Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

“Làm sao vậy? Ở công ty thật sự đã xảy ra chuyện?”

Nghe được lời nói của Tạ Cúc Tuyên, chân mày Lãnh Nặc Băng khoá chặt
hơn, nghiêng như dốc núi. Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Luật sư
Cúc Tuyên của Sở Sự Vụ, đó chính là giang san một tay cô tạo dựng nên,
giống như đứa con mình dứt ruột đẻ ra, cực kì yêu quý.

Tạ Cúc Tuyên biết Lãnh Nặc Băng thế nào cũng lo cho Sở Sự Vụ, lập tức
giải thích: “Không, không, không, công ty không có xảy ra chuyện gì hết. Mà là buổi chiều hôm qua anh trở về không thấy em ở đâu, liền hỏi thư
ký Tiểu Lý, cô ấy nói buổi sáng em bỏ lịch làm việc rồi đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Cho nên anh liền gọi cho em, nhưng lại tắt
máy, anh lo em xảy ra chuyện gì! Cho nên......”

Câu nói kế tiếp Tạ Cúc Tuyên không nói ra, bất quá anh biết Lãnh Nặc
Băng nhất định là nghe hiểu rồi. Nghe công ty không có chuyện, chân mày
Lãnh Nặc Băng giãn ra. Nếu thật có chuyện gì, cô thật sự rất có lỗi.

”Emkhông sao, ngày hôm qua tại có việc cho nên em rời đi.”

Lãnh Nặc Băng giải thích đơn giản. Tuy rằng cô chán giải thích, nhưng dù sao mọi người cũng là cùng nhau hợp tác.

”Có việc? Chuyện gì?”

Tạ Cúc Tuyên nghe được Lãnh Nặc Băng có việc, toàn thân liền nổ tung, thật sự lo lắng.

“......”

Lãnh Nặc Băng trầm mặc một chút.

”Không có việc gì, em đã để sang một bên rồi.”

Qua hồi lâu Lãnh Nặc Băng mới nói, lâu đến nỗi Tạ Cúc Tuyên nghĩ đối

diện không có ai. Lãnh Nặc Băng chán ghét người khác truy hỏi chuyện của mình, bao gồm bạn bè của cô.

Nghe Lãnh Nặc Băng nói qua loa, Tạ Cúc Tuyên biết mình lo hơi quá, cùng
Lãnh Nặc Băng hợp tác chung lâu như vậy, Tạ Cúc Tuyên đã sớm đã biết
tính nết Lãnh Nặc Băng.

Cô ghét nhất bị người khác ta tra cứu hỏi mình, mà hôm nay mình lại phạm vào một sai lầm nghiêm trọng. Trước kia cô ngay cả giải thích cũng
không có, hôm nay lại giải thích, coi bộ cô đã thay đổi rồi.

”Trước mắt đừng lo nghĩ nữa Nặc Băng, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”

Lãnh Nặc Băng lập tức cúp điện thoại, Tạ Cúc Tuyên rất nhanh hỏi. Trên mặt tràn đầy chờ mong.

”Em rất mệt mỏi, buổi tối không muốn đi ra ngoài.”

Nói xong, Lãnh Nặc Băng cúp điện thoại.

”Uy, uy, Nặc Băng......”

Tạ Cúc Tuyên nhìn di động trong tay mình mà tiếc nuối. Cô luôn từ chối
thẳng thừng như vậy. Ở Mĩ, phải mất ba năm mới cùng cô nói chuyện, trở
thành bạn bè.

Nay bọn họ cũng bởi vì cộng tác mà sáng lập ra công ty, không phải thực
hài lòng hay sao? Ít ra mỗi ngày có thể đều nhìn thấy cô. Nhưng chỉ đứng xa xa nhìn cô không đủ, không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ.

Ngẩng đầu, Tạ Cúc Tuyên an ủi mình rồi tươi cười:

”Tôi dùng thời gian ba năm để quen được em, tôi sẽ khiến em yêu tôi trong ba năm tới.”

Trong phòng Lãnh Nặc Băng, nhìn di động trong tay, đôi mắt đẹp đạm mạc
hiện lên một tia ưu sầu. Tình cảm Tạ Cúc Tuyên đối với cô, cô biết thừa. Cô đã nhiều lần cự tuyệt, nhưngTạ Cúc Tuyên vẫn cố chấp như thế.

Cô với hắn chỉ là làm bạn bè mà thôi. Đem di động ném trên tủ đầu
giường, đứng dậy lấy đèn ngủ trong tủ ra, sau đó đem đến tủ đầu giường
bật lên.

Ngọn đèn vàng lập tức chiếu rọi cả căn phòng, là đèn ngủ nên cũng không
chói mắt. Ánh sáng u ám hắt lên tường, Lãnh Nặc Băng nằm xuống giường
chuẩn bị ngủ. Cô không thích bóng tối, cho nên mỗi khi ngủ phải có đèn
ngủ bật sáng. Có như vậy cô mới có thể ngủ thoải mái. Nhất là đã xảy ra
chuyện kia.

Lãnh Nặc Băng co rúm người lại, chân mày cong thành một gò núi nhỏ. Mỗi buổi tối Lãnh Nặc Băng đều có tư thế ngủ như thế.

Có người đã từng nói, nếu một người đang ngủ, đem cơ thể mình cuộn thành khối tròn thì người này đang bất an. Câu nói đó rất đúng, Lãnh Nặc Băng cảm thấy không an toàn, cho dù cô có mạnh mẽ như thế nào.

