“Ai ~, Tước anh định không nói lời nào à, cứ uống rượu như vậy là có ý gì?”
Mộ Dung Hạo Tư nói xong liền buớc lên đoạt ly rượu Nam Cung Tước đang
định rót. Mộ Dung Hạo Tư là một người không có tính kiên nhẫn, Nam Cung
Tước càng không nói lời nào, hắn lại càng sốt ruột, hắn có chút hối hận
khi làm như vậy.
Trong tay đột nhiên trống rỗng, Nam Cung Tước nghiêng đầu, nhếch môi
mỏng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Mộ Dung Hạo Tư, cùng với hơi thở mạnh
bạo. Cho dù không nói lời nào cũng doạ Mộ Dung Hạo Tư chết khiếp.
Mộ Dung Hạo Tư có thể cảm giác được rõ ràng ly rượu mình cầm trong tay
đang run run, hắn có đời nào lúng túng như vậy, có khi nào xúc động như vậy đâu, mình lại nghĩ như thế nào, phải biết rằng Tước có chuyện,
không thể nhổ lông trên thân con hổ.
Lập tức cầm ly rượu đưa tới tay Nam Cung Tước, cười làm lành:
”Ha ha ~~. Nhất thời nhanh tay, nhanh tay, trả lại cho anh trai, anh trai cứ tiếp tục uống không ai dám quấy rầy.”
Hàn Thần Hi nhìn bộ dạng Mộ Dung Hạo Tư lấy lòng, nháy cho hắn một cái ánh mắt kẻ nhát gan.
Mộ Dung Hạo Tư nhận được ánh mắt Hàn Thần Hi, ánh mắt lấy lòng giờ trở
thành hung dữ trợn lên, Hàn Thần Hi liền nhướn mày lại một cái.
Hừ ~, trừng mắt rồi nhướn mày.
Nam Cung Tước không nhận lấy ly rượu Mộ Dung Hạo Tư trả lại, mà là cầm lấy ly rượu khác trên bàn.
‘Phanh’, âm thanh cái bật lửa.
Người đàn ông hút một hơi thuốc lá trong miệng, sau đó phun ra, làn khói nháy mắt liền tản ra xung quanh càng làm cho căn phòng thêm trầm mặc, u ám. Sương khói lượn lờ, ai cũng không thấy rõ biểu tình của hắn ngay
lúc này.
Hàn Thần Hi không chịu nổi bộ dạng buồn rầu như vậy. Suy nghĩ liền hành động, Hàn Thần Hi đi tới Nam Cung Tước hỏi han.
Dừng lại ở vị trí cách Nam Cung Tước hai cái cánh tay, nói:
”Cung Tước, anh có gì phiền não hãy nói cho em, em nhất định sẽ giải quyết ngay lập tức.”
Giọng nói Hàn Thần Hi rất bình tĩnh và chậm rãi làm cho người ta hoài
nghi hắn có phải là Hàn Thần Hi hay không hay là đã làm phẫu thuật
chuyển giới rồi. Sao lại ẻo lả thế kia. Mộ Dung Hạo Tư đang chuẩn bị
uống rượu, nghe được giọng nói ‘dịu dàng’ kia liền phun ra một ngụm
rượu.
Giọng nói của Hàn Thần Hi thật khiến cho người nghe xúc động muốn phun ra máu. Qua một lúc, Nam Cung Tước vẫn thờ ơ.
”Cung Tước, đừng nói là hôm nay anh cùng với bác trai cãi nhau vì chuyện kia nha?”
Hạ Liên mơ hồ nói ra một câu. Bởi vì mỗi lần Nam Cung Tước trở lại nhà
của mình, chủ yếu tránh cho không cha của hắn ầm ỹ lên, tất cả mọi người ở đây trong lòng đều biết rõ! Lúc nào cũng là Hạ Liên, chỉ có anh ấy
mới có thể dễ dàng thấy được tâm tư Nam Cung Tước.
Ở đây trừ Nam Cung Tước ra cũng chỉ có Hạ Liên là yên tâm nhất. Đôi khi
Nam Cung Tước nghĩ rằng nếu không bởi vì Hạ Liên là anh em, thì Nam Cung Tước đã sớm trừ hắn ra rồi. Bởi vì hắn không có khả năng hiểu được khi
bị mất đi người thân.
