Chàng liền hỏi thăm thổ dân, suýt nữa chàng phải chết vì cười. Thì ra miếng đất ấy là ruộng muối. Dân chúng nơi đây tát nước bể phơi khô để lấy muối.
Chàng nghĩ thầm: "ta ăn muối ba mươi năm nay mà không ngờ phải tốn công như vây mới có đưn, sut nữa chàng
Chàng đang đi, bỗng thấy con đường nhỏ phía Tây, có hơn hai mươi người đang gánh mỗi người hai cái thúng. Chàng định thần nhìn kỹ thấy họ đều mặc quần áo vải xanh, đầu đội nón lá. Hai cái thúng đều đựng muối. Chàng cũng biết nhà vua thu thuế tự muối rất nặng, nên dân chúng ở ngay bờ bể cũng không sao ăn được muối quan (đã đóng thuế), phải mua muối của bọn lái buôn lậu mà ăn. Chàng đoán chắc bọn người đang gánh muối là bọn buôn lậu. Ðến đòn gánh của bọn chúng cũng kỳ dị, đầu cứng rắn và đen thui. Chàng biết đó là đòn sắt.
Có điều khiến chàng ngạc nhiên hơn nữa là bọn buôn lậu muối ấy, người nào cũng gánh hơn hai trăm cân nặng, mà hai chân như đi trên không, không thấy đụng đất chút nào, và chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã vượt qua mặt chàng.
Thấy vậy, Ðại Nham liền nghĩ:
"Bọn buôn lậu muối thế nào cũng là những tay võ lâm cao thủ. Tuy đã lâu nghe bọn buôn lậu muối thanh thế rất lớn, trong phái của chúng có rất nhiều võ học danh gia. Nhưng không có lý nào hơn hai mươi tay cao thủ như thế này tụ tập cả vào một bọn như vậy ?
Chàng là người hiếu sự, nếu lúc thường, chàng đã theo dõi bọn họ điều tra cho ra manh mối, nhưng lúc này, chàng phải vộ trở về núi chúc thọ sư phụ nên không lý do chàng để ý đến việc của người. Chàng cũng rảo bước thật nhanh để mong chóng về tới Võ Ðang. Chỉ trong nháy mắt, chàng đã vượt qua bọn gánh muối.
Bọn buôn lậu thấy chàng đi nhanh như vậy đều ngạc nhiên vô cùng .
Chiều hôm đó, Ðại Nham vừa tới một thị trấn. Chàng hỏi thăm thổ dân mới hay đây là trấn An Ðông, huyện Dư Diệu. Từ đây qua sông Tần Ðường, là tới Lâm an, quay sang phía Tây Bắc, qua Giang Tây và Hồ Nam mới tới Võ Ðang. Ðêm khuya không có thuyền quá giang, chàng bèn phải vào một tiểu khách sạn ở trấn An Ðông nghỉ tạm.
Cơm nước xong, chàng vừa lên giường bỗng nghe tiếng ồn ào, mới hay có một bọn người tới nghĩ điếm. Tiếng nói đều là giọng quê Triết Ðông. Người nào người nấy đều trung khí rất mạnh. Chàng liền ló đầu nhìn ra mới hay bọn chúng là bọn buôn lâu muối khi nãy. Ðáng lẽ những khách buôn lậu rất hào phóng, đi tới đâu cũng ăn uống bừa bãi, sao bọn người này chỉ gọi ít rau đậu xào để ăn cơm.
Cơm nước xong, bọn họ đi ngủ liền,không hề uống một giọt rượu nào cả. Ðại Nham không để ý tới điều đó, liền lên giường ngồi xếp bằng tròn theo tâm pháp của sư phụ dạy là luyện khí công ba lần, rồi mới để ý .
Nửa đêm, chàng bỗng nghe phòng bên cạnh có tiếng kêu "cách một cái, liền thức dậy ngay.
Chàng nghe một người khẽ nói:
Chúng ta lẳng lặng mà đi, dừng lên tiếng làm kinh động người khách phòng bên mà sinh chuyện lôi thôi.
Những người khác không nói gì cả , chỉ khẽ đẩy cửa đi ra ngoài sân. Ðại Nham nhìn qua khe cửa sổ thấy hơn hai mươi người buôn muối lậu quảy gánh lên vai, rồi cùng nhau nhảy qua bờ tường đi liền. Chàng biết võ công của bọn chúng không hơn mình. Ðáng lẽ chàng lại tiếp tục đi ngủ, nhưng vì lời nói của họ vừa rồi, khích động lòng nghĩa hiệp của chàng , nên chàng mới suy nghĩ thầm "Bon người buôn muối lậu này lén lén lút lút như vậy, chắc thế nào cũng có gì gian trá bên trong. Nay để ta bắt gặp, khi nào ta lại để chịu cho yên cho chúng hãm hại người lương thiện. Cứu được mạng người hiền, dù có lỡ ngày chúc thọ, ân sư mà hay biết cũng không trách mắng"
Vì lúc mới bắt đầu truyền dạy võ công cho các môn đồ, Trương Tam Phong đã dặn bảo bọn chúng phải hành hiệp trượng nghĩa, cứu dân độ thế. Sở dĩ tên tuổi của Võ Ðang thất hiệp lừng lẫy khắp giang hồ, không những vị võ nghệ của họ cao cường mà còn vì lòng nghĩa hiệp hay giúp đỡ người của họ cũng được giới võ lâm hâm mộ. Lúc ấy Dư Ðại Nham nhớ tới lời dạy của sư phụ, liền vác túi vác khí giới lên vai, vọt qua cửa sổ, giở khinh công Tả Phi Thức nhanh nhẹn nhảy qua bờ tường đi ngay.
