Trong khi hai người đang nồng tình mật ý, bất chợt trên tay cô xuất hiện một lực đạo kéo lui về phía sau. Kế đó là giọng nói của kẻ mà cô chán ghét nhất:
- Tatsuji tiên sinh, cô ấy là vị hôn thê của tôi.
Âu Dương Hàn cắn răng nhấn mạnh ba chữ " vị hôn thê ", hắn ta vô cùng chờ mong nhìn thấy vẻ mặt bất khoái của Ryo. Chỉ là, khiến hắn ta phải thất vọng rồi, trên khuôn mặt tuấn tú kia chẳng có một tia dao động, duy chỉ có ánh mắt là thủy chung chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay Tiêu Dao của Âu Dương Hàn. Rõ ràng anh không hề nói chuyện, khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự ôn hòa như cũ nhưng những người đang có mặt ở đây lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình. Không khí bị đè nén đến mức khó chịu khiến người ta hít thở không thông.
Vậy mà hiển nhiên có một người lại không thấy vậy, không phải ai khác ngoài đương sự Tiêu Dao. Biểu hiện của cô giống như không hề hay biết hai người đàn ông này vì mình mà gây mâu thuẫn. Nhưng nếu quan sát kĩ, nhất định sẽ thấy hai mắt cô đang tỏa sáng, đó là một loại quang mang ẩn chứa vui vẻ và hưng phấn. Đương nhiên rồi, cô có thể không hưng phấn được sao, bởi lẽ từ lần đầu gặp anh, cô chưa từng thấy anh tức giận. Mà bây giờ anh lại đang tức giận vì cô, không phải chứng minh trong lòng anh rất quan tâm cô hay sao, chí ít anh cũng thực sự để cô ở trong lòng. Phát hiện này không khác gì colombo tìm ra Châu Mỹ, khiến cả người Tiêu Dao lâm vào một loại trạng thái hạnh phúc khó tả. Hơn nữa, khi Ryo ghen thật đúng là khác người thường, làm cho anh có một mặt đáng yêu chết người!
Cái ánh mắt không coi ai ra gì chiếu thẳng lên mặt anh kia, mười phần là bộ dạng chờ xem kịch vui làm sao Ryo có thể không phát hiện. Anh chỉ đơn giản là bồi về một ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ, trong đó bao hàm thái độ dung túng cùng vô hạn sủng nịch, giống như dù trời có sập xuống anh cũng sẽ gánh vác thay cô, vì cô mà tạo ra cả khoảng trời vô ưu vô lự. Tiêu Dao trong nháy mắt có chút thất thần, trong lòng tràn ngập cảm động, rõ ràng cô và anh mới chỉ quen biết vài ngày nhưng anh lại đối với cô vô cùng tốt, chỉ cần có muốn kể cả là sao trên trời anh cũng nhất định vì cô mà hái xuống. Trải qua hai kiếp, cô càng không bao giờ tin tưởng vào tình yêu, nhưng chính giây phút này, trong đôi mắt ấy, cô chỉ nhìn thấy duy độc bóng dáng mình, tựa như cô đối với anh là cả thế giới.
Suy nghĩ kĩ một chút, cô đột nhiên lại giật mình nhận ra, cô đối với anh có tin tưởng cũng có ỷ lại, khi anh ôm cô vào lòng, cô nhất định sẽ đỏ mặt rồi lại cảm thấy an tâm chưa từng có, nhìn anh ghen lại giả bộ điềm tĩnh, trong lòng ngọt như ăn mật. Có thể đây chưa phải là yêu nhưng tuyệt đối là thích, thích anh vô tư dùng túng lại vì cô trêu chọc mà lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ. Rõ ràng ghét phiền phức lại kiên nhẫn bồi cô đi dạo... Thì ra, cô thích anh nhiều như vậy, lần đầu tiên Tiêu Dao làm sáng tỏ lòng mình, cũng tự nhủ với bản thân phải bám chặt lấy anh cả đời, khiến cho phần ôn nhu kia mãi mãi chỉ thuộc về cô cũng như trong đôi mắt xinh đẹp kia cũng chỉ có bóng hình cô lưu lại!
Ryo không hề hay biết chỉ một cái nhìn của anh cũng có thể tạo ra sóng to gió lớn trong lòng cô gái nhỏ, lúc này anh chỉ nghĩ tới làm thế nào để đá bay tên chướng mắt này.
- Vị hôn thê?
Ryo giọng điệu vô cùng bình thản nhưng lại ẩn chứa mùi vị nguy hiểm. Nhìn qua nhất định sẽ tưởng rằng anh chỉ là đơn thuần đặt ra nghi vấn nhưng chỉ có Âu Dương Hàn mới cảm nhận được địch ý cùng rét lạnh tận xương. Đặc biệt là đôi mắt kia lại như có như không đánh giá hai bàn tay đang nắm vào nhau, thần sắc tựa như đang ở quyết định xem nên làm thế nào để xử lí kẻ dám đặt chân lên lãnh thổ của mình. Âu Dương Hàn bị anh nhìn tới mức cả người run run, ánh mắt kia giống như mãnh thú vậy khiến trán hắn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay cũng buông lỏng xuống.
Ryo hài lòng với sự thức thời của hắn ta, điềm nhiên kéo Tiêu Dao vào lòng mình, một tay ôm ngang eo cô, một tay vuốt ve bàn tay cô vừa bị nắm chặt đến đỏ lên. Sau đó làm một hành động mà người ta không ngờ tới được: vươn lưỡi liếm lên mu bàn tay cô. Tiêu Dao run lên, cánh tay đang định kéo về lại bị một ánh mắt không hài lòng ngăn trở. Cô xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, cảm giác tê dại từ bàn tay truyền tới khiến cô rụt cổ lại, cái đầu nhỏ dán vào ngực anh không dám ngẩng lên. Trong lòng lại thầm nguyền rủa, anh có cần phải hẹp hòi thế không hả???
Âu Dương Hàn bị hai người không coi ai ra gì chọc tới nỗi tức run người, lại nhớ tới hành động không có tiền đồ vừa rồi của mình, chỉ vì một ánh mắt của người ta mà sợ như chó cụp đuôi, dễ dàng thất bại quả thật là mất hết cả mặt mũi. Anh ta không cam lòng lớn tiếng nói ;
- Đương nhiên cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi thật không ngờ anh lại có thói quen cướp đồ của người khác!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...