Bên ngoài phòng bệnh của Lăng Hỷ đều có cảnh sát bao vây, ngay cả Lăng Thiếu Mai cũng không được vào.
Kiều Vũ kịp thời chạy tới bệnh viện, nhưng chỉ có thể quan sát Lăng Hỷ qua lớp kính ngăn cách.
Lăng Hỷ lúc này đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là một đống dây dợ chằng chịt.
Lúc Nhiếp Quân từ trong phòng bệnh đi ra, cô đã nhanh chân đến trước mặt hắn.
Kiều Vũ còn chưa kịp hỏi Lăng Thiếu Mai đã túm lấy tay áo anh:” Con bé sao rồi?”
“Không sao rồi, mọi người yên tâm.”- Nhiếp Quân trấn an Lăng Thiếu Mai, sau đó để bà ấy vào thăm con gái, còn mình thì ra nói chuyện với Kiều Vũ.
Anh kéo Kiều Vũ ra một quán cà phê gần bệnh viện.
Kiều Vũ không có tâm trạng mà nghĩ, đặt lọ thuốc cùng với bức ảnh mà mình tìm thấy trong phòng của Phúc Doãn Bình lên bàn.
“Tôi tìm thấy mấy thứ này trong phòng của chú Phúc.”
Nhiếp Quân xem qua một lượt, nét mặt trở nên nặng nề hơn.
Kiều Vũ nhìn Nhiếp Quân nghi ngờ:”Vẻ mặt đó là sao?”
Nhiếp Quân không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhấp một ngụm cà phê đắng.
Qua vẻ mặt của anh ta, Kiều Vũ hiển nhiên đoán được anh ta đã biết gì đó.
“Anh còn chuyện gì giấu tôi phải không?”- Kiều Vũ nghi ngờ hỏi.
“Tôi không nói trước được điều gì, nhưng vụ án của cha mẹ em gần như đã tìm ra manh mối.”- Nhiếp Quân thở dài một hơi, rồi tiếp tục:”Lăng Hỷ đúng thực là rất đáng thương.
Tôi không nghĩ cô bé sẽ làm đến mức này.”
Kiều Vũ sau khi gặng hỏi Nhiếp Quân không được gì cô đã tức giận rời đi.
Hắn ta là không muốn cô nhúng tay vào chuyện này, Kiều Vũ biết càng ít thì sẽ càng an toàn.
Chỉ có như vậy, Nhiếp Quân mới có thể bảo vệ cô.
…
Lăng Thiếu Mai sau khi từ bệnh viện trở về lại ra ngoài, thấy thuốc an thần bình thường với Kiều Vũ vẫn chưa đủ mạnh, hôm nay bà ta lại mua thêm nhiều thuốc hơn.
Lăng Thiếu Mai mở cửa phòng, trong giây lát mắt bà ta trợn tròn, túi thuốc trong tay cũng rơi xuống đất.
Nhìn thấy Kiều Vũ trong đó ú ớ không nói nên lời.
Kiều Vũ ngồi bên cạnh giường, trên tay là túi thuốc an thần chỉ còn một nửa.
Cô không nghĩ được gì, ngồi thất thần nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng trước cửa.
Bà ấy, có thể được coi là một trong những người mà Kiều Vũ kính trọng nhất, nhưng cũng là người mà Kiều Vũ hận nhất.
Ngô Lệ đối xử với bà ấy có thể không tốt, nhưng tại sao bà ấy lại nhẫn tâm hại chết bố mẹ cô.
Lúc này Kiều Vũ thực sự muốn đưa bà ta tới trước bài vị của bố mẹ mình, muốn hỏi xem vì sao bà ấy lại làm như vậy, vì sao lại giết chết bố mẹ cô.
Mà ngay cả cô, bà ấy cũng muốn giết.
Kiều Vũ ngồi đó, cười lạnh lùng: ”Tại sao?”.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm bà ta, cơ hồ muốn lột trần sự độc ác và nham hiểm giấu trong lớp vỏ bọc của một người phụ nữ yếu đuối và nhu nhược.
Kiều Vũ thực sự nghĩ không ra nguyên nhân, Ngô Lệ đúng là có thường xuyên kiếm chuyện với Lăng Thiếu Mai, nhưng những chuyện đó không đủ để bà ta hại chết bọn họ.
“Đúng vậy.
Là tôi làm.”- Lăng Thiếu Mai bước vào bên trong, đôi môi nhếch lên cười, ánh mắt lạnh lẽo mang theo ý hận nhìn chằm chằm vào Kiều Vũ.
Kiều Vũ đứng bật dậy khỏi giường, xông tới nắm chặt hai bả vai của bà ta, điên cuồng lắc mạnh: ”Tại sao, tại sao lại giết bọn họ, tại sao lại hại chết chú Phúc.
Bọn họ đắc tội gì với bà chứ.
Mọi lỗi lầm mẹ tôi gây ra không phải tôi đều thay bà ấy đối xử tốt với Lăng Hỷ sao.
Lẽ nào như vậy còn chưa đủ hay sao?”
Lăng Thiếu Mai đẩy Kiều Vũ ngã ra đất, cô trăm tính ngàn tính cũng không tính được kẻ đứng sau lại là bà ta.
Kiều Vũ thực sự đã nhìn lầm người rồi.
Lăng Thiếu Mai hít một hơi thật sâu, cầm lấy bức ảnh chụp với con gái, khẽ vuốt ve gương mặt của Lăng Hỷ, sau đó bật cười thành tiếng.
Tiếng cười đầy man rợ và biến thái, khiến Kiều Vũ cảm thấy rất chói tai.
Cô đột nhiên ôm lấy đầu, bên trong như đang bị búa giáng xuống từng cú đau đớn.
Cơn đau như xé toạc tâm trí cô, giày vò cô từng chút từng chút một.
Lúc sau đó, chỉ thấy bà ta rút từ phía sau khung ảnh ra một bức tranh khác, là hình ảnh Lăng Thiếu Mai chụp cùng với hai đứa trẻ giống hệt nhau.
Một đứa là Lăng Hỷ, một đứa là Lăng Thu, dưới góc phải của tấm ảnh có ghi ngày tháng chụp, khi đó Kiều Vũ mới có bốn tuổi, còn Lăng Thu thì sáu tuối.
“Mày có biết, tại sao mày luôn phải đến thăm mộ dì Dương ngày mười bốn tháng sáu không?”- Lăng Thiếu Mai nói, cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng mình, giận giữ nhìn Kiều Vũ như muốn băm cô thành trăm mảnh:”Bởi vì không có dì Dương nào hết, đó là mộ phần của con gái ta.”
Kiều Vũ giống như nghe được tin sét đánh ngang tai, đây lại là chuyện gì? Vì sao dì Dương lại không có thật, vì sao Lăng Thiếu Mại lại nói như vậy.
Bà ta không phải chỉ có một mình Lăng Hỷ thôi sao.
Không để Kiều Vũ phải đợi lâu, bà ta liền quăng tấm ảnh xuống trước mặt cô, thẳng thừng trả lời:” Mười bốn năm trước, Lục gia bị bọn cướp tấn công.
Lúc đó Lục thị thành lập không bao lâu, cơ ngơi vẫn chưa vững chắc.
Trên thương trường có quá nhiều kẻ thù, bố mẹ cô đúng lúc đó ra nước ngoài công tác.
Trong nhà tuy có vệ sĩ, nhưng vẫn không ngăn được đám trộm cướp đó.
Bọn chúng muốn đến tìm con dấu của Lục Cẩm Hàn.”
“Năm đó Lăng Thu mới có sáu tuổi, dì Dương mà cô nhắc đến đã đem con gái tôi trao đổi với cô, để nó ngủ trong phòng của cô, khiến trong cùng một đêm lũ cướp đó tưởng cô là con của Lục Cẩm Hàn, ra tay không thương tiếc.
Còn cô, kẻ đáng ra phải chết thì lại được bảo vệ không chút thương tích.”- Lăng Thiếu Mai kể, như muốn nuốt ngược nước mắt vào trong nhưng lại không ngăn được sự thống khổ và đau xót của mình.
Bà ta ngã ngồi xuống dưới đất, ôm ngực khóc không thành tiếng:”Tại sao, tại sao người mang tội lại là con gái tôi.
Tại sao người chết đó không phải là cô, tại sao bọn họ lại bất chấp bảo vệ một đứa con gái vô dụng như cô chứ.”
Kiều Vũ bần thần, nước mắt lã chã rơi.
Cô thực sự không có một chút kí ức nào về việc này, dì Dương đó chẳng qua cũng chỉ là sau này nghe mẹ kể lại.
“Vậy nên bao nhiêu năm nay bà luôn bày mưu tính kế, nhưng mỗi lần đều bị mẹ tôi phát hiện ra.
Đó là lí do bà ấy không cho phép tôi lại gần mẹ con các người đúng không?”- Kiều Vũ nhìn Lăng Thiếu Mai trân trân, bà ta có thể tính sổ lên người cô, sao lại nhẫn tâm ra tay với hai người họ như vậy.
“Bà năm lần bảy lượt thay thuốc của tôi bằng chất kích thích, đều muốn tôi phát điên nhưng không thành, bây giờ lại bỏ thuốc an thần vào khẩu phần ăn của tôi, khiến tôi cứ thế mà chết.”- Kiều Vũ lấy tay lau nước mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ độc ác đó.
“Đúng vậy!”- Bà ta vẻ mặt dương dương tự đắc, trên gương mặt tưởng chừng hiền thục lại để lộ ra vẻ nham hiểm cùng điêu ngoa khiến người khác chán ghét.
Bà ta nhìn chằm chằm Kiều Vũ, chỉ hận không thể khiến cô chết ngay tức khắc.
“Tôi muốn khiến cô cảm nhận được thế nào là đau đớn khi mất đi người thân, thế nào là khổ sở nhưng không thể than trách, cảm giác đau đớn tuyệt vọng lúc đó, tôi cả đời này cũng không bao giờ quên.
Lục Kiều Vũ, trừ khi tôi chết, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô phải nếm trải mùi vị đau khổ đó.”.
||||| Truyện đề cử: Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu |||||
Kiều Vũ đứng dậy, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, giương mắt nhìn người phụ nữ đó, ánh mắt trong veo giờ đục ngầu, ẩn chứa sự tuyệt vọng và phẫn nộ.
Kiều Vũ bước ra khỏi đó, cô chỉ nói một câu duy nhất:”Bà khiến bố mẹ tôi chết không toàn vẹn, Lăng Thiếu Mai, đêm về bà có ngủ yên không, bọn họ có quay về đòi mạng không?”.
Kiều Vũ quay lưng đi thẳng, Lăng Thiếu Mai tưởng cô sẽ báo cảnh sát, nhưng cả buổi chiều hôm đó đều không có chút động tĩnh nào.
Bà ta ôm lấy di ảnh của Lăng Thu, toàn bộ nỗi hận thù bao nhiêu năm nay như được trút ra hết.
Cuối cùng cũng không còn phải chịu đựng nỗi cô đơn thống khổ đó nữa.
Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ không mưa, nhưng tám giờ tối Kiều Vũ nhìn ra cửa sổ đã thấy gió giật đùng đùng.
Từng trận gió mạnh quật vào cửa sổ như gào như thét, sấm chớp chia thành từng cơn xé toạc bầu trời.
Kiều Vũ bước xuống giường, đứng bên cạnh cửa sổ xem mưa bão.
Trước đây cô rất sợ bão, cũng rất sợ trời có sấm chớp.
Bởi vì mỗi lần như vậy cô đều sẽ mơ thấy ác mộng, trong mơ cô không đi giày, được người khác kéo xuống hầm dưới mặt đất.
Thậm chí còn nghe được cả tiếng bước chân rượt đuổi.
Hóa ra đó không phải là mơ, đó đều là sự thật.
Lăng Thiếu Mai tỉnh lại trong căn phòng tối, mở mắt ra lờ mờ thấy ánh đèn xuất hiện.
Bà ta bắt đầu phát hiện có điều gì đó không đúng, toàn thân không thể cử động, chân tay cũng không thể cửa quậy.
Lúc Lăng Thiếu Mai nhìn rõ mọi thứ thì trước mặt bà ta chính là bàn thờ của Lục Cẩm Hàn và Ngô Lệ.
Lăng Thiếu Mai bị trói trên một cái ghế, ngay cả động cũng không thể động.
Một tiếng sét xé ngang trời như đem lồng ngực của bà ấy bổ làm đôi.
Cửa sổ gió như gào như rít, rèm trắng bay phấp phới trong căn phòng ngập tràn nến trắng.
Đột nhiên một cơn gió mạnh quét qua khiến cửa sổ bật mở, đập vào tường đến mức kính vỡ bắn cả vào trong.
Cơn gió lạnh đó làm tắt hết nến trong căn phòng, biến nó thành nơi lạnh lẽo và đáng sợ hơn cả âm tào địa phủ.
Từng đợt gió lạnh thổi vào người khiến cho từng tấc da thịt trên người Lăng Thiếu Mai run rẩy.
bà ta toàn thân co quắp, hoảng sợ hét lên:”Có ai không, mau có ai không…”
“Lục Kiều Vũ, mày đừng có giả thần giả quỷ, mày đưa ta đến đây để làm gì, có giỏi thì giết ta đi.”
Lăng Thiếu Mai vừa hét lên, cánh cửa sổ tiếp theo đập “sầm” một cái vỡ tan, khiến cho hồn vía của bà ta thiếu chút nữa thì lìa khỏi xác.
Ngay lúc này có tiếng kẽo kẹt mở cửa vang lên, Kiều Vũ đứng ở cửa ôm bài vị của một người đàn ông nhìn chằm chằm Lăng Thiếu Mai, rồi lại nhìn lên bài vị bố mẹ mình, cất giọng ghê rợn:”Lăng Thiếu Mai, đêm về bà có sợ bố mẹ tôi đòi mạng không, bà ngủ có ngon không?”
“Xám hối đi, ngồi trước bài vị của bố mẹ tôi nói chuyện với họ, xin họ tha thứ đi!”
Lăng Thiếu Mai ngẩng đầu nhìn lên, tấm ảnh đen trắng có bốn mắt của Ngô Lệ và Lục Cẩm Hàn đang nhìn bà trừng trừng, ánh mắt lạnh lẽo trắng bệch đó của Ngô Lệ bà cả đời này cũng không dám quên.
…
p/s: Câu chuyện của mình cũng sắp tới hồi kết, mình viết tới nay bộ truyện này cũng đã rất lâu, thực tình rất nhiều lần mình đã từng chán nản, nhưng vì đam mê với viết lách đã kéo mình ở lại.
Bạn nào đọc truyện mình thì cho mình xin 1 like và xin góp ý từ mọi người, trải qua một quãng thời gian dài như vậy, những bạn nào đã đồng hành với mình từ những chap đầu tiên sẽ thấy mình đang rất cố gắng để cải thiện khả năng viết mỗi ngày.
Đây là bộ đầu tay của mình, cũng mong mọi người sẽ đón nhận mình trong những chặng đường tiếp theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...