Một ngày nào đó khi bạn biến thành thù, lúc đó sẽ trở thành những kẻ
địch ngang sức ngang tài. Trong lời nói của Hạ Liên tuy rằng nói không
rõ ràng, nhưng là người ở chỗ này tất cả đều nghe rõ. Bọn họ từ nhỏ đã
cùng Nam Cung Tước lớn lên, chuyện của hắn bọn họ cơ hồ đều rất rõ ràng.
Chuyện của sáu năm trước, hôm nay nhớ tới vẫn rất rõ ràng, rành rành
trước mắt. Cũng bởi vì chuyện đó, mới khiến cho Nam Cung Tước biến thành bộ dạng lãnh huyết* như vậy.(lãnh huyết: lạnh lùng)
Bọn họ cũng đã từng tận mắt chứng kiến Nam Cung Tước từ một người đàn
ông ấm áp như ánh mặt trời bỗng nhiên lại biến thành một người tàn bạo,
một Nam Cung Tước nham hiểm thâm độc. Vì vậy bọn họ đã xem chuyện này
như là một chuyện cấm kỵ, nay lại bị Hạ Liên nhẹ nhàng bâng quơ nói ra.
Nháy mắt căn phòng lại lâm vào cái không khí lạnh như băng. Cảm giác như đang ngồi ở hầm chứa đá lạnh run người. Đột nhiên Hàn Thần Hi ngồi ở sô pha đứng lên, đi đến trước mặt Nam Cung Tước, chặn luồng ánh sáng đang
rọi vào người Nam Cung Tước. Thu hồi lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc nói:
”Cung Tước, nếu Hạ Liên đã có mở đầu, như vậy em cũng có mấy câu muốn
nói với anh“. Con ngươi đen ở giữa tỏ ra sắc thái bi thương, những lời
này như là đã che dấu từ lâu.
Đột nhiên nhìn đến bộ dáng đang che ở trước mặt mình, Nam Cung Tước vẫn
không ngẩng đầu, đem thân thể đang dựa ghế sô pha nghiêng tới trước một
chút, dập tắt điếu thuốc lá đang cầm trong tay, đôi môi mỏng khêu gợi
nói ra một câu không hề có độ ấm:
”Câm miệng lại. Không được nói.”
Hiểu được điều gì đó trong lời nói như có mệnh lệnh. Nam Cung Tước hiển
nhiên biết Hàn Thần Hi muốn nói cái gì. Hàn Thần Hi chưa kịp nói ra
miệng, đã bị Nam Cung Tước chặn lại.
Áp lực hồi lâu, Hàn Thần Hi vẫn là bạo phát.
”Cung Tước, hôm nay mặc kệ anh có nghe được lời của em nói hay không,
mắng em cũng được, giận em cũng không sao, nhưng hôm nay em muốn được
nghe anh nói, sáu năm trước em đã muốn nói với anh rồi.”
Hàn Thần Hi là người thẳng tính nhất, người dễ bị xúc động nhất. Nếu đã muốn mở miệng, thì không ai có thể cản được.
”Chuyện đã xảy ra sáu năm trước tất cả ai cũng không muốn. Nhưng đã sáu
năm rồi, chẳng lẽ anh không thể buông tay ra sao? Anh làm như vậy là để
tra tấn ai? Đã qua sáu năm, quá khứ thì hãy để nó ở quá khứ, em nghĩ chị Tân Nguyệt trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn đến anh thành ra như vầy...”
Hàn Thần Hi vẫn đang giảng đạo. Anh ta có thể rõ ràng cảm giác được mình đang nói điều gì, vẻ lạnh lùng trên người Nam Cung Tước giảm hẳn, tuy
rằng Hàn Thần Hi sợ hãi, cảm giác cả người mình run run, nhưng hắn vẫn
bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh, trấn định đem những lời nói trong
lòng mình ẩn dấu sáu năm nói ra.
Đột nhiên, Tư Đồ Thượng ngồi ở sô pha đứng lên, nổi giận, quát:
”Đủ rồi Thần Hi, đừng nói nữa,...... Tôi bảo cậu đừng nói nữa.”
