Sau vụ “chìm tàu” quái lạ của Liêu Anh Hoành không có lời giải thích thì đêm trước Trung Thu đột nhiên có động đất.
Lúc đó tôi đang nằm trên giường tầng đọc sách thì đột nhiên có một cơnđịa chấn, cả kí túc xá dao động kịch liệt giống như một khối đậu phụ,hơn nữa dường như không có dấu hiệu ngừng lại.
Vách tường bên cạnh phát ra tiếng ầm ầm sởn cả da gà.
“Sao địa chấn kinh khủng quá vậy.” Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn Vương Nghĩa Trí cũng vừa ngủ dậy.
“Mẹ! Chạy mau!” Vương Nghĩa Trí kêu to, tung mình nhảy từ giường tầng xuống.
“Gì thế !” Kiến Hán bần thần, nhìn phản ứng của chúng tôi.
“Cửu Bả Đao, mày còn không chạy nhanh đi! Chúng ta đang ở tầng đấy!” Thạch Hiếu Luân lấy lại tinh thần gọi tôi.
Thế là bốn người chúng tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng ngủ, ngoài hành lang cũng có vô số bạn học đang chạy xuống, đoàn người lao thẳng xuốnglầu, chạy đến quảng trường trước kí túc xá.
Trên quảng trường đã sớm kín hết chỗ do tất cả mọi người từ kí túc xáchạy ra, ai nấy đều đang bàn tán vì sao động đất lần này lại lâu và mạnh như vậy, đồng thời bắt đầu suy luận tâm chấn và đặt cược xem ngày maicó được nghỉ học hay không.
Rõ ràng là một tai nạn đáng sợ nhưng mọi người lại mải mê bàn tán linhtinh. Cho đến lúc có người nghe radio được tin tâm chấn có thể ở Đài Bắc hơn nữa rất có thể gây ra tổn thất chưa từng có từ trước đến nay thìmọi người mới bừng tỉnh, bắt đầu gọi điện về nhà hỏi thăm.
Tôi vội cầm lấy di động gọi điện mà không ngớt lo lắng bởi mạng bịnghẽn. Tôi không ngừng gọi điện về nhà, cho bạn gái, cho Thẩm Giai Nghinhưng chỉ nghe thấy tiếng tút tút.
Vất vả hồi lâu mới liên lạc được với gia đình và bạn gái, biết họ khôngviệc gì nhưng tôi vẫn không gọi được cho Thẩm Giai Nghi. Lời đồn về động đất quanh tôi càng lúc càng nhiều, khả năng chấn động ở Đài Bắc cànglúc lớn, lòng tôi càng thêm bất an.
Trước buồng điện thoại công cộng có một hàng dài người đang đứng, đợi đến lượt mình chắc trời sáng mất.
“Cửu Bả Đao, hay đổi chỗ khác mà gọi.” Thạch Hiếu Luân vẫy vẫy tay, đềnghị: “Người ở đây nhiều lắm dễ làm quá tải, chúng ta phi xe ra ngoàitìm chỗ ít người hãy gọi.”
“Mày biết chỗ nào không?” tôi nghi ngờ nhưng cũng bắt đầu phi ra nhà để xe.
“Không biết!” Thạch Hiếu Luân nói như chém đinh chặt sắt và cũng chạy theo.
Tôi lái xe máy rời khỏi Đại học Giao thông, hướng về những nơi vắng vẻ ở Trúc Đông, thỉnh thoảng dừng lại gọi điện thoại, lúc này trên đường tất cả mọi người đều mang dép lê mặc áo ngủ ra ngoài nói chuyện phiếm, gầnnhư là toàn bộ thành phố đều bị cúp điện, trên đường mờ mờ ảo ảo.
Cho đến khi nhận được điện thoại của Thẩm Giai Nghi là đã qua một lúc rất lâu rồi.
“Cậu không sao chứ?” Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, chỉ là trận động đất vừa rồi thật đáng sợ.” Thẩm Giai Nghi vẫn còn sợ hãi.
“Cậu không có chuyện gì là tốt rồi… Tớ nghe bạn học ở Đài Bắc nói, khách sạn gần nhà họ bị sập luôn, cho nên nói không chừng trung tâm địa chấnchắc ở Đài Bắc phải không? Haiz --- tóm lại, cậu không sao là tốt rồi.”Tôi dừng xe ven đường, tắt máy.
Vừa ngẩng đầu, bầu trời đầy ánh sao bi thương.
“Cậu thì sao? Đang ở kí túc xá trường à?”
“À không. Mới vừa bị dọa chết khiếp, cả tòa nhà giống như muốn bứt ra khỏi mặt đất bỏ chạy vậy.”
“Cậu thật tốt. Đến giờ mà vẫn quan tâm đến tớ như vậy, tớ rất cảm động.” Cô ấy thỏ thẻ nói.
“Cảm động cái đầu cậu ấy, cậu là cô gái tớ theo đuổi suốt 8 năm, khôngnhớ cậu thì sau này tớ biết tìm ai để nhớ lại chuyện xưa của tụi mình.”Tôi hầm hè, cố tình gạt cảm xúc đi.
