Ăn xong, nó lên phòng nằm nghỉ vì thấy hơi mệt, chắc là do tác dụng phụ của thuốc an thần. Ren cũng tranh thủ gọi điện về nhà thông báo cho bố mẹ về chuyến du lịch cùng cả trường.
Chiều.
Nó thức dậy, thấy trong người đã thoải mái hơn. Đột nhiên nó nổi hứng muốn đi shopping. Thế là nó tìm Ren để rủ cậu đi cùng. Vì đây là lần đầu tiên nó chủ động nên Ren đồng ý ngay lập tức. Nhìn mặt cậu có vẻ như đã mong chờ điều này từ rất lâu rồi, nó thấy mình quả là 1 người bạn gái rất vô tâm khi từ trước tới h…….dù nhớ Ren đến mức nào nó cũng chưa bao h gọi điện cho cậu………là người nắm tay trước………hay đơn giản là nói “Em yêu anh”.
Đầu nó quay cuồng……… hình ảnh của 1 tên con trai ùa về……. những tiếng cười………những cái ôm từ đằng sau……..rồi những giọt nước mắt……….những câu nói cay nghiệt………..đó ko phải là Zame mà là………Rio – bạn trai của em nó.
- Sao lại là cậu, Rio? – nó ôm chặt đầu.
Ren nghe đến cái tên Rio thì ngoảnh lại, thấy nó ngã khuỵu xuống sàn, đầu lắc nguầy nguậy, cậu chạy đến giữ tay nó.
- Em sao vậy? Đừng làm anh sợ mà.
- Ko biết nữa. Là Rio……….
- Hãy nhìn anh, nhìn anh này – Ren nâng cằm nó lên.
Nó nhìn thẳng vào mắt Ren. Hình ảnh Rio từ từ biến mất y như cái cách mà nó xuất hiện vậy.
- Nhanh. Dậy thay đồ đi, chúng ta đến trung tâm thương mại.
Ren đỡ nó dậy, nó nắm chặt tay cậu ko muốn buông. Giờ thì nó biết mình yêu cậu nhiều hơn nó tưởng. Ko chỉ bởi Ren có khuôn mặt giống Zame, mà nó còn yêu con người của cậu.
Nó và Ren bước vào khu thương mại………..
2 người vô tình mặc đồ trông như đồ đôi vậy. Ren nổi bật vs áo thun đỏ rượu, áo khoác da đen, quần jeans rách, giày, mũ len và balo đen nạm đinh. Nó thì cá tính nhưng ko kém phần tinh tế vs váy nhung đỏ rượu, áo khoác lửng xanh nhũ, giày cao gót và ko thể thiếu chiếc balo đen. Trước khi ra khỏi xe nó đã cẩn thận đội mũ ở áo lên và đeo kình mát to bản vào. Đơn giản vì nó sợ đàn em nhìn vào sẽ thấy nó hiền quá.
Chưa cần biết nó và Ren là ai nhưng đi tới đâu là làm nam thanh nữ tú ở đó như muốn nghẹt thở vì………..quá đẹp. Đã có vài tiếng rì rầm.
- Sao trông anh kia cứ giống giống………..phải….- vỗ tay cái đét- Là anh Ren của Pretty Boy.
- Uk đúng rồi. Nhưng còn cái đứa đi bên cạnh? – mặt xị xuống.
- Lại còn phải hỏi, ko nhìn thấy anh ấy ôm eo chị ấy à? Họ đẹp đôi quá!!!!!!!!!!
- Mà chị kia là ai nhỉ?
- Đội mũ vs đeo kính thế kia thì đến bố tao cũng chẳng biết là ai. Nhưng trông cái dáng đã biết là người đẹp rồi. Hay mình đi ra đấy xin chữ kí, tiện thể………….
- Ngốc. Ra đấy lại bị anh ấy ghét cho, phải để anh ấy đk thoải mái chứ. Thôi, chụp hình làm bằng chứng đã, ko lúc nói lại chẳng ai tin.
