Phố Lý là một nơi non nước hữu tình, không khí trong lành. Ở giữa rừng cây hít thở thật sâu, rõ ràng có thể cảm nhận được không khí thanh sảng như đang tràn căng trong lá phối, đến nỗi mà ta không nỡ thở ra.
Cô Châu Thục Chân đưa ba mươi mấy đứa học trò đi chơi, cả lớp đi trên cây cầu nhỏ vắt qua khe núi, cùng cười hi hi ha ha, ánh sáng mặt trời làm chiếu qua làm chói cả mắt. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cành lá đang xao động, in bóng xuống người đi đường hệt như đàn cá tung tăng bơi lội.
Thẩm Giai Nghi gạt bỏ được đống sách vở sang một bên thì vô cùng vui sướng, cùng Hoàng Như Quân, Diệp Thục Liên đi đường nói chuyện không ngừng, làm cho cô Châu Thục Chân không khỏi ngạc nhiên vì không ngờ cô học trò chăm chỉ của mình lại có thể nói chuyện liến thoắng như thế.
Cô Châu là một Phật tử thành kính, bắt chúng tôi đầu tiên phải vào Tinh Xá của Phố Lý Sơn ngồi thiền.
“Cô ơi, chúng em đi đường xa vạn dặm tới đây sao lại phải ngồi thiền ạ?” Liêu Anh Hoằng huơ tay. Liêu Anh Hoằng thân hình cao lớn, thành tích học tập rất tốt, nhưng cũng thích đến lớp cùng mấy đứa đại nghịch gây chuyện cười. Khiếu hài hước là thiên tính quý giá của cậu ta.
“Đúng rồi a, sao lại phải ngồi thiền ạ? Chúng em không phải tới đây để chơi sao?” Hứa Chí Chương cũng không hiểu.
Chị gái của Hứa Chí Chương là Hứa Quân Tuệ cũng học cùng lớp với chúng tôi. Hứa Quân Tuệ được cả lớp công nhận là đệ nhất mĩ nữ, trong khi Hứa Chí Chương là vị khách quen thuộc của sổ đen.
“Bởi vì bình thường các em hay thích gây loạn, vì vậy cần phải ngồi thiền tu tâm dưỡng tính, tự phản tỉnh bản thân. Đặc biệt là Kha Cảnh Đằng, bình thường đều là nhờ Thẩm Giai Nghi quản giáo em, tới nơi núi cao, đặc biệt là trước Phật tổ em càng phải ngồi thiền phản tỉnh.” Cô Châu khẻ mỉm cười, bạn chỉ có nước chịu thua.
“Thưa cô, em đây mà đã phản tỉnh thì đến ngay cả bản thân em cũng sợ luôn!” Tôi khịt mũi.
Tới Tinh Xá, có vài vị chắc là cao nhân đắc đạo nhanh chóng đưa chúng tôi vào Tĩnh tọa thất.
Tĩnh tọa thất bày mấy sạp gạo, thắp mấy nén hương, bên trong đã có mấy người, nghe đâu là mấy sinh viên thanh cao đang tiến hành “cấm ngữ thiền thất”. Cả gian phòng toát lên không khí trang nghiêm, thật giống như đang ở một trăm mét dưới đáy biển, mấy sinh viên đang làm thiền thất kia giống rong biển tử khí trầm trầm, đến chúng tôi cũng như thấy đỉnh đầu phát ra như tia sáng từ cá phát sáng.
“Ở bên trong, các anh các chị đang làm lễ thiền thất, các em đi vào trong không được gây ra tiếng động, không được mở mắt, không được ngủ gật! Chúng ta là khách, không được làm cản trở việc tu hành của các sư phụ.” Cô Châu nghiêm túc dặn dò.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng em cũng có lúc là học trò ngoan chứ ạ.” Dương Trạch Vu cười.
Chúng tôi cởi giày, rón rén bước vào, tất cả miễn cưỡng trì hoãn nỗi sung sướng thường ngày, bước vào Tĩnh tọa thất nhỏ bé khoanh chân ngồi thiền. Cả một quãng thời gian không nói gì cả, không thể mở mắt, càng không biết ngồi thiền đến bao giờ mới xong, điểm này đúng là làm cho người ta không thể nhẫn nại.