Tư Đồ Thượng phát ra tiếng lớn như thế làm mọi người bất ngờ. Trong năm
người thì Tư Đồ Thượng có tính tình tốt nhất, bọn họ còn nghĩ hắn là
người không biết nổi giận là gì. Bọn họ cơ hồ vốn không có nhìn đến việc Tư Đồ Thượng nổi giận.
Bọn họ thấy được Tư Đồ Thượng nổi giận như thế hai lần, một lần là sáu năm trước, lần thứ hai chính là hôm nay.
Một Tư Đồ Thượng ôn hoà, dịu dàng như dòng nước trong con ngươi nhiễm
một nỗi bi thương đau đớn nhất. Chớp mắt trong hốc mắt liền đỏ lên.
Chuyện đã xảy ra sáu năm trước không chỉ là Nam Cung Tước trong lòng
đau, trong lòng Tư Đồ Thượng vĩnh viễn là nột vết thương không thể phai
mờ.
Nghe được lời nói Hàn Thần Hi, Tư Đồ Thượng có thể rõ ràng cảm giác được chính mình giờ phút này tâm đang tê tâm liệt phế* đau đớn. (tê tâm liệt phế: nhắc nhở phải thức tỉnh)
”Chẳng lẽ anh cũng muốn đem chính mình vĩnh viễn bị vây bởi chuyện kia sao?”
Nghe được Tư Đồ Thượng thét lên, Hàn Thần Hi cũng bởi vậy mà ngừng lại
những điều mình muốn nói. Hắn cảm thấy hôm nay tất cả mọi người cần phải tỉnh táo lại.
”Bốp ~.”
Là âm thanh của cái ly bị rớt trên mặt đất. Chỉ thấy Nam Cung Tước từ
ghế sô pha đứng lên, giơ tay lên không trung ném ly rượu về phía Hàn
Thần Hi.
Ly rượu bị rơi nát, giống như tâm trạng Nam Cung Tước giờ phút này đều
vỡ nát. Hàn Thần Hi bởi vì hành động của Nam Cung Tước mà kinh hoảng
đứng bật dậy. Hắn không biết Nam Cung Tước cầm ly rượu là muốn ném vào
người mình, hay thất thủ ném ra phía sau mình.
Chốc lát con ngươi đen như mực liền hiện lên một tia kinh ngạc cùng thương tâm.
Nam Cung Tước đứng lên cúi đầu nhìn xuống hơn nửa cái đầu Hàn Thần Hi để che đi khuôn mặt chính mình, ánh mắt sâu sắc cùng với phát ra hơi thở
cực kì nguy hiểm. Hàn Thần Hi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Tước,
sợ hãi, tự giác nhấc chân rút lui từng bước về phía sau.
Trừng mắt Hàn Thần Hi một hồi lâu, lâu đến nỗi mọi người đều sợ hãi giây tiếp theo Nam Cung Tước mất đi lý trí mà tới đánh Hàn Thần Hi. Nhưng
Nam Cung Tước không làm như vậy, mà anh lại cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha, lướt qua Hàn Thần Hi đi nhanh về phía cửa.
”Anh.”
”Tước”
Nhìn Nam Cung Tước rời đi, bốn người lo lắng đứng lên gọi Nam Cung Tước.
”Xong rồi, anh Tước nhất định là giận tôi rồi.”
Nhìn Nam Cung Tước thật sự mở cửa rời đi, Hàn Thần Hi giống như sương
đánh cà tím*, khinh bỉ nhìn bộ dáng tiểu tức phụ*, bóng dáng kia làm sao không khiến cho Hàn Thần Hi sợ hãi. Kỳ thật Hàn Thần Hi không chỉ cá
tính thẳng, có đôi khi còn rất giống một đứa bé. (sương đánh cà tím:
trái cà tím bị làm cho thành trái cà trắng, ý nói Hàn Thần Hi mặt mũi
tái xanh hết rồi ; tiểu tức phụ: nàng dâu nhỏ)
”Cậu nhìn cậu đi, thật đúng là cái gì cũng dám nói, biết rất rõ ràng chuyện kia là chuyện cấm kỵ vậy mà cậu cũng dám đề cập.”
Mộ Dung Hạo Tư ngồi xuống, lầm bầm lầu bầu với Hàn Thần Hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...