Lắng nghe tiếng chân người đi về phía Ðông Bắc, Ðại Nham hít một cái thật dài, giở khinh công nhắm phía đó mà rảo chân đuổi theo. Ðêm ấy, mây đen phủ đầy trời, trăng sao đều mất dạng, trong bóng tối, Ðại Nham thấy hơn ba mươi cái bóng người vai gánh gánh đang chạy trên bờ ruộng muối. Chàng nghĩ thầm: "Bọn buôn muối lên đường trong lúc đêm khuya như vậy là chuyện rất thường, nhưng bọn người này tên nào tên nấy võ công cao cường, nếu chúng muốn làm những trò phi pháp, đừng nói chi vào nhà giàu trộm cướp, có muốn phá cướp ngân khố, quan quân cũng chẳng làm gì được chúng. Vậy chúng hà tất phải lén lút đi buôn lậu muối như thế này? Chắc thế nào bên trong cũng có mưu mô gì đây?
Không đầy nửa tiếng sau, bọn buôn lậu đã đi được hơn hai mươi dặm đường. Cũng nhờ Ðại Nham khinh công giỏi, chân lại nhẹ nhàng nên chàng theo dõi bấy nhiêu lâu mà những người kia không hay biết gì. Lúc ấy mọi người đã đi tới bờ biển, bỗng thấy người đi đầu khẽ huýt sáo một tiếng, những người đi theo sau đều ngừng lại. Người đi đầu khẽ hỏi :
-Ai đó?
Trong bóng tối có tiếng khàn khàn hỏi lại:
-Có phải nhóm có ba chìm thuỷ ở bên cạnh không?
Người đi đầu đáp:
-Phải các hạ là ai?
Ðại Nham nghĩ thầm: " Có phải nhóm có ba chìm thuỷ ở bên cạnh là cái gì?
Chàng suy nghĩ một hồi liền hiểu ngay: "Phải rồi, đó là Hải Sa Phái. Ba chữ Hải Sa Phái có ba chấm thuỷ ở bên cạnh"
Chàng nghe người có giọng khàn khàn nói tiếp:
-Việc bảo đao Ðồ Long, tôi khuyên các người đừng nhúng tay vào.
Người đi đầu rùng mình kinh hãi, vội hỏi lại:
-Thế ra ngài cũng vị Ðồ Long Ðao tới đây phải không?
Trong bóng tối chỉ nghe tiếng cười khinh khỉnh của người có giọng khàn khàn, chớ không nghe y trả lời ra sao.
Tiếng cười của người nọ kỳ lạ vô cùng, ai nghe cũng thấy khó chịu. Chàng đang ẩn thân sau tảng đá bỗng đi vòng ra phía trước. một người bé nhỏ gầy gò đứng ngăn cản giữa đường, trong bóng tôi chàng không rõ mặt mày, chỉ thấy tay y cầm một cái quải, mình mặc áo cẩm bào lóng lánh. Chàng lại nghe tên thủ lãnh phái Hải Sa nói tiếp:
-Thanh Ðồ Long Ðao nguyên là bảo vật trấn phái của bổn phái, sau bị kẻ gian trộm mất chúng tôi phải đòi về cho được.
Người mặc áo gấm cười khì khì, vẫn nghênh ngang đứng cản lối đi. Người đứng sau tên dẫn đường quát to:
-Tránh ra, con chó kia! Có phải người muốn chết phải không?
Y chưa dứt lơi, bỗng kêu rú lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã lăn ra đất chết liền.
Bọn hải Sa thấy đồng bạn bị đánh ngã vội vàng chạy lại, mới hay người nọ đã tắt thở rồi. Ai nấy đều kinh hãi và tức giận, có mấy người đặt gánh xuống, đuổi theo người mặc áo gấm. Ðại Nham ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm: "người khách mặc áo gấm không sử dụng ám khí gì không thấy y giơ tay, cũng không thấy động thân mình, mà đối phương đã chết như vậy. Ta đứng cách y không xa, sao ta không thấy rõ?"
Chàng lại lùi về phía sau tảng đá, không dám cử động gì cả, sợ bọn Hải Sa Bang thấy mà gây sự phiền phức. Chàng lại nghe người dẫn đầu nói:
-Ta hãy bỏ xác chú tư sang bên, lo liệu việc lớn cần hơn rồi chốc nữa quay lại sẽ chôn cất chú sau. Kẻ thù ấy là ai, sau này chúng ta sẽ rõ thôi.
Mọi người lại vâng lời gánh chạy thẳng về phía trước.
Ðại Nham chờ họ đi xa rồi mới lại gần cái xác xem xét. Chàng thấy người nọi co rúm như con tôm, đoán ngay người đó trúng nọc độc gì rất lợi hại. Chàng sợ trúng phải nọc độc nên không dám mó vào cái xác đó. Chàng liền đuổi theo bọn buôn lậu muối nọ.
Bọn người ấy đi mấy dặm, bỗng người dẫn đầu huýt một tiếng còi, mọi người rẽ sang hai bên, rồi tiến thẳng đến một căn nhà lớn ở phía Dông Bắc. Ðại Nham nghĩ thầm: "Bọn họ có nói tới Ðồ Long Ðao, chẳng lẻ con dao ở trong nhà này chăng ?
Chàng đưa mắt nhìn căn nhà trước mặt thấy trên mái có một ống khói, khói đen bốc lên ngùn ngụt. Bọn buôn lậu muối đặt gánh xuống rồi mỗi người trong tay cầm một cái gáo gỗ, múc ra một chất trắng như muối, như bột rồi rải tứ phía. Ðó có phải là muối không vậy? Chàng lại nghĩ thầm: "Sao tối hôm nay có nhiều chuyện lạ kỳ như vậy? Ta về kể lại chắc các vị sư huynh không thể tin"
Nhưng chàng thấy bọn buôn lậu kia trong khi rắc muối có vẻ cẩn thận lắm, như là chúng sợ muối bám vào nhiều vây. Lúc này chàng mới biết muối đó có chất độc rất mạnh, bọn này rắc muối định hại người trong nhà, tháy vậy lòng nghĩa hiệp thúc đẩy, chàng nghĩ thầm:
"hai bên ai phải ai trái ta không cần biết tới, nhưng bọn người này giở trò quỉ quái thiếu quang minh chính đại dù sao ta cũng phải bảo cho người trong nhà biết để khỏi bị những người này hãm hại"
chàng thấy bọn Hải Sa Bang rải sắp tới phía mình liền vòng quanh một vòng rồi nhảy qua bờ tường tức thì.
Toà nhà lớn đó trước sau có năm căn, tổng cộng độ chừng ba bốn mươi gian. Trong nhà không có căn nào có lửa. Ðại Nham nghĩ thầm: "Ta thấy rõ ràng có khói ở căn nhà giữa bốc ra, thế nào cũng có người ở đó"
Ðoạn chàng sợ bọn kia nghi là kẻ thù ra tay ám hại thì phiền lắm, liền nhặt một thanh củi đốt cháy để làm bó đuốc, giơ cao lên và nói:
-Ðệ tử phái Võ Ðang, Dư Ðại Nham có việc cần gặp, tuyệt nhiên không có ý gì khác, xin chớ hiểu lầm .
Chàng nói như vậy hai lần, dù người trong phòng kín cũng nghe nhưng chàng nhắc đến hai lần mà không có ai trả lời cả. Ðại Nham là một anh hùng hào kiệt danh môn, tuy trong toà nhà đó âm thầm tối đen trông rất rùng rợn nhưng không tỏ vẻ sợ hãi chút nào, liền vận chân khí nghinh ngang đi vào toà nhà đó qua một cái sân, đi tới tận hậu sảnh, vừa định thần nhìn kỹ phải kinh hãi lùi lại. Thì ra ở góc sảnh có hai cái xác nằm dưới đất, một mặc áo đạo sĩ, một mặc áo nhà quê. Hai người đều lớn tuổi mặt mày méo mó trông thật rùng rợn, chắc trong lúc chết dã đau khổ vô cùng. Nhưng chàng thấy hai cái xác đó không có một vết tích gì mà cũng không có chút máu, đoán rằng không phải họ chết vì khí giới. Chàng bàn tiếp tục tiến lên, thấy cửa nào cũng tối đen như mực, không biết bên trong có những gì. Ngoài ánh sáng của cây củi trong tay chàng soi sáng được vài thước, còn thì tứ phía đều tối om. Dù chàng can đảm và giàu kiến thức đến đâu gặp trường hợp này cũng phải giật mình. Chàng lại xuyên qua một cái vường đến sảnh bên thì thấy cảnh tượng này còn rùng rợn hơn nữa. Nói tới đây có hơn hai mươi xác chết nằm ngổn ngang, người này cầm dao kiếm đâm người kia. Chàng liền nghĩ:
"Trong nhà này thể nào cũng có thảm trạng võ lâm rất lớn. Cứ xem những khí giới mà họ sử dụng ta cũng biết trong đó có nhiều danh gia đệ tử. Những khí giới đó là Ðục điểm huyệt, Ngũ Hành Luân, Phán Quan bút. Nếu không giỏi điểm huyệt làm sao họ sử dụng được những khí giới này? Nhưng tại sao họ lại chết nơi đây?"
Lúc mới vào toà nhà này chàng rất ung dung bình tĩnh. Từ lúc thấy xác của nhiều tay cao thủ chết ngổn ngang chàng kinh hãi vô cùng, lại lớn tiếng:
-Ðệ tử của phái Võ Ðang, Dư Ðại Nham có việc cần mong tiền bối cao nhân cho kính cáo.
Chàng chỉ nghe ở bên sảnh phía giữa có tiếng :bít bếp" của củi cháy và tiếng thổi vù vù vọng tới chứ không có tiếng ai trả lời, chàng đi qua một tấm vách chiếu và tấm bình phong mới vào được trong chính sảnh, đột nhiên thấy sáng rõ, một luồng hơi nóng xông ra. Thì ra trong sảnh có một cái lò lúa xây bằng đá lửa đang bốc khói nghi ngút. Bên cạnh lò có ba người đứng ba góc đang vận khí thổi vào lò. Trên mặt lò có một con dao dài độ bồn thước bề ngang.
Ba người đó đều là những ông già trạc sáu mươi tuổi người nào người nấy cũng mặc quần áo xanh, tro bụi phủ đầy mặt. Những đom đóm lửa trong lò văng tứ tung. Người nào cũng phùng mang thổi vào lò. Ngọn lửa trong lò bốc cao năm trượng và cứ chạy quanh đơn đao có tiếng kêu xì xì. Ðại Nham thấy cảnh của ba ông già nội công thâm hậu vô cùng, sức thổi mạnh hơn bất cứ ống bễ nào, chàng cách lò mấy trượng mà còn không chịu nổi, sức nóng không tưởng tượng được. Nhưng thanh đơn đao đó vẫn xanh biếc như trước. Lúc ấy bỗng trên mái nhà có tiếng quát lớn:
-Có mau ngừng lại không? Các người thật là vô lương tâm, muốn phá huỷ bảo đao có phải không?