Nói thật là tôi ban đầu cũng muốn ngồi thiền tử tế đấy chứ, nhưng Quái thú đang ngáy khò khò, cái chuyện này làm tôi bứt rứt không yên, người nó cứ lao đao muốn đổ làm tôi không thể không mở mắt, muốn thấy nó đổ đánh rầm ngay lập tức.
Tôi mở to mắt, phát giác định tính không sai là Liêu Anh Hoằng cũng đã mở mắt rồi, chúng tôi nhìn nhau khẽ cười một tiếng.
“Mày nhìn Quái thú này!” Tôi mấp máy môi nói, đánh mắt về phía thân hình như muốn đổ của Quái thú.
“Đẩy cho nó đổ?” Liêu Anh Hoằng đảo mắt, mấp máy môi đề nghị.
“Không, xem tao này.” Tôi nói thầm.
Tôi từ từ cởi tất, đem cái tất thối tẩm mồ hôi của cả một ngày leo núi huơ huơ trước mũi Quái thú. Quái thú đang ngủ say bỗng mặt nhăn mày nhó, nhìn bộ dạng của đó có vẻ như trong mơ thì gặp phải một Hỏa Diệm Sơn đầy rác.
“Trò này hay!” Liêu Anh Hoằng người động một phát, trên khuôn mặt lộ ra vẻ muốn phá lên cười.
Liêu Anh Hoằng cũng bắt chước tôi từ từ duỗi chân, đưa cái cẳng dài đưa ra ngoáy ngoáy liên tục trước mũi Hứa Chí Chương, lúc này đang chuyên chú ngồi thiền.
Hứa Chí Chương hoàn toàn không hay biết, làm cho tôi không nhịn cười nổi.
Từ đó, tôi và Liêu Anh Hoằng liên tục cười thầm hục hặc, dần dần cũng làm cho nhiều bạn học khác mở mắt ra, tất cả được một phen ngạc nhiên, trong phút chốc dần dần chấn động.
“Thật chả ra làm sao cả!” Dương Trạch Vu mấp máy môi nhưng mặt thì cười lộ vẻ rất vui sướng.
“Không, thế này mới gọi là chả ra làm sao này.” Tôi cười hi hi duỗi thẳng chân ra, cởi tất, dùng lăng ba vi bộ đến trước mặt Hứa Chí Chương, đem cái tất hôi để trước mũi cậu ta rồi vắt lấy vắt để, ép hết cái mùi chua ra.
Tôi và Liêu Anh Hoằng cùng giáp công đưa chân thôi, Hứa Chí Chương rất không tự nhiên nhăn mày.
“Hóa ra là vậy, thiện tai thiện tai.” Dương Trạch Vu tỉnh ngộ, thế là cũng bình tĩnh duỗi chân, cố gắng đưa chân tới trước mũi Hứa Chí Chương, gắng sức xoay xoay cái chân thối.
Bạn lớp tôi đứa nào mở mắt ra nhìn thấy cách này, ai ai cũng đều bật cười, đến cả Quái thú cũng tỉnh dậy.
Lúc này học sinh ngoan ngoãn Thẩm Giai Nghi cũng bị ảnh hưởng bởi không khí kỳ dị xung quanh, nhịn không nổi bèn mở mắt ra, vừa nhìn thấy Liêu Anh Hoằng với Dương Trạch Vu hai chân đang giơ ra, còn tôi thì đang ngồi xổm, huơ huơ tất thối trước mặt Hứa Chí Chương, Thẩm Giai Nghi cười bật lên thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Hứa Chí Chương ngay lập tức mở mắt, cô Châu cũng mở mắt ra, mấy sư phụ đang làm lễ cũng mở mắt. Tội lỗi tội lỗi.
Tôi nhanh chóng đi tất vào, nhưng Liêu Anh Hoằng và Dương Trạch Vu thì không kịp thu chân thối về, lung túng dừng lại ở giữa không trung. Hứa Chí Chương sắc mặt biến đổi, chỉ chực muốn mắng một tiếng thật to.
