Nam Cung Tước không chút do dự vọt vào trong xe. Cởi tây trang liền lập tức choàng lên người Nặc Băng.
”Lãnh Nặc Băng, em muốn tôi tức chết đúng không? Mưa lớn như vậy, em
chẳng lẽ không biết tìm một chỗ trú mưa hay sao?” Nam Cung Tước nổi giận nói lớn. Thanh âm rất lớn, lớn đến mức sắp đem tai của Nặc Băng hỏng
mất. Nhưng động tác mặc áo cho Lãnh Nặc Băng vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng.
Nam Cung Tước thật sự nổi giận, nhìn cô gái đáng ghét này giống như
chú chó nhỏ đáng thương, cô độc, không nơi nương tựa một mình đi trên
đường yên tĩnh.
Cả người sớm đã bị mưa ướt đẫm, trong lòng Nam Cung Tước không khỏi
nhói đau nói không nên lời. Cô làm thế nào để tự bảo vệ mình đây chứ.
Lãnh Nặc Băng ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tước, thời điểm nhìn thấy hắn,
Lãnh Nặc Băng quả thật có một chút kinh hỉ. Nhưng vừa nghĩ tới tư liệu
trong tay mình, Nặc Băng liền thấy đau đớn vạn phần. Đem cảm giác kinh
hỉ đó rất nhanh đè nén xuống.
Trong tay cô gắt gao túm chặt tài liệu phân nửa đã bị mưa làm ẩm ướt,
gắt gao nắm chặt, hận không thể xé rách nó thành nhiều mảnh nhỏ. Rồi sau đó lại bỏ quên, vật lộn một phen, lại ngước mắt đón nhận đôi mắt thương tiếc của người đàn ông kia, Lãnh Nặc Băng trong mắt không hề có chút
lưu luyến nào,
”Cút! Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Lãnh Nặc Băng lớn tiếng gầm lên giận giữ, cho dù tiếng mưa rơi cực lớn cũng không che dấu được lời nói lạnh lùng của cô.
Đôi mắt lạnh như băng bắn thẳng đến Nam Cung Tước, bên trong không
còn sự chân tình cùng lạnh nhạt trước kia nữa, giờ cũng chỉ còn lại đầy
ngập tức giận cùng sát ý.
Nam Cung Tước nghe được lời nói vô tình của Lãnh Nặc Băng, cùng đón
nhận đôi mắt tràn đầy hận ý của Nặc Băng, đôi mắt sâu như chim ưng tràn
ngập mất dần niềm tin.
Cô ấy muốn giết mình, cô ấy thực sự muốn giết mình. Nam Cung Tước trong đầu không ngừng quanh quẩn những lời đầy đau đớn này.
Đôi mắt chim ưng vô cùng mất mát khi bị lời nói vô tình của Lãnh Nặc
Băng xúc phạm. Trong tay gắt gao nắm chặt chiếc di động muốn trả lại cô. Không thèm để ý đến người đàn ông đang bị thương, Lãnh Nặc Băng ném
chiếc áo khoác trên người xuống.
Xoay người liền sải bước chạy trốn thật nhanh. Bởi vì vừa lúc Nặc Băng đã thấy được sự mất mát vô hạn trong đôi mắt của Nam Cung Tước, biểu
tình bị thương đó làm lòng cô vô cùng đau đớn.
Ngay tại thời khắc đó, Nặc Băng nhận ra tình cảm của mình đối với Nam
Cung Tước dường như không còn kiểm soát được nữa rồi, mà rõ ràng họ chỉ
mới gặp nhau có vài lần. Lãnh Nặc Băng cảm thấy đầu óc vô cùng hoảng
loạn giống như muốn nổ tung vậy.
Vì thế cô chỉ có thể xoay người rời đi mà thôi, Nặc Băng không hề nán
lại một lần nào, sao cô lại có thể nói những ngôn từ làm tổn thương tới
hắn như vậy chứ.
Rốt cuộc, chính Nặc Băng đã đâm hắn một nhát, hay là đang tự cho mình
một nhát dao đây. Nhìn chiếc áo khoác rơi xuống, nhìn bóng lưng Nặc Băng chạy thục mạng, Nam Cung Tước gắt gao nắm thành nắm đấm, sắc mặt hắn
vô cùng khó coi, mưa lạnh thấu xương vô tình xối xả lên người Nam Cung
Tước.
Lý Trạch Ngữ ở phía sau đánh ô tô đi đến trước mặt Nam Cung Tước, Lý
Trạch Ngữ có thể cảm nhận được trên người tổng tài đại nhân phát ra hơi
thở làm cho người khác thực sợ hãi.
Vốn vừa rồi, Lý Trạch Ngữ đã định đưa ô cho tổng tài, nhưng ngài ấy
chỉ chăm chú đang nhìn Lãnh Nặc Băng đang dầm mưa ướt sũng, cái gì cũng
không để ý liền xông ra ngoài.
”Tổng tài......” Thanh âm Lý Trạch Ngữ gọi khẽ, bởi vì hắn cảm
giác được tổng tài đang vô cùng tức giận, sợ hãi chính hắn nói sai một
chữ thì sẽ chết thực thê thảm.