Ðại Nham nghe tiếng nói đó kinh hãi vô cùng vì chàng biết người đó là người khách mặc áo gấm đã gặp giữa đường. Ba ông già luyện kiếm hình như không nghe gì cả, lại càng thổi mạnh và nhanh hơn trước.
Chàng nghe thấy người trên mái như cười nhạt, rồi trước mái hiên như có 1 chiếc lá nhẹ nhàng rơi. Chỉ thoáng cái người khách đã lẻn vào trong sảnh. Nhờ ánh sáng lửa, Ðại Nham nhìn rõ mặt người nọ, khách mặc áo gấm là 1 thiếu niên tuổi ngoài hai mươi, mặt mày thanh tú. Thanh niên đó không cần hỏi han, lạnh lùng nói:
-Trường Bạch Tam cầm, các người đã khổ công lấy được thanh Ðồ Long Ðao thì cứ giữ yên đấy, sao lại phá huỷ thần vật ấy?
Vừa nói chàng vừa từ từ tiến lên.
Ông già phía tây trong bọn Trường Bạch Tam cầm giơ tay trái ra, đưa thẳng năm ngón tay vừa nhọn vừa gầy nhắm mặt thiếu niên áo gấm cào tới. Thiếu niên áo gấm né tránh và tiến lên một bước. Ông già phía Ðông thấy chàng tới gần liền cầm cái búa rất lớn để cạnh đó bổ luôn vào đầu thiếu niên áo gấm.
Chàng áo gấm rất nhanh nhẹn, chỉ thấy nủ một cái là búa ông già đánh hụt, nghe "bùng" một tiếng, cái búa to rơi xuống đất, đom đóm lửa bắn tứ tung. Ông già ở phía Tây bỗng xông lại giúp sức tấn công. Hai tay của y như hai cái chân gà, múa lên múa xuống thế trông lợi hại vô cùng.
Ðại Nham thấy vậy kinh hãi nghĩ thầm: "những người này không biết có thâm thù gì mà ra tay ác độc thế? Thế nào cũng muốn giết đối phương cả?"
Nhưng võ công của thiếu niên nọ rất đặc biệt và kỳ lạ. Lúc nào y cũng tươi cười mà ung dung ra tay ngăn đỡ. Hai ông già tấn công mãi mà không làm gì được chàng trai. Ðấu được mấy hiệp, ông già sử dụng búa sắt quát lớn:
-Các hạ là ai? Muốn lấy được bảo đao cũng phải để lại tên họ cho anh em lão biết!
Thiếu niên áo gấmcười nhạt, không trả lời, đoạn quay mình một cái, chỉ nghe "lắc cắc" hai tiếng, ông già ở phía tây dã bị đánh gãy hai tay. Cái búa sắt trong tay ông già ở phía Ðông cũng bắn lên, xuyên qua mái nhà rơi xuống sân ngoài. Ông già đó khôn ngoan vô cùng, thấy tình thế bất lợi dù có hợp sức ba người cũng không sao chống nổi, bèn vội dùng kềm gắp thanh Ðồ Long ở trong lò ra.
Ông già phía Nam cầm sẵn ám khí chờ dịp may ném vào đối phương, nhưng thiếu niên quay mình như chong chóng không sao ra tay được.
Ông ở phía Ðông dùng kềm gắp thanh Ðồ Long ở trong lò lên, y biết thanh bảo đao này mà lọt vào tay ông già đó cũng khó đòi lắm, liền nghĩ:
"Y có bảo đao ra làm sao địch lại"
Nghĩ đoạn, y cho tay vào lò nắm luôn cán đao đem ra trước. Tuy thanh Ðồ Long Ðao chưa đỏ nhưng nóng vô cùng. Tay ông già vừa cầm vào thấy khói trắng bốc lên rất khét chứng tỏ bàn tay ông già đã bị cháy xém. Nhưng y không chịu buông, tựa như điên như cuồng không còn biết đau đớn là gì.
Tay vẫn cầm con Ðao Ðồ Long, y định nhảy về phía sau. Mọi người thấy vậy kinh hãi vô cùng. Nhưng ông già cứ cầm thanh đao chạy thẳng ra ngoài. Thiếu niên áo gấm cười nhạt nói:
-Ðâu có dễ như thế!
Ðoạn chàng duỗi cánh tay đã nắm được vai ông già nọ. Ông già thuận tay chém một đao ngược về phía sau. Ngọn đao chưa tới, hơi nóng đã phủ mặt tóc và lông mày thiếu niên đều cháy xém. Chàng hơi kinh hãi, không dám giơ chưởng lên chông đỡ, chỉ phất tay mạnh một cái, ông già nọ ngã lăn ra phía lò lửa.
Ðại Nham đừng cạnh xem mấy người chiến đấu, thấy họ hung ác vô cùng, người nào người nấy cũng có vẻ rất gian tà. Tuy nhiên việc không liên quan gì đến mình, chàng cũng không cần ra tay can dự.
Khi thấy ông già sắp thiệt mạng đến nơi, chàng không cần biết ai phải ai trái, cứ thấy có người lâm nguy là ra tay cứu giúp, liền tung minh tới giơ tay túm luôn tóc của ông già nọ xách lên.
Rồi chàng nhẹ nhàng hạ chân xuống cạnh lọ. Khinh công thần tốc ấy của phải Võ Ðang có thạ nói là đứng đầu các phái võ trong thiên hạ, gọi tên là thế vân tung.
Thiếu niên áo gấm và Trường Bạch Tam Cầm thấy chàng đứng đó đã lâu, nhưng không ai để ý đến, giờ đột nhiên chàng giở một món khinh công đó ra, ai nấy đều kinh hãi vô cùng. Thiếu niên áo gấm xếch ngược lông mày lên tiếng quát :
-Khinh công này có phải là Vân Thế Tung nổi tiếng thiên hạ chăng?
Ðại Nham thấy thiếu niên nói trúng khinh công của mình cũng phải giật mình, nhưng chàng cũng đắc y vô cùng và nghĩ:
"võ công của phái Võ Ðang ta vanh danh trong thiên hạ ,ai mà không biết"
Ðoạn chàng trả lời:
_-không dám! Xin ngài cho biết tôn danh đại tánh.võ công nhỏ mọn của tại hạ không đáng nhắc tới.
Thiếu niên áo gấm lại nói:
-Hay lắm! Hay lắm! Khinh công của phái Võ Ðang được khen là thiên hạ vô song, quả nhiên khá thật.
Giọng nói của người thiếu niên đó kiêu ngạo vô cùng, tuy khen khinh công của Ðại Nham nhưng giọng nói có vẻ như giọng người trên khen kẻ dưới.
Thấy thái độ và lời nói của thiếu niên như vậy, Ðại Nham tức giận vô cùng, nhưng vẫn cố nén rồi nói:
-Giữa đường, ngài đã ra tay đánh chết cao thủ của phái Hải Sa, võ công của ngài cũng thần xuất quỉ mạt, khiến cho người ta không thể đo lường được cao thâm ra sao.
Người nọ nghe chàng nói như vậy, rùng mình nghĩ thầm" Hành động của ta y thấy rõ cả mà ta không thấy được y. như vậy không hiểu tiểu tử này lúc ấy núp ở đâu.
Ðoạn y lạnh lùng nói:
-Phải, võ công đó người khác không thể nào lãnh hội, không nói các hạ, đến ông già họ Trương phái Võ Ðang cũng chưa chắc lãnh hội được.
Ðại Nham là người có tiếng nhịn rất giỏi, mặc dù nói xấu chàng như thế nào chàng cũng không lên tiếng cãi lại. Nhưng lần này chàng nghe thiếu niên nói nhục ân sư nên không nhịn được. Tuy nhiên đệ tử phái Võ Ðang trọng tu tâm dưỡng tánh hơn cả võ công, nên chàng nghĩ: Y có ý gây hấn, không hiểu có dụng gì không? Người này võ công quái dị, ta không nên vì mấy lời nói đó mà gây hấn thêm thù địch cho môn phái .
Ðoạn chàng mỉm cười trả lời:
-Võ công trong thiên hạ vô cùng tận, chính bọn tà đạo cũng có hàng nghìn hàng vạn. Môn võ học của phái Võ Ðang chúng tôi chỉ là một hạt thóc trong vựa thóc võ lâm. Võ công của ngài quả là tôn sư không biết.
Mấy lời của chàng tuy rất khiên tốn, nhưng nghĩa sâu sắc. Tự chàng muốn nói "Phái Võ Ðang không thèm biết đến võ công của bọn bàng môn tả đạo .
Ông già đứng bên Nam tay cầm cán Ðao Ðồ Long cháy hồng nên da thịt cũng bị cháy xém. Hai ông già đứng phía Ðông và Tây đang chuẩn bị xông tới, người nào cũng muốn thừa có cướp lấy bảo đao.
Ðột nhiên có tiếng kêu vừa vù. Thì ra ông già ở phía Nam múa đao xông thẳng ra bên ngoài. Tuy y không định chém giết ai, nhưng Ðại Nham đứng ngày trước mặt y, thấy thể đao lợi hại võ công mà cứ nhắm mình chém tới. Chàng không ngờ mình ra tay cứu ông già đó thoát chết mà y lại giở mặt chém mình.
Trong lúc nguy cấp, chàng vọt nhảy lên cao để tránh bảo đao. Ông già nọ tay nắm lấy cán đao chém bừa chém loạn như điên, một mặt xông thẳng ra ngoài.
Thiếu niên áo gấm với hai ông già nọ đều kinh hãi, vì thế đao lợi hại nên không ai dám ngăn cản, chỉ đuổi theo phía sau hò hét.
Ðại Nham cũng duổi theo, khinh công của chàng hơn những người kia rất nhiều nên tuy đi sau mà đến trước, chỉ thoáng cái chàng đã đến bên cạnh ông già cầm đao. Ông già này hai tay cầm đao, lúc chân vừa đụng đất lại loạng choạng suýt ngã như vì cây đao quá nặng. Ðột nhiên y thét lên một tiếng hình như đã bị thương .
Thiếu niên áo gấm và hai ông già nọ vội nhảy tới cướp đao. Nhưng cả ba đều kêu la như bị rắn độc cắn phải. Riêng thiếu niên võ công cao siêu hơn, vừa ngã đã tung mình nhảy lên liền vội nhảy ra bên người.
Cả ba ông già Trường Bạch Tam Cầm cứ nằm lăn lộn dưới đất.