Khó khăn lắm mới gọi được, tôi không muốn cúp điện thoại lúc này.
Bởi vì “lịch sử” tôi thích Thẩm Giai Nghi thật sự là quá lâu, trong lòng bạn gái tối vẫn còn có sự ngăn cách với Thẩm Giai Nghi, vì để tránhkhỏi cãi nhau với bạn gái, tôi càng ngày càng ít liên lạc với Thẩm GiaiNghi, liên lạc càng ít thì đề tài nói chuyện càng trở nên hiếm cùng cực, thậm chí hai, ba tháng mới liên lạc một lần thưa thớt.
Nhưng vậy càng làm tôi thêm quý trọng thời gian tán gẫu với cô ấy. Ví dụ như bây giờ.
Nhờ vụ động đất long trời lở núi, đêm đó chúng tôi lại giống như trướcđây, trò chuyện trên trời dưới đất, nhiều kỉ niệm từ hồi cấp hai cấp banhư được xới tung lên, trải đầy khắp mặt đất.
Tình cảm của tôi, như bị cuốn vào trong một phép thuật huyền bí nào đó, thoải mái lăn lộn trong hồi ức.
Thẩm Giai Nghi không nỡ cúp điện thoại, tôi cũng không ngại bị gió thổi suốt đêm.
“Có nhớ tối hôm công bố điểm thi đại học, cậu từng hỏi tớ, có muốn nghe câu trả lời từ cậu hay không?” Tôi hỏi trong làn gió.
“Dĩ nhiên là nhớ, tớ muốn nói, nhưng cậu không chịu nghe.” Cô ấy có vẻ đắc ý.
“Tớ khi đó không có dũng khí, giờ thì khác rồi… Tớ muốn nghe.”
“Cậu đó, bỏ lỡ mất cơ hội rất tốt rồi.”
Tôi mỉm cười.
“Khi đó tớ không hiểu được, tại sao cậu không chịu nghe tớ nói tớ thíchcậu, muốn ở bên cạnh cậu? Cậu xin tớ đừng nói, tớ cũng không muốn tự nói ra.”
“…” Tôi từ cười mỉm biến thành cười khổ.
“Kha Cảnh Đằng, cậu lúc nào cũng quá tự tin, luôn miệng nói ngày nào đónhất định sẽ đuổi kịp tớ, cưới tớ, nhưng lúc đối mặt với câu trả lời lại trở nên nhát như cáy ấy”. Cô ấy trêu tôi.
“Bởi vì lúc ấy tớ quá thích cậu rồi, thích đến mức nếu đáp án của cậuđẩy tớ ra xa ngàn dặm, tớ sẽ không biết làm thế nào để mình đối mặt vớicậu… đối mặt với chính mình.” Tôi thành thật, gãi gãi đầu.
“Nhưng mà, tớ cũng có lỗi.”
“Sao? Đồ cậy mạnh Thẩm Giai Nghi cũng có lúc phạm sai lầm?”
“Cái gì mà đồ cậy mạnh.” Cô ấy cười khúc khích. “Thường nghe người khácnói, tình yêu đẹp nhất chính là lúc còn mập mờ, đợi đến lúc thực sự ởbên nhau, rất nhiều cảm giác sẽ biến mất không còn nữa. Lúc ấy tớ nghĩcậu không muốn nghe đáp án, vậy dứt khoát để cậu theo đuổi tớ lâu thêmmột chút, nếu không một khi cậu đuổi kịp tớ rồi sẽ lười đi, vậy chả phải tớ sẽ mất mát rất lớn sao? Cho nên liền nhịn không nói cho cậu biết đáp án luôn.”
“Đáng ghét, sớm biết vậy tớ đã nghe rồi.” Tôi oán hận không dứt. “Chonên chúng ta tiếp tục thưởng thức thời kỳ mập mờ đẹp nhất trong tìnhyêu, lại không ăn được quả ngọt cuối cùng. Đáng ghét, quả thật cậu phảichịu một nửa trách nhiệm.”
“Còn dám nói nữa… Ai biết người luôn miệng nói muốn cưới tớ, thế mà mộtchút cách trở cũng không chịu nổi, mắng hai câu đã la hét đòi chia tay,chưa được mấy ngày thì bỏ đi tìm bạn gái khác. Thật giống như là giả vờyêu ta vậy!” Cô ấy đả kích tôi.
“Hmm, chưa biết là ai à? Vậy mà dùng phương thức tuyển bạn trai để hưởng ứng với tớ đây. Nói ta trẻ con, mình cũng chả hơn được mấy à!” Tôi đáxoáy lại.
Chúng tôi cười vang, sảng khoái không ngớt.
Bíp bíp, bíp bíp… Điện thoại di động của tôi phát ra tiếng âm thanh báo pin sắp cạn.
“Sắp hết pin rồi.”
“Tối nay cảm ơn cậu đã nghĩ đến việc gọi điện thoại thăm tớ.”