Sáng sớm, Lãnh Nặc Băng mở tủ nhỏ không ngừng tìm kiếm âu phục. Quần áo
trong tủ bị xốc lên lộn xộn, nhưng cũng không tìm được bộ nào ưng ý.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Lãnh Nặc Băng mua toàn áo cổ thấp. Cô
không thích mặc như người già, như gông xiềng cơ thể, gắt gao nắm chặt
cổ của cô. Cho nên cô mua toàn áo cổ rộng. Nhưng áo như thếthì không che được những dấu hôn trên cổ cô! Vừa nghĩ tới Lãnh Nặc Băng liền hận hàm
răng ngứa, người đàn ông đáng chết.


Vô luận là mặc thế nào, đều che không được những dấu hôn đỏ au kia! Cuối cùng bất đắc dĩ Lãnh Nặc Băng thật vất vả tìm trong đống quần áo kia,
tìm được một cái khăn lụa mỏng.

Lãnh Nặc Băng rất ít mua khăn lụa mỏng thứ này. Nếu có mua thì cũng là tặng người ta.

Mặc một bộ đồ công sở, sau đó đem khăn quàng vào cổ. Miễn cưỡng coi như
có thể che khuất đi. Chỉ cần không nhìn kỹ. Đắng đo một hồi, Lãnh Nặc
Băng mới đi ra phòng.

Cầm lấy trên bàn túi công văn, còn có chìa khóa xe, mang giày cao gót đi xuống lầu. Sở Sự Vụ, văn phòng luật sư Cúc Tuyên, lầu một đại sảnh,
Lãnh Nặc Băng đứng đợi thang máy.

”Luật sư Lãnh buổi sáng tốt lành!”

”Luật sư Lãnh, chào buổi sáng.”

......

Mọi người không ngừng chào hỏi Lãnh Nặc Băng, Lãnh Nặc Băng cũng chỉ gật đầu xem như đáp lại. Bọn họ sớm đã quen với thái độ lạnh nhạt của cô.

”Nặc Băng ~”

Rất xa, Tạ Cúc Tuyên liền thấy Lãnh Nặc Băng đang đứng trong đám người
kia. Cô luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người, cho dù đứng trong đám người
nhưng khí chất mê người của cô vẫn cuốn hút được người ở ngoài.

Vừa vặn thang máy mở cửa, Lãnh Nặc Băng không quay đầu, mà đi thẳng vào trong thang máy. Tạ Cúc Tuyên vội vàng chạy tới.

Rốt cục đi vào thang máy, phát hiện đồng nghiệp không vào mà lại nhìn hai người bọn họ. “Các anh không vào sao?”

Tạ Cúc Tuyên cười hỏi. Kỳ thật trong lòng đã cực kỳ hiểu.

”Không, không, không, chúng tôi không đi vào, luật sư Tạ cùng luật sư Lãnh lên trước đi, chúng ta sẽ đi sau.”

Tất cả mọi người trăm miệng một lời xua tay nói, hình như đã huấn luyện từ tước, lời nói cực kỳ đồng đều.

Nói đùa sao, toàn bộ công ty từ chức cao đến thấp, có ai không biết Sở
trưởng luật sư Tạ đang theo đuổi luật sư Lãnh! Ai dám gây lỗi với luật

sư Tạ, ai có năng lực theo đuổi được Luật sư Lãnh, muốn cái gì cho cái
đó! Cho dù giá trị con người đều không hề gì.

Cho nên mọi người mới giúp hắn. Tạ Cúc Tuyên dùng ánh mắt đối với cấp
dưới đầu nói một lời cám ơn, buổi tối mời các cậu ăn cơm. Sau đó thang
máy đóng cửa.

Lãnh Nặc Băng bình thản nhìn bọn họ, không hề có phản ứng gì, như không
hề xảy ra chuyện gì. Hai hàng lông mày của cô rối rắm nhíu lại, thể hiện sự bất mãn.

Nghiêng đầu, Tạ Cúc Tuyên nhìn Lãnh Nặc Băng nhíu mày, biết cô không được vui. Tạ Cúc Tuyên lập tức giải thích:

”Nặc Băng ~, em tức giận sao? Không phải anh kêu bọn họ làm như vậy, mà chính là bọn họ muốn làm như vậy.”

Tạ Cúc Tuyên giải thích, sợ chọc Lãnh Nặc Băng mất hứng. Tạ Cúc Tuyên
cũng chỉ có 25 tuổi, thân cao 1m8, bộ dạng coi như là tuấn tú, khôi ngô. Làm cho người ta một loại cảm giác ngọc thụ lâm phong*. Hắn tướng tá
cao to, ôn hòa, ôn nhu là một người đàn ông chuẩn mực. (ngọc thụ lâm
phong: đá ngọc, ngọc thạch)

Không có gì khiến hắn thất bại. Cha mẹ hắn luôn giúp đỡ hắn trong mọi
việc. Nếu muốn nói hắn thất bại, cũng chỉ có người trước mắt này, hắn
luôn đuổi không kịp. Làm cho hắn thực sự thất bại, chẳng lẽ mị lực của
mình không đủ hấp dẫn.

Lãnh Nặc Băng không nói gì.

”Đinh ——”

Thang máy mở ra, Lãnh Nặc Băng xinh đẹp nhấc chân đi thẳng về phía trước, rồi sau đó quay lại thản nhiên nóiTạ Cúc Tuyên:

”Về sau đừng làm những chuyện nhàm chán đó nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui