Cố Hạo Nhiên bước vào trong, thái độ hòa nhã cùng lịch thiệp, cúi chào mọi người.
Hắn mặc trên người bộ âu phục màu đen, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo đã trưởng thành,sớm không còn bộ dạng thiếu niên đơn thuần như trước.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Cố Hạo Nhiên, được phu nhân ủy thác trở thành người giám hộ của cô Lục.
Đồng thời trong tương lai cũng trở thành Tổng giám của Lục thị, và toàn bộ mọi hoạt động của Lục thị đều do tôi quản lí.”
Cố Hạo Nhiên ung dung nhưng mạnh mẽ, trong lời nói kiên định còn có phần chắc chắn.
Cả phòng họp chấn kinh.
Một người tưởng chừng như đã chết nay lại trở về với cương vị là Tổng giám đốc khiến cho tất cả những người có dự định vào hôm nay trở tay không kịp.
Kiều Vũ ngồi bất động một hồi lâu, sau đó đột ngột đứng dậy, trước sự ngỡ ngàng của mọi người ngang nhiên đi về phía cánh cửa rồi biến mất.
Tất cả mọi chuyện đều đã được Ngô Lệ dự liệu sẵn ngay từ đầu, mà ngay cả tính mạng của mình bà ấy cũng đem ra đặt cược.
Vậy thì hôm nay cô có mặt ở đây cũng chỉ là trên danh nghĩa, Kiều Vũ không muốn tiếp tục ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.
Cố Hạo Nhiên ngoảnh lại nhìn Kiều Vũ, ánh mắt đầy phức tạp mà nặng nề.
Dì quả thực đoán không sai, chỉ là trăm tính ngàn tính kẻ đó lại liều lĩnh khiến mọi chuyện trở nên có kết cục như ngày hôm nay.
Anh lạnh lùng hiên ngang ngồi vào chiếc ghế Tổng giám đốc của Lục thị, từ hôm nay, Cố Hạo Nhiên sẽ thay Ngô Lệ bảo vệ Kiều Vũ, bảo vệ Lục thị.
Kiều Vũ thất thần bước ra khỏi công ty, nhìn con đường trước mặt nhất thời bị mất phương hướng.
Cô lơ đễnh nhìn xung quanh, ồn ào tấp nập đông đúc, tiếng xe cộ trên đường khiến không khí ở đây mang theo sự nhộn nhịp sôi động của một thành phố phồn hoa.
Ấy vậy mà trong lòng Kiều Vũ lúc này lại vắng tanh đầy hiu quạnh, mà ngay cả bây giờ cô cũng không biết mình nên đi đâu, về đâu.
Kiều Vũ nhìn phía trước, lại nhớ đến người lái xe đã qua đời kia, ông ấy đã làm việc cho Lục thị bao nhiêu năm, bây giờ cũng không còn ai đưa cô đi, đón cô về nữa.
Kiều Vũ thất thần đi về phía trước, nhưng vừa đặt chân xuống dưới lòng đường liền bị một lực mạnh từ phía sau kéo giật lại.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, nhìn thấy Sở Phi Dương ở trước mặt Kiều Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng hiện tại cô lại không muốn mở miệng nói chuyện.
Phi Dương đưa Kiều Vũ vào trong xe, cả đoạn đường cô chẳng nói một lời, ánh mắt đượm buồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đã lâu lắm rồi Kiều Vũ mới lại trầm mặc, mới lại trống rỗng như vậy.
Phi Dương siết chặt bàn tay lạnh toát của cô, đau xót nhìn Kiều Vũ bị muôn vàn cảm xúc dằn vặt.
Trước đây khi mất đi Bạch Tuyết Sương, anh cũng từng chìm đắm trong đau khổ và tự trách một thời gian dài.
Nhưng hôm nay người mà Kiều Vũ mất đi lại là bố mẹ ruột, hai người thân thích nhất của cô.
Phi Dương thực sự sợ cô ấy sẽ tuyệt vọng, sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh nếu anh không chú ý tới.
Khoảng thời gian bên cạnh Kiều Vũ, đây là lần đầu tiên một con người vô tâm phong lưu như hắn biết thế nào gọi là trách nhiệm, biết thế nào gọi là quan tâm sâu sắc.
Trước đây chính cậu ta còn mơ hồ không rõ ràng tình cảm của mình, nhưng hiện tại trong lòng Sở Phi Dương ngoại trừ Lục Kiều Vũ ra thì cái gì cũng không chứa nổi.
Đây là lần đầu tiên cậu ta đặt tâm tư của mình lên một người con gái, cũng là lần đầu tiên kiên nhẫn với một người con gái.
Đi lâu như vậy trời cũng chưa tối, mà cả thành phố phồn hoa rộng lớn như vậy lại chẳng có nơi nào khiến cô có thể an tâm.
…
Kiều Vũ vừa về tới nhà, Lãnh Tư Thuần đã chờ sẵn ở cửa.
Còn một tháng nữa là thi đại học rồi, cô bận quá nên không thể tới thăm Kiều Vũ được.
Nếu như nói đến nỗi đau mất đi người thân, chỉ sợ những người xung quanh cô không ai hiểu hơn Lãnh Tư Thuần.
Đắm chìm trong cảm giác bất lực và đau đớn đó, Lãnh Tư Thuần đã mất rất lâu nhưng vẫn không thể thoát ra.Kiều Vũ vừa bước xuống, nhìn thần sắc nhợt nhạt cùng trạng thái thất thần của cô, không kìm được mà cảm thấy xót xa.
Bọn họ tuy quen nhau mới có mấy tháng, nhưng mà dường như lại có một sự thấu hiểu vô hình.
Tư Thuần theo Kiều Vũ vào bên trong, mấy ngày nay cô ấy không ăn không uống, đã không còn giữ được sức sống như ngày nào.
“Tư Thuần, cậu có dự tính gì chưa?”
Lãnh Tư Thuần quay sang nhìn Kiều Vũ hơi ngạc nhiên:”Sao vậy?”
Kiều Vũ ngồi tựa lưng vào thành giường, cười nhạt:”Cậu đã chọn đại học mình mong muốn chưa?”
Đối với câu hỏi này Tư Thuần sớm đã tính toán cho bản thân, nhưng cô vẫn lắc đầu.
“Còn cậu thì sao?”-Tư Thuần hỏi ngược lại Kiều Vũ.
Một giây sau, cô lại ngập ngừng:”Cậu…có định quay trở lại trường không?”
Kiều Vũ cúi mặt, cô giờ chẳng thế mang bộ dạng này đến trường được.
Thực ra Kiều Vũ cũng là một người có cái tôi rất cao.
Cô không muốn người khác đem cái chết của bố mẹ mình ra bàn tán.
“Mình cảm thấy bộ dạng lúc này của mình thực sự rất thê thảm.”
‘’Thế…còn cậu ấy thì sao?”- Tư Thuần nhìn ra ngoài cửa, cậu ấy ở đây là đang ám chỉ đến Sở Phi Dương.
“Khoảng thời gian này, mình thực sự rất biết ơn cậu ấy.”Kiều Vũ chậm rãi nói, ánh mắt mờ mịt hiện lên tia bất lực:”Tư Thuần, cậu có hiểu cảm giác cuộc sống bị tính toán từng chút một, thực sự không an toàn chút nào.”
Nói đến đây tưởng chừng Kiều Vũ sẽ rơi nước mắt, nhưng giờ đau đớn trong cô đã nhiều đến mức mọi chuyện thực bình thường.
Ánh mắt Tư Thuần hiện lên tia cảm thông, cô biết có thể đây sẽ là lần cuối mình gặp lại người bạn tốt này.
Với tính cách của Kiều Vũ, chuyện cô ấy quay lại trường hầu như là không thể.
Lãnh Tư Thuần nhìn quanh tòa biệt thự, rộng như vậy mà lại không có lấy một bóng người.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng quát tháo ở trong bếp, lại gần mới biết thì ra là quản gia đang trách mắng một người phụ nữ.
Trên sàn nhà là một đống đổ vỡ.
“Các người làm ăn kiểu gì vậy hả, có biết đống bát này bao nhiêu tiền không? Mau dọn sạch sẽ cho tôi, đừng để tiểu thư dẫm vào.
Muốn bị đuổi việc hay sao.”
Tư Thuần không lại gần đó nữa, tiếp tục muốn đi thử xem nơi ở của Lăng Hỷ là ở đâu.Cô bước lên tầng hai, có hỏi một vài người hầu nhưng bọn họ đều nói về Lăng Hỷ với một thái độ không vui.
