia kìa. Lại đem ánh mắt chuyển về phía người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt anh ta rất trầm tĩnh có vẻ như đã quen với tình huống này. Nhưng mà co thì không! Kiếp trước cô rất thích được vạn người chú mục nhưng bây giờ chỉ thấy phiền chán mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh cũng biết là cô không quen. Nhưng mà chịu thôi, anh cũng không thể làm gì được. Thế mới biết cảm giác đi đâu cũng kéo thêm gần chục cái đuôi phiền toái cỡ nào, ai bảo anh là thiếu gia duy nhất, là người thừa kế kia chứ, đành phải nhận mệnh thôi. Anh không dấu vết đi sát lại gần cô, nhẹ giọng an ủi:
“Cô cứ làm như không nghe thấy, không nhìn thấy gì hết là được rồi “
Cô thoáng đờ ra một lúc, mãi mới nhận ra là anh ta đang an ủi mình, cô khẽ cười thuận miệng nhắc nhở: “ Anh cứ nói chuyện bằng tiếng nhật đi, tôi rất sợ anh sẽ cắn vào lưỡi đó "
Tiếng Trung của anh đâu có tệ tới mức đó chứ. Nhưng nhìn thấy khóe mắt cô nhuốm ý cười anh mới biết là bị trêu đùa. Mặc kệ đi, dù sao nụ cười của cô thực sự rất đẹp, anh là người rộng lượng, sẽ không để ý “
Có lẽ vì câu nói đùa của cô mà không khí trở nên khá tự nhiên, trên đường tới Tatsuji gia, anh giới thiệu cho cô rất nhiều địa danh nổi tiếng của Nhật. Gặp được một người nước ngoài yêu thích văn hóa Nhật khiến anh rất hăng hái, còn nói sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cô. Ha, thế thì còn gì tốt hơn nữa, anh am hiểu văn hóa nhật lại còn...um, rất đẹp trai nữa.
Thời gian vui vẻ thường sẽ qua mau, chỉ một lát đã tới nhà chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...