Ðại Nham định ra tay cứu người nhưng lại giật mình hãi kinh và chàng sực nghĩ ra chuyện người phái Hải Sa đã dùng muối độc có lẽ đụng lên da thịt là nguy. Chàng nghĩ thầm: "Xung quanh nhà đều có muối độc, muốn ra khỏi đây ra cũng không có cách gì"
Ðoạn chàng đưa mắt nhìn bốn bề thấy sau cửa lớn mỗi bên có hai chiếc ghế mới nghĩ ra một cách, liền kéo hai cái ghế đó lại chồng lên rồi nhảy lên mỗi chân đứng trên một ghế, đi như cà khêu. Chàng thấy ba ông già kêu khóc thảm thiết lăn lộn liền liền, trông ghê rợn vô cùng.
Ðại Nham biết lúc này nguy cơ đang phục bốn bên, không kịp nghĩ ngợi gì liền xé luôn một mảnh áo buộc vào tay, rồi nhanh tay túm luôn ông già ôm bảo đao rồi bằng hai cái ghế đó đi thẳng về phía Ðông.
Hành động của chàng quả thật khiến phái Hải Sa không ngờ. Chúng thấy sắp được bảo đao đến nơi, dè đâu giữa đường chúng bị Ðại Nham cướp.
Khi nào chúng chịu thua, nên cũng quát tháo và móc túi lấy ám khí nhắm lưng Ðại Nham ném lia lịa.
Ðại Nham hai chân dùng sức nhún mình nhảy một cái, kẹp cả cái ghế nhảy về phía trước, thế là tất cả ám khí đều hụt. Nhờ có ghế bên dưới thành ra hai chân chàng đột nhiên dài thêm được bốn thước nên chàng lại càng đi nhanh hơn.
Ði bốn năm bước chàng đã xa bọn Hải Sa.
Nhưng chàng nghe phía sau bọn hải sa vẫn đuổi theo kêu la om sòm . Chàng tức giận vô cùng, liền tung mình nhảy lên cao, hai chân đá trở lại hất luôn hai cái ghế về phía sau, chỉ nghe "bình bình" đã có ba bốn người kêu la. Chắc chúng bị hai cái ghế đó ném trúng.
Nhờ sự cản trở đó, lại thêm khinh công của Ðại Nham lợi hại vô cùng, nên thoáng cái chàng đã chạy xa mấy chục trượng. Mặc dầu tay chàng vẫn xách ông già nọ.
Chàng càng chạy càng xa, biết bọn Hải Sa không sao đuổi kịp nữa. Ðại Nham chạy một hồi nghe tiếng kêu ảo não, phía sau không có người duổi theo, liền lên tiếng hỏi:
-Ông có sao không?
Ông già không trả lời, vẫn rên rỉ, tay ôm chặt bảo đao. Ðại Nham nghĩ thầm: "người này dính muối độc, trước hết phải tắm rửa cái đã.
Chàng đi đến bờ biển chỗ nước cạn, nhúng ông già xuống nước, nhưng tay vẫn không dám đụng vào mặt nước. Ông già nọ nửa mê nửa tỉnh ở dưới nước một lúc lâu mà chưa bò dậy được. Ðại Nham định giơ tay kéo lên thì bỗng một làn sóng đẩy ông già lên bãi cát.
Ðại Nham liền nói:
-Bây giờ ông đã thoát nạn rồi, tại hạ có việc cần, thôi chúng ta chia tay ở đây.
Ông già nọ gượng dậy nói:
-Các hạ sao không cướp lấy bảo đao?
Ðại Nham cả cười đáp:
-Bảo đao tuy tốt thật, nhưng không phải của tôi, tôi cướp làm gì.
Ông già nọ ngạc nhiên vô cùng, không thể tin được, lớn tiếng nói tiếp:
-Các hạ có quỉ kế gì định làm gì lão thế?
Ðại Nham liền đáp:
-Tôi với ông không thù không oán thì tôi đói xử tệ với ông làm gì? Tối hôm nay tôi qua đây thấy ông trúng độc bị thương mới ra tay cứu giúp.
Ông già nọ lắc đầu la lớn:
-Số mạng của ta ở trong tay ngươi, muốn giết thì giết chứ đừng giở thủ đoạn ác độc ra làm hại ta.
Ta dù có chết cũng hoá thành ác quỉ không tha người đâu.
Ðại Nham biết ông già đó bị thương nặng, nên bấn loạn. Chàng không thàm cãi vã, mỉm cười đang định quay đi, đột nhiên có một ngọn sóng lớn bắn tới, làm ướt cả quần áo của chàng.
Ông già nọ rên rỉ một tiếng rồi phục ở trong nước bể run cầm cập.
Ðại Nham nghĩ thầm" cứu người phải cứu tới cùng. Ông già này trúng độc rất nặng nếu ta bỏ mặc mà đi thế nào ông ta cũng bị chôn thân dưới đáy biển.
Chàng liền túm lấy áo ông già nọ, xách lên trên đồi nhỏ rồi đưa mắt nhìn chung quanh thấy phía Ðông Bắc có một tảng đá nhô ra, trên có một căn nhà như cái miếu, liền túm ông già chạy lên đó. Chàng thấy tấm bảng treo đó đã tróc sơn rất nhiều, có viết ba chữ Hải Thần Miếu, Liền đẩy cửa đi vào. Bên trong rất giản dị, cát bụi bám đầy tường và không có ông từ ở đó. Chàng liền đăt ông già nằm trên bục gỗ trước bàn thờ, rồi móc túi lấy đá lửa ra đánh lửa nhưng đã bị nước bể làm ướt cả rồi. Chàng đứng dậy di tới bàn thờ sờ tay một hồi quả nhiên thấy có đá lửa. Chàng liền đánh lửa châm đốt cây nến cháy dở ở đó. Nhờ ánh sáng nến chàng mới thấy rõ mặt ông già nọ đã tím bầm, hiển nhiên trúng độc rất nặng. Chàng kinh hãi vô cùng, vội móc trong túi lấy viên Thiên Tâm giải độc đơn vội vã nói:
-Ông hãy uống viên giải độc đơn này đã. Ông già nọ đang nhắm nghiền hai mắt nghe chàng nói mở mắt nhìn và đáp:
-Lão dù chết cũng không chịu uống viên thuốc độc dược hại người này.
Ðại Nham nhịn giỏi đến đâu lúc này cũng phải nổi giận, trợn mắt và nói:
-Ông tưởng tôi là ai. Võ Ðang thất hiệp có tồi bại đến đâu cũng không bao giờ làm những việc hại người hèn nhát. Viên thuốc này là giải độc đơn nhưng chưa chắc cứu ông thoát chết được. Ít ra nó cũng có thể giúp ông sống thêm ba ngày nữa nên tại hạ khuyên ông nên lấy con Ðao Ðồ Long đổi lấy thuốc giải độc của phải Hải Sa cứu mạng mình thì hơn.
Ông già nọ đọt nhiên nhảy phắt lên quát tháo:
-Lão nhất định không chịu cho ai lấy thanh Ðao Ðồ Long này.
Ðại Nham lại nói:
-Ông không còn tánh mạng thì bảo đao có lợi ích gì?
Giọng run run, ông già nọ liền đáp:
-Lão đánh chịu chết chớ con Ðao Ðồ Long này vốn là của lão.
Nói xong ông già nọ ôm chặt thanh dao, dí má vào lưỡi đao ra chiều quí mến lắm.
Ðại Nham thấy vạy, lòng hiếu kỳ thúc đẩy muốn biết lai lịch thanh đao này và sự quí báu của nó ra sao. Nhưng chàng thấy hai mắt ông già nọ chứa đầy vẻ tham lam hung ác, tựa con thú đói định kiếm mồi, trông rất đáng ghét, liền quay lưng bỏ đi.
Ông già nọ quát lớn:
-Ðứng lại, đi đâu thế?
Ðại Nham cười nói:
-Tại hạ đi đâu thì việc gì đến ông.
Nói xong, chàng ung dung đi ngay nhưng đi được một khoảng lại nghe ông già lớn tiếng khóc. Tiếng khóc rất bi đát, tựa như con thú bị thương kêu rú, chứa đầy nỗi đau tuyệt vọng. Chàng xúc động, nổi lòng nghĩa hiệp quay lại hỏi:
-Tại sao ông khóc có vẻ bi đát thế?
-Lão khổ sở biết bao mới lấy được thanh bảo đao Ðồ Long này, nhưng trong chớp mắt tánh mạng không còn nữa thì thanh đao này có lợi ích gì?
Ðại Nham lại hỏi:
-Sao bây giờ có đem thanh đao này đổi lấy thuốc giải của phái Hải Sa không?
Ông già nọ khóc lóc:
-Nhưng lão không nỡ vứt bỏ thanh dao này.
Trông hình dáng của ông già nọ thật buồn cười. Ðại Nham muốn cười nhưng không dám cười ra tiếng, lát sau mới nói:
-Một người có võ học, phải biết dùng võ học của bản thân để khắc địch chế thắng hành đạo trượng nghĩa, lưu danh hậu thế. Còn bản thân bảo đao bảo kiếm chỉ là vật ngoại thân, được cũng không đáng mừng, mất cũng không đáng ngại. Lão trượng hà tất phải vì con đao này mà bận tâm dến thế?
Lão già nọ cả giận đáp;
-Các hạ có biết võ lâm chí tôn bảo Ðao Ðồ Long hiệu lệnh thiên hạ Mạc cảm bất tùng không?
Chẳng hay các hạ đã nghe ai nói câu này chưa?
Ðại Nham thất thanh cả cười đáp:
-Mấy câu này tất nhiên tại hạ nghe nói, bên dưới còn hai câu nữa ỷ thiên bất xuất thuỳ dữ tranh phong .
Những lời ấy có lẽ đề cập tới chuyện kinh thiên động địa xảy ra trong võ lâm mười mấy năm về trước chớ không phải nói Ðồ Long Ðao gì đâu.
Ông già nọ lại tiếp:
-Chuyện gì mà kinh động đến thế? Các hạ có thể kể cho lão nghe được không?
Ðại Nham liền đáp:
-Việc này ai ai trong võ lâm cũng biết. Mấy câu đó chỉ Thần Ðiêu Ðại Hiệp Dương Qua giết vua Mông Cổ là Hiếu Tân, khiến ai ai cũng hỉ hả vô cùng. Từ đó Dương đại hiệp có hiệu lệnh gì võ lâm anh hùng đều nghe theo. Do đó mới có câu "Mạc cảm bất tòng" (không dám không theo). Long tức là vua. Ðồ Long là chỉ việc giết vua Mông cổ, chớ trên thế gian này làm gì có rồng thiệt.
Ông già nọ cười nhạt:
-Lão hỏi các hạ, năm xưa Dương đại hiệp sử dụng khí giới gì?
Ðại Nham ngẩn người giây lát mới đáp:
-Tại hạ nghe sư phụ nói Dương đại hiệpcụt một cánh tay, bình thường không bao giờ sử dụng khí giới.
Hôm đó Dương đại hiệp ở ngoài thành Tương Dương ác chiến với Kim Luân Pháp Vương thì sử dụng kiếm.