Tư Thuần dừng chân trước cửa một căn phòng, trong lòng văng vẳng lời kể của những người giúp việc.
“Con bé đó không an phận, suốt ngày mặc đồ của tiểu thư.”
“Đợt trước tôi còn thấy nó nửa đêm trèo cổng sau vào nhà, hình như tiểu thư cũng biết nhưng bao che cho nó.”
“Tiểu thư chẳng qua coi cô ta như ân nhân mà đối đãi, nếu không chỉ là con gái của giúp việc, làm gì có cái kiểu vừa học cùng lớp lại vừa ngồi cùng xe.”
Nghe sơ qua cũng biết Lăng Hỷ ở đây sống cũng không dễ dàng gì.
Tư Thuần đi qua một cánh cửa nâu khép trên tầng hai, xem chừng là phòng của Lăng Hỷ.
Cô hơi do dự nhưng sau đó vẫn đẩy cửa bước vào.
Thực ra Tư Thuần đã sớm biết Lăng Hỷ bị cưỡng hiếp, từ khi nhìn thấy cô ấy trên người toàn dấu xanh tím trong phòng thay đồ hôm thi hùng biện, sau đó không lâu đã bị cô phát hiện ra.
Có điều Lăng Hỷ vẫn nài nỉ van xin cô không được nói cho ai biết.
Trước mắt Tư Thuần là căn phòng màu hồng phấn, đúng kiểu của thiếu nữ mười tám.
Đơn giản nhưng rất tinh nghịch, trên tường dán đầy poster idol, trên tủ sách có rất nhiều truyện, nhìn sơ qua thì tưởng là truyện ngôn tình, nhưng thực tế đa phần lại là…truyện bách hợp.
Tư thuần có chút khó tin, không nghĩ Lăng Hỷ lại là một người có sở thích đọc loại truyện này.
Cô nhìn thấy cuốn sổ màu nâu giấu dưới đáy, mở ra thì đó toàn là album ảnh Kiều Vũ và Lăng Hỷ chụp chung.
Bên dưới hộc tủ còn giấu rất nhiều thư tình, hình như đều là cùng một nét chữ.
Có lẽ là do Lăng Hỷ viết, nhưng lại không có người nhận.
“Cô là ai? Làm gì ở đây?”
Tư Thuần giật nảy mình, vô tình làm rơi cuốn album trên tay.
Cô quay người lại, thấy một phụ nữ mặc đồ giúp việc đứng ngay ở cửa, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa tức giận.
Không kịp để cho Tư Thuần nói câu nào, đã tiến tới tỏ thái độ gay gắt:
“Ai cho cô vào đây, mời cô đi giùm.”
Tư Thuần không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng trước thái độ tức giận của người phụ nữ này cũng chỉ đành câm nín rời đi.
Quản gia Mộc đối với Lãnh Tư Thuần cái nhìn vô cùng tốt, bởi vì đây là lần thứ hai Kiều Vũ dẫn bạn về nhà.
Cô lại gần phòng bếp xem mọi người nấu ăn cho Kiều Vũ, không ngờ lại nhìn thấy trong sọt rác vỏ thuốc an thần.
Mặc Tư Thuần biến sắc, nhân lúc không ai để ý cầm lấy rồi rời đi.
…
Ngồi trong xe, Tư Thuần mới dám lấy vỏ thuốc ra xem.
Đó là thuốc an thần loại nặng, trước đây bạn cô cũng vì muốn tự tử mà uống loại thuốc này.
Tư Thuần nhớ lại chuyện vừa nãy, trước đó Kiều Vũ có uống nước cam, không bao lâu đang nói chuyện với cô thì ngủ quên mất.
Tư Thuần đột nhiên có cảm giác bất an, ánh mắt cô lộ ra tia hoảng loạn cùng lo lắng.
Bây giờ thậm chí nhà của Kiều Vũ cũng không còn là nơi an toàn.
Tư Thuần nắm chặt đống vỏ thuốc trong tay, cô nhất định phải nói cho Kiều Vũ biết.
Nếu không không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày đống thuốc an thần này biết thành thuốc độc.
Lục Kiều Vũ sẽ bị người ta hại chết lúc nào không hay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...