Nhìn thân ảnh đã sớm biến mất trong phòng trọ,
”Hai ngày sau, đem tất cả tư liệu của cô ấy tra rõ ràng cho tôi!”
Rồi sau đó rất nhanh rời khỏi.
”Vâng
Lý Trạch Ngữ đương nhiên là biết cô ấy trong lời nói của tổng tài đại
nhân là ai. Rất nhanh hắn liền đuổi kịp bước đi của tổng tài, che ô sợ
tổng tài đại nhân mưa ướt.
Nhưng tổng tài đã sớm bị ướt mất rồi. Không chỉ thân thể bị ướt triệt
để, mà ngay cả tâm cũng bị đả thương hoàn toàn nghiêm trọng.
Kỳ thật cùng Lãnh Nặc Băng tiếp xúc mấy ngày này, Nam Cung Tước cũng
chưa có điều tra thân phận bối cảnh của Nặc Băng. Hắn muốn nghe chính cô ấy có thể trải lòng nói cho hắn nghe chuyện từng trong quá khứ. Hắn
muốn tự mình tìm hiểu cô. Hắn muốn từng chút từng chút một mở ra thế
giới của Nặc Băng mà hắn chưa từng biết.
Nhưng hôm nay lại đã xảy ra sự việc như vậy, hắn vừa rồi đương nhiên
có chú ý tới tài liệu trong tay Nặc Băng, chẳng qua bị mưa ướt nhẹp, chữ đã không còn thấy rõ nữa. Nhưng Nam Cung Tước loáng thoáng cảm giác
được rằng, Nặc Băng mang đầy hận thù đối với hắn chắc chắn có liên quan
với phần tài liệu kia.
Rõ ràng, ba ngày ở Băng Cốc, quan hệ của hai người đã tiến thêm một
bước, ít nhất cô gái này không hề cùng hắn châm chọc hay khiêu khích
nữa. Ít nhất cô ấy cũng không hề bài xích khi gặp gỡ hắn. Nhưng mới chỉ
có mấy giờ ngắn ngủi thôi, quan hệ giữa bọn họ lại trở về như cũ, thậm
chí còn kém hơn so với trước kia. Xem ra, hắn không thể nào theo đuổi
Nặc Băng rồi. Mở đôi mắt sắc bén, cho dù là hận, hắn cũng phải đưa bằng
được Lãnh Nặc Băng ở bên cạnh mình.
Trong phòng, Lãnh Nặc Băng vừa mới tắm rửa xong, mặc áo ngủ tơ tằm
ngồi ở trên cửa sổ. Lưng dựa vào khung cửa sổ, chân ngọc thướt tha thả
xuống trên cửa sổ.
Mái tóc màu đỏ rượu không ngừng chảy dài xuống trong suốt như thủy
tinh, ngoài cửa sổ mưa to sớm đã ngừng tự bao giờ, nhưng trong tâm của
Nặc Băng mưa to như thác đổ, gào thét không hề ngừng lại.
”Bốp”
Âm thanh bật lửa vang lên, chỉ thấy Lãnh Nặc Băng lấy ra một điếu thuốc.
Châm một điếu thuốc, Lãnh Nặc Băng hút một hơi thật sâu. Sau đó, chậm rãi phun ra những vòng khói thật đẹp mắt.
Rất nhanh trong phòng sạch sẽ, trong lành tràn ngập khói thuốc lá.
Sương khói như những bông hoa nở rộ bay chung quanh trước mắt cô.
Sương khói lượn lờ căn bản không rõ được tâm trạng của Lãnh Nặc Băng lúc này.
Mọi người đều nói rượu có thể làm say lòng người, khói thuốc có thể
làm cô đơn, hiu quạnh biến mất. Lãnh Nặc Băng sẽ không uống rượu, cho
nên cô chỉ có thể hút điếu thuốc làm tê liệt cảm xúc trong cô mà thôi.
Chắc chắn giờ phút này, Lãnh Nặc Băng đang rất tĩnh mịch. Cô có thói
quen khi gặp phiền muộn sẽ muốn hút thuốc. Một điếu rồi lại một điếu,
một ngụm tiếp theo một ngụm hít vào, sau đó phun ra.
Rốt cục thời điểm hút tới tận mười điếu, Lãnh Nặc Băng cầm thuốc lá
trong tay ném xuống sàn lạnh như băng, ném từ cửa sổ xuống dưới, đem
điếu thuốc còn lại để nó rơi xuống và cháy hết.
Đi đến trước bàn, cầm lấy tư liệu đã được hong khô. Tuy rằng, tư liệu
sớm đã không nhìn rõ. Nhưng những điều bên trong đó đã sớm khắc sâu vào tâm trí Nặc Băng, bất cứ lúc nào cũng có thể làm tim cô vỡ nát.
Nhìn tài liệu trong tay, Lãnh Nặc Băng lạnh lùng, tuyệt tình thốt ra:
”Nam Cung Danh!”
Lãnh Nặc Băng nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên đó, hận không thể giờ phút này sẽ giết hắn.
Sau đó cầm chiếc bật lửa bên cạnh, mang tư liệu tới một góc nhỏ, rất nhanh những tài liệu đó trở thành tro bụi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...