Cô Châu nhớn nhác véo lấy tai tôi, kéo 3 tên đại náo cùng khổ chủ Hứa Chí Chương ra khỏi Tĩnh tọa thất.
“Chết tôi không cơ chứ, sao lại làm cô mất mặt thế này! Các em đi ra ngoài đúng tấn! Đứng tấn cho đến khi cả lớp tĩnh tọa xong thì mới thôi!” Cô Châu vô cùng tức giận, nghe thấy đằng sau lưng mình, từ trong Tĩnh tọa thất phát ra một trận cười kinh thiên động địa, mặt cô tái mét lại.
“Thưa cô, em là người bị hại mà!” Hứa Chí Chương tủi thân nói, nắm chặt bàn tay.
“Em chắc chắn phải làm gì chứ không dưng các bạn lại trêu chọc em! Tất cả đứng tấn!” Cô Châu tức mình quay người, Hứa Chí Chương không dám biện bạch thêm chỉ có cách đứng tấn.
Chiều xuống, Liêu Anh Hoằng, Dương Trạch Vu, tôi cùng khổ chủ Hứa Chí Chương cùng đứng tấn bên ngoài Tĩnh tọa thất, gió nhẹ man mác thổi tới mùi hương dìu dịu, kể ra thì cũng không quá tồi tệ.
“Bọn mày vừa mới chơi trò gì hả! Thật chả có giáo dục gì cả, tại sao lại chơi tao? Tại sao không chơi Hứa Bác Thuần kìa!” Hứa Chí Chương bất bình, tức giận đến nỗi thở hồng hộc.
“Là Kha Cảnh Đằng bày trò trước nhé.” Liêu Anh Hoằng đẩy tội cho tôi. Đúng là đồ tiểu nhân.
“Không có đâu, tao là trêu Quái thú, là Liêu Anh Hoằng đưa chân ra trước mặt mày trước đó?” Tôi phân trần.
“Cũng giống nhau cả thôi! Tại sao không trêu người khác! Thật là xấu tính!” Hứa Chí Chương đứng tấn không thoải mái. Nếu mà là trêu kẻ khác, nó chắc chắn cũng góp một chân rồi.
“Được rồi, đằng nào cũng tại ở bên trong nhạt nhẽo quá đi, ra ngoài này ít nhất thì cũng không phải im miệng nhá.” Dương Trạch Vu thoải mái nói. Người cẩu thả lơ đễnh như nó lúc nào cũng thoải mái đối diện lỗi lầm.
“Đúng rồi đó, 10 năm sau nhìn lại chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười.” Tôi nháy mắt, đây là lối triết học xử sự xưa nay của tôi.
“Chả cần đợi đến 10 năm, bây giờ cũng buồn cười lắm rồi.” Liêu Anh Hoằng cười sằng sặc. Chỉ cần là chuyện náo nhiệt, nó chắc chắn là không bỏ lỡ.
Chúng tôi 4 người đứng đón gió núi thổi nhè nhẹ mát lạnh, đứng tấn cho tới khi mệt nhoài, ngồi thẳng xuống đất, nghịch ngợm cây trinh nữ ở góc tường. Cây trinh nữ vừa động tay vào một cái, lá cây ngay lập tức đóng lại, là loại cây dại, thật là thú vị.
“Đúng rồi, Hứa Chí Chương…”Tôi đột nhiên phá vỡ không gian yên lặng.
“Cái gì?”
“Không khí ở đây có phải là tươi mới hơn không?” Tôi lấy tay gãi đầu.
“Cái đầu mày!” Hứa Chí Chương quát.
Bốn đứa chúng tôi lại bật cười lớn.
Ăn bữa tối giản đơn xong, chúng tôi ở Tinh Xá ngủ lại qua đêm trên một chiếc giường lớn cho nhiều người, nam sinh một gian, nữ sinh một gian. Buổi tối trên núi muỗi đốt rất đáng sợ, cả hai phòng đều đốt nhang vòng trừ muỗi, phòng nữ sinh còn mắc cả màn nữa.