Đám con gái này lôi điện thoại ra chụp hình tới tấp. Hình như nó và Ren vẫn chưa biết gì nên ngang nhiên thể hiện tình cảm ở nơi công cộng. Nó và Ren đi hết tầng này đến tầng khác, đi đâu cũng nhận đk những ánh mắt bất bình thường của mọi người. Nó bắt đầu thấy khó chịu nên quay sang hỏi Ren:
- Trông chúng ta lạ lắm hả? Sao họ nhìn dữ vậy?
Ren nhìn nó từ đầu tới chân, bình thường. Cậu lại nhìn mình, cũng bình thường. Cậu lắc đầu.
- Anh chịu.
Bỗng mặt cậu nghệt ra, mắt mở to.
- Chết rồi.
- Sao……. Sao mà chết?
Ren chỉ vào mặt cậu.
- Mặt anh thì làm sao?
- Anh quên ko ngụy trang. Giờ chắc hình anh và em tràn lan trên mạng rồi. Lại những dòng tit to tướng, kiểu như: “Phát hiện Ren (Pretty Boy) cùng bạn gái đến trung tâm thương mại”
- Anh sợ mọi người biết anh có bạn gái…….hay……sợ mọi người biết bạn gái anh là em- 1 chùm xã hội đen? – ánh mắt nó trân trân nhìn Ren, như mong đợi câu trả lời của cậu.
- Cả 2…….*nó chau mày* ……đều ko phải………*mặt nó giãn ra*. Thôi kệ đi, đằng nào cũng chẳng thay đổi đk gì. Anh lớn rồi, cũng phải để người ta yêu chứ.
Ren nắm chặt tay nó kéo đi. Lần này, địa điểm là khu thực phẩm. Nó và cậu dừng lại trước mấy sạp bán vịt quay tẩm bột cay. Mùi thơm làm nó ko sao cầm lòng đk. Nó nhìn Ren, ý “em ăn cái này đk ko?”.
- Em ăn đi.
Nó mừng ra mặt, cúi xuống xiên 2 miếng thịt, 1 miếng cho nó và 1 miếng cho Ren.
- Ngon quá! Mình mua cái này nhé!
- Ok em.
Cô bán hàng đưa cho nó 1 túi đựng món nó vừa ăn, cười tươi.
- Vợ chồng cháu đẹp đôi quá!
- Vậy ạ. Cảm ơn cô! – Ren trả tiền cô bán hàng.
Thấy bộ dạng thất thần của nó, cậu khua khua tay trước mặt.
- Em sao vậy?
- Anh à…… em nói cái này anh đừng giận nhá.
- Nói đi, sao trông em có vẻ nghiêm trọng vậy?
- Lúc nghe cô bán hàng nói vậy…..người xuất hiện trong đầu em………ko phải là anh………..mà là anh Ju………hình như em đã nghe……
- Thôi đi – Ren gắt.
- Đã bảo là ko giận rồi mà – nó quay sang cậu.
Hình như bệnh của nó ắp khỏi thật. Cũng xâu chuỗi các sự việc nào: từ việc buổi sáng nó gọi tên Rio đến việc này thì có vẻ Ren đã đúng – nó sắp khỏi. Cậu chớ ngày trước, khi nó và Ju đi chợ về, Ju cũng đã nói rằng người ở chợ kêu nó và Ju rất đẹp đôi. Cậu ko thể chịu đk………. Chỉ cần nghĩ đến việc cậu ko thể ở bên cạnh nó nữa là cậu đã muốn phát điên lên rồi.
“Hãy cho anh dối em một lần này thôi. Vì anh sợ nếu nói ra……….anh sẽ mất em mãi mãi. Cứ cho là anh ích kỉ cũng đk. Anh ích kỉ vì anh yêu em”
- Anh xin lỗi. Mình đi chỗ này nhé.
Tại khu bán hàng điện tử.
Ren lôi nó sang quầy điện thoại. Nó vẫn chưa hiểu cậu định làm gì mà đưa mình tới đây. Ren chỉ vào 1 cặp điện thoại thông minh in họa tiết màu hồng.