“Ừ. Tớ mới phải cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết đáp án năm đó, nói thật,tớ đã thở phào nhẹ nhõm, đáp án của cậu đã cho tớ biết thì ra tớ thíchcậu cũng nhận được sự đáp lại, chứ không phải tớ chỉ khiêu vũ một mình.Điều này thật quan trọng với tớ.” Tôi liếc nhìn ánh sao màu hồng trênbầu trời thành phố, nói “Tuổi trẻ của tớ, chưa bao giờ là một cuộc độcthoại.”
“Cậu nói thật cảm động, có lẽ sẽ có ngày cậu là một nhà văn đó.”
“Vậy nhé, hẹn gặp lại.”
“Chờ chút…” Cô ấy vội nói.
“Sao?”
“Nếu như điện thoại không ngắt đột ngột, vậy sẽ kể cho cậu nghe một chuyện, đảm bảo cậu sẽ khó chịu rất lâu đấy.”
“Xin cung kính lắng nghe”
“Kể từ khi cậu có bạn gái, tớ còn tưởng rằng cậu thích tớ thì sớm muộncũng sẽ chia tay với bạn gái, khi đó tớ có thể đàng hoàng đến với cậu.Kết quả là đợi mãi đợi mãi mà hai người vẫn hạnh phúc, làm cho tớ ướcchi được như vậy, nhưng cũng không có cách nào cả.”
Như vậy là sao? Nhưng tôi cũng rất cảm động.
Nhưng cuộc đời không chỉ có mỗi mình mình, thích ai đó, cũng không phải chỉ một người.
Tôi đã đem một cô gái khác khảm vào trong cuộc đời của tôi, cuộc đời của cô bé kia cũng vậy. Tôi không cách nào quay đầu lại, đó cũng là tìnhyêu mà tôi yêu quý bảo vệ.
“Không có cách nào, tớ chính là một người như thế. Một khi đã thích rồi, thì phải dốc hết sức mình.” Tôi thừa nhận.
“Đúng vậy, tớ thích cậu là người như thế. Nhưng kỳ thật ngày Cá tháng Tư năm nay, tớ vốn muốn gọi cho cậu, hỏi cậu có muốn ở bên tớ hay không.”Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, cũng không hàm chứa thất vọng.
“Thiệt hay giả đó!” Tôi cực kỳ kinh ngạc.
“Thật đó. Nếu cậu trả lời không, vậy tớ còn có thể cười nói đó là tròđùa ngày Cá tháng Tư. Nếu cậu gật đầu nói có, vậy thì chúng ta sẽ là một đôi rồi.” Thẩm Giai Nghi thoải mái nói.
Trong nháy mắt, người tôi hầu như cứng đờ.
“Một chút cũng không giống phong cách của Thẩm Giai Nghi xưa nay?” Tôi ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, cho nên cậu có thể tự hào được rồi đó, Kha Cảnh Đằng”. Cô ấy trêu.
Gần như không còn lời nào để nói, trong lòng tôi ngập tràn cảm động.
Mặc dù tôi không cách nào cho cô ấy tình yêu như cô ấy hi vọng, nhưng cô gái mà tôi yêu sâu sắc này cũng không hề luyến tiếc tấm lòng của mình,cô ấy trút hết những gì tôi bỏ lỡ vào tận sâu trong trái tim tôi.
Ngập tràn, ngập tràn ấm áp.
“Thiếu đi tơ hồng se duyên của Nguyệt lão, hết thảy dựa vào nỗ lực củamình tìm kiếm tình yêu thật khổ cực, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.” Tôi thànhtâm hi vọng.
“Có lẽ ở một thế giới khác, chúng ta đã là một đôi rồi.”
“…Thật mong muốn được như họ quá.” Cô ấy đồng tình.
Giọng nói của Thẩm Giai Nghi biến mất khi điện thoại hết pin.
Tôi không lập tức nổ máy, chỉ đứng ngơ ngẩn nhớ lại từng câu trong cuộcđối thoại vừa rồi, tưởng tượng khuôn mặt đã lâu không gặp của cô ấy, vẻmặt của cô ấy. Thật muốn chính mắt nhìn thấy Thẩm Giai Nghi, nhìn dángvẻ của nàng khi nói ra những lời ấy.
Gió đêm thổi qua, nhẹ nhàng chạm vào thân thể của tôi, lại nhẹ nhàng rời đi.
Năm 1995, ngày 21 tháng 9, lúc 4 giờ 7 phút sáng, Đài Loan phát sinh một vụ động đất mãnh liệt đến 6,8 độ richter.
Đêm đó, tôi hai mươi mốt tuổi, trong lòng cũng đã xoay chuyển xoay trời lệch đất giống như thế.
Tình yêu giữa tôi và cô ấy rốt cuộc cũng không có một kết thúc hạnh phúc, thật sự chấm hết rồi.
Nhóm nhạc Underground Sodagreen mới phát hành một album, có bài “Cá bay” có lời bài hát rất tuyệt: “Đơm hoa không quả thì sao chứ? Vì sao là cácứ phải bơi?”
Yêu thương không có kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rất rực rỡ rồi.
Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi thanh xuân của tôi, không hề đáng tiếc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...