Tắm qua loa xong, phòng nam sinh chúng tôi nhiệt liệt mở sòng, bài poker, cờ tướng, cờ carô, cái gì cũng có thể đánh ăn tiền. Bài poker thì khỏi cần nói rồi, cờ tướng thì tính như thế này đó là bên thắng còn bao nhiêu quân cờ, thì lấy số quân cờ nhân với 10 xu tiền. Cờ carô thì nguyên tắc đơn giản là hùn tiền, một trận cứ từ 20 tệ trở lên.
Còn tôi, vô cùng tự tin mở bàn cờ tướng bằng giấy ra.
“Thằng nào dám cùng tao chơi cờ tướng, tao mà thua sẽ đền thêm một phần nữa.” Tôi mạnh mồm thách. Nguyên nhân không gì khác chính là vì từ nhỏ cùng bố đánh cờ tướng, tôi “tự nhận mình” công phu đánh cờ vượt xa bạn cùng lứa, dù cho chưa từng kiểm chứng.
Một lời vừa nói ra, quả nhiên đã lôi kéo bao nhiêu tên xếp hàng cùng tôi đánh cờ.
“Càng tự tin thì càng dễ chết đó.” Hứa Bác Thuần cười cười rồi ngồi xuống, bày trận thế.
“Cho mày ăn cám này.” Tôi thổi phù vào lòng bàn tay.
Đại khái thì tôi thật sự rất ngang ngạnh, khả năng chơi cờ kết hợp cùng sự tự tin vô lối không thuốc chữa của tôi cùng tác chiến trên bàn cờ, mỗi lần đều dùng phép đánh nhanh thắng nhanh, chẳng mấy chốc túi quần tôi đã chất đầy những đồng tiền “bi thương thầm lặng”. (nguyên văn: “悲伤得很隐密”的铜币, xuất phát từ câu hát 广场一枚铜币 悲伤的很隐密 trong bài 对不起 – Xin lỗi của Jay Chou)
Hai tiếng trôi qua, đến cả tay chơi cờ ngang sức ngang tài Tạ Mạnh Học cũng phải cam bái hạ phong, cuối cùng chả còn ai đủ gan cùng tôi đấu cờ. Tất cả đều chạy đi chơi bài Poker.
Tôi cười ha ha, mở cửa đi ra chậu rửa tay rửa mặt cho tỉnh táo, chuẩn bị bắt đầu trận chiến hào hùng với bài Stud. Tôi vỗ nước vào mặt bồm bộp, lòng hãy còn dương dương tự đắc về sự thông minh của bản thân.
Thẩm Giai Nghi vừa lúc đi đến chậu rửa tay, hai người đứng lại một lúc.
“Các cậu bên phòng nam sinh đang làm cái gì đấy, tại sao ầm ĩ thế?” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi đang rửa mặt.
“Đang đánh bạc đó.” Tôi thì thầm, ngón tay đưa lên môi khẽ xuỵt cái.
“Thật là không đỡ nổi.” Giọng điệu của Thẩm Giai Nghi không lộ ra đồng tình hay phản đối.
“Hơi bị hay đó. Mình là người mạnh nhất, vừa chơi cờ tướng toàn thắng, thu về không ít.” Tôi nhướn đôi lông mày còn thẫm nước.
“Cờ tướng? Các cậu bên đó có mang theo cờ tướng à? Thế một lúc nữa cậu mang qua phòng nữ chơi có được không?” Thẩm Giai Nghi hơi kinh ngạc, có vẻ như cũng biết chơi cờ tướng.
“Không sợ nhá.” Tôi lầm bầm.
Mấy phút sau, tôi đã ngồi ở trên cái giường to nhất bên phòng nữ sinh, mở bộ cờ tướng ra.
Tất cả bọn con gái đều vây quanh sau lưng Thẩm Giai Nghi, cao hứng cổ vũ tôi và Thẩm Giai Nghi đấu cờ. Chúng tôi cược là “Bên thắng còn 1 quân cờ thì bên thua nộp 1 đồng”. Đúng là kiểu đánh cược của “tiểu gia”.
Tuy Thẩm Giai Nghi thành tích học tập tốt, nhưng khi ở trên bàn cờ, chuyện thắng thua không giống như làm toán. Rất nhanh chóng, tôi đã giành lấy ưu thế tuyệt đối, tôi dự định giải quyết từng quân cờ của Thẩm Giai Nghi , chỉ để lại mỗi quân tướng cô đơn, dùng cách từ từ đánh tỉa quân địch như phương thức “cạo trọc đầu”.