- Cho em xem cái này.
- Anh thật tinh tế. Đây là mẫu mới nhất của Hello trong dịp Valentine này. Có nhiều màu dể anh chị lựa chọn.
- Em thích ko?
- Cho em xem cái đen đi chị - nó ko để tâm tới lời nói của Ren, cầm chiếc điện thoại lên, thích thú – Màu đen là đẹp nhất. Em lấy cặp này.
- Anh chị trả bàng thẻ hay tiền mặt ạ?
- Bằng thẻ - Ren dù ko thích màu này lắm nhưng vẫn rất vui vì lại có thêm 1 thứ gọi là “đồ đôi”.
- Anh chị vui lòng qua ghế ngồi chờ. Vì là hàng mẫu nên điện thoại của anh chị sẽ đk đưa lên sau. Cảm ơn anh chị - người bán hàng cúi đầu.
Nói thật, cô này cũng nhận ra Ren nhưng ko dám nói vì nhỡ làm cậu phật ý, truyền đến tai quản lí thì cái chức nhân viên bán hàng coi như xong.
Cùng lúc đó, 1 chàng trai có làn da trắng, mái tóc hung đỏ trông khá băng lãnh vs blazer tối màu, sơ mi caro ko cắm thùng, quần skinny đen, đeo sneaker nạm đinh, vai khoác balo đen nạm đinh quanh dây, đang bước tới quầy điện thoại.
- Anh muốn gì ạ?
- Có loại điện thoại nào con gái đang thích ko?
- Dạ có – đưa cho Ju 1 cái điện thoại màu đen – Đây là mẫu ms nhất trong dịp Valentine của tập đoàn Hello. Nếu ko thích màu này, em sẽ lấy cho anh xem màu khác.
- Vậy là điện thoại đôi?
- Dạ.
- Bạn tôi thích màu hồng nhưng chiếc còn lại phiền cô lấy màu khác.
- Vâng – đưa cho Ju 1 cặp điện thoại khác – Anh xem cặp này đk ko?
- Màu trắng và màu hồng. Tôi lấy cặp này.
Ju đưa cho nhận viên bán hàng 1 chiếc thẻ tín dụng rồi ra ghế sofa ngồi đợi nhaanh viên mang điện thoại lên. Thực ra, hôm đưa nó về, điện thoại của nó bị ẩm rồi hỏng nên Ju đã mém cái đó đi và giờ cậu muốn mua cho nó 1 cái khác.
Ju nhận ra nó và ren nên tiến đến.
- Ơ, anh Ju ……- nó và Ren ngẩng lên.
- 2 người đến đây làm gì vậy?
- Em và cô ấy…. à kia rồi – Ren đứng dậy.
Ju ngoảnh lại, 1 nhận viên bán hàng đang bước đến, trên tay cầm 2 túi, bên trong là 2 cặp điện thoại.
- Cảm ơn.
- Trùng hợp vậy, anh Ju cũng mua cho bạn gái à? – nó.
- Mua cho bạn thôi mà, anh sơ ý làm hỏng nên………..
- Anh đứng giấu nữa, bạn bình thường sao mua điện thoại dôi làm gì? – nó hỏi dồn.
- Thì tại…..- Ju lúng túng – Mẫu này đẹp lại……… hạ giá.
- Anh lại đùa em rồi. 4500 USD mà kêu hạ giá. Hay ko biết sài tiền vào đâu, đưa đây em sài hộ - nó cười rồi chìa tay ra.
Ju gãi đầu gãi tai, ko biết phải nói sao nữa. Ren thấy tức tức trong người, cậu vỗ mạnh tay nó.
- Sao em hỏi nhiều vậy? Mua thế nào là chuyện của anh ấy, liên quan gì đến em. Tò mò.
- Thì em hỏi cho vui mà.
Nói thế thôi chứ nghe những gì Ren vừa nói nó cũng thấy lạ thật. Tại sao nó lại tò mò chuyện của Ju? Ju mua cho ai thì liên quan gì đến nó, đúng là hâm mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...