Ông già nọ lại hỏi: -Ðúng đấy, nhưng Dương đại hiệp giết vua Mông Cổ bằng gì?
Ðại Nham đáp:
Dương đại hiệp dùng đá ném chết vua Mông cổ Hiếu Tôn, tất cả thiên hạ ai ai cũng biết.
Ông già nọ có vẻ đắc chí hỏi tiếp:
-Bình thường Dương đại hiệp dùng chưởng và kiếm. Khi giết vua Mông Cổ dùng đá. Như vậy Bảo Ðao Ðồ Long bốn chữ có phải là nói chuyện đó đâu?
Câu này khiến Ðại Nham khó nghĩ. Nghĩ một lát chàng mới đáp:
-Câu đó võ lâm thuận miệng nói vậy, chẳng lẽ người ta lại nói Thạch Ðâu đồ long sao? (hòn đá giết rồng). Nói vậy có phải khó nghe không?
-Giảng nghĩa như vậy thật vô lý lắm, lão lại hỏi các hạ : Thiên bất xuất thuỳ dữ tranh phong nghĩa là gì ?
Ðại Nham ngẩn người giây lát rồi đáp:
-Thiên có lẽ là tên người. Nghe nói võ công của Dương đại hiệp do vợ truyền dạy. Như vậy, Thiên là tên của Dương phu nhân hay biệt hiệu của Quách Tỉnh?
Ông già nọ lại tiếp:
-Thế à? Tôi đoán các hạ không sao giảng giải được nên mới giải thích vớ vẩn như vậy. Hãy nghe lão nói đây: Ðồ Long là một thanh đao, tức thanh đao này đây. Còn hai chữ Thiên là chỉ thanh kiếm, sáu câu này là "Vật Chí tôn trong võ lâm là thanh Ðao Ðồ Long. Ai mà được thanh đao này bất cứ hiệu lệnh gì tất cả các anh hùng hảo hán thiên hạ đều phải theo lịnh mà thì hành. Quí hồ bảo kiếm yêu tinh không xuất hiện thì thanh đao Ðồ Long này là một khí giới sắc bén nhất trong thiên hạ .
Ðại Nham bán tín bán nghi liền nói:
-Lão trượng đưa thanh đao đó cho tại hạ xem có gì thần kỳ không nào?
Ông già nọ cứ khư khư giữ chặt thanh đao, cười nhạt đáp:
-Bạn ngỡ lão là đứa trẻ lên ba sao mà lừa lấy thanh đao này.
Ông già nọ sau khi trúng độc gân cốt đã suy nhược, chỉ nhờ uống một viên giải đọc đơn của Ðại Nham, nên mới phấn chấn được một chút. Lúc này vì dùng quá sức nên lại rên liên tiếp.
Ðại Nham mỉm cười đáp:
-Không đưa cho tại hạ thì thôi. Lão trượng tuy được thanh đao Ðồ Long này nhưng có sai khiến được ai đâu? Chẳng lẽ tại hạ thấy lão trượng ôm thanh đao này mà phải nghe lời sao? Thật buồn cười vô cùng. Lão trượng là một người đã có tuổi mà còn nghe những lời đồn đại vô căn cứ đó, rốt cục mất mạng đến nơi mà cũng còn chấp nê không chịu tỉnh ngộ. Lão trượng ôm thanh đao kia mà không sai khiến được tại hạ đủ biết thanh đao này quả không có gì thần kỳ cả.
Ông già nọ không còn nói được một tiếng gì nữa, một lúc sau mới lên tiếng:
-Lão đệ, lão ước hẹn với lão đệ như sau: nếu lão đệ cứu lão khỏi chết lão sẽ chia cho lão đệ một nửa chuyện lợi ích của bảo đao này.
Ðại Nham ngẩng mặt lên trời cả cười đáp:
- Sao lão trượng coi rẻ đệ tử phái Võ Ðang chúng tôi như thế? Phò nguy tế khốn là phận sự của anh em chúng tôi. Lão trượng đã trúng phải muối độc mà tại hạ không biết những muối đó có chất độc gì. Bầy giờ lão trượng đi yêu cầu phái Hải Sa chữa trị cho.
Ông già nọ liền đáp:
-Thanh đao này do lão lấy trộm của phái Hải Sa, chúng đang hận lão vô cùng thì khi nào chúng lại chịu cứu lão.
Ðại Nham nói:
-Lão trượng trả lại thanh đao cho họ thì mối oan cứu đó được hoá giải ngay, như thế chùng còn hại lão làm gì nữa.
-Lão thấy võ công của lão đên cao siêu như vậy hẳn đủ tư cách tới chỗ ở của phái Hải Sa để lấy trộm thuốc giải mà cứu lão.
Ðại Nham đáp:
-Một là tại hạ có việc cần phải đi không thể trì hoãn, hai là lão trượng lấy trộm bảo đao của người ta, đó là cái quấy. Nay tại hạ không thể nào làm thêm việc quấy nữa. Lão trượng mau mau đi kiếm người của phái Hải Sa đi, nếu trể chất độc phát ra chữa không kịp đấy.
Ông già nọ thấy chàng định đi, vội lớn tiếng gọi:
-Thôi được, lão xin hỏi lão đệ câu này: lúc lão đệ xách người lão có thấy gì khác lạ không?
-Tại hạ cũng lấy làm ngạc nhiên vì lão là người bé nhỏ như thế, mà tại sao lại có thể nặng đến hai trăm cân?
Mà tại hạ cũng thấy lão trượng không có mang theo vật nặng nào cả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...