“Kha Cảnh Đằng, lúc mà cậu trêu chọc Hứa Chí Chương, phải nói là vô cùng ấu trĩ.” Thẩm Giai Nghi lắc lắc đầu.
“Âú trĩ sao cậu còn cười?” Tôi chống cằm.
“Khâm phục, khâm phục, ai thấy cảnh đó đều cười phải không?” Thẩm Giai Nghi phản kích.
“Cậu còn dám nói à, nếu không phải cậu cười ra tiếng, mình và Liêu Anh Hoằng, Dương Trạch Vu làm sao mà bị phạt được, đến cả Hứa Chí Chương cũng không bị liên lụy. Xui xẻo, đến tận trên núi cũng bị phạt đứng tấn là cái lẽ quái gì!” Tôi giương mắt nhìn Thẩm Giai Nghi.
“Chỉ được cái cãi cùn, ăn con mã của cậu này.” Thẩm Giai Nghi vừa nói xong liền ăn luôn quân mã của tôi.
Tôi sững người lại, có chuyện gì xảy ra vậy?
“Cậu điên à, ở đâu có kiểu chơi cờ như vậy?”
“Cậu mạnh như vậy, mới mất có một quân mã thì đã nhằm nhò gì, hay là cậu sợ rồi? Thật là ấu trĩ.”
“Việc này thì có liên quan gì đến chuyện ấu trĩ? Thôi, đây chấp, cho cậu ăn một quân mã cũng chả hề hấn gì, mình sớm muộn cũng ăn sạch tóc của cậu.”
“Cạo sạch tóc?”
“Đúng đó, chính là chặt chém dần dần các quân cờ để lại mỗi quân tướng. Thật đáng tiếc, hà hà hà, vô cùng thảm!”
“Qúa đáng rồi đó.” Thẩm Giai Nghi nhanh chóng ăn quân xe của tôi, trên mặt không hiện chút gì là áy náy.
Tôi nghiến răng, cười nhạt, tiếp tục dùng những quân cờ còn lại cùng Thẩm Giai Nghi đọ sức. Tại vì cả lũ con gái lớp tôi cùng hợp sức lại cũng chả phải là đối thủ của tôi, tôi nhanh chóng khống chế lại cục diện.
“Thí xe giữ tướng.” Tôi cười ha hả.
“Cái gì là thí xe giữ tướng?” Thẩm Giai Nghi có vẻ không được vui.
“Thì là giả sử tướng của cậu muốn thoát, quân xe của cậu nhất định phải để cho quân pháo của tớ nã cho bay lên chín tầng mây. Hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác!” Tôi một tay chống cằm, giống như Phật Di Lặc đang thoải mái nằm ngang trên giường.
“Cậu đúng là ấu trĩ, đến chơi cờ tướng cũng cấn thận thế này đây.” Thẩm Giai Nghi thở dài, như thể tôi là dạng dạy mãi cũng không chừa…Sau đó đưa tay ăn luôn con pháo của tôi.
“…uầy?” Tôi chỉ còn nước cười khổ não.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, bởi vì quân cờ của tôi liên tục bị ăn, đến cả cái quân tốt qua song nhỏ bé cũng bị ăn mất, cuối cùng thế trận giữa tôi và Thẩm Giai Nghi trở về thế quân bình, bất phân thắng bại.
Tại cửa phòng nữ, hương muỗi trắng lượn vờn. Thẩm Giai Nghi đem bàn cờ và quân cờ đặt vào tay tôi.
“Thế mà cậu nói cậu mạnh lắm, kết quả thì lại bất phân thắng bại với mình.” Thẩm Giai Nghi đóng cửa lại.
“Hóa ra là vậy.” Tôi bỗng có chút ngỡ ngàng nhìn cửa đóng lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hóa ra là vậy.
Thế cờ này, thật giống như mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Giai Nghi.
Nhiều năm về sau, bất luận tôi có cố gắng thế nào, vĩnh viễn cũng chỉ có thể đánh cờ ở thế hòa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...