Cô Gái À Em Rơi Vào Tay Sói Rồi
Mạc Tâm không hề biết Hạ Băng và Tưởng Phong đã quen biết từ trước cho nên vẫn vui vẻ giới thiệu hai người quen biết.
Lúc này ánh mắt của Hạ Băng hiện lên tia lửa giận nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó liền quay sang nhìn Mạc Tâm mỉm cười.
- chị đến để khám thai sao? À đúng rồi, ba đứa bé là ai vậy, em có quen biết không?
Một lượt nghi vấn Hạ Băng đều mang để hỏi Mạc Tâm, Hạ Băng muốn xem Mạc Tâm sẽ tra lời thế nào.
- ba đứa bé em không quen đâu, đúng rồi em cũng đến đây khám thai à?
Ba đứa bé có thể là ai mà Hạ Băng không quen? Mạc Tâm xem ra đang nói dối, nhưng Hạ Băng cũng không muốn vạch trần bởi vì ba đứa bé chẳng phải là giáo sư cầm thú đang đứng trước mặt sao, nếu đã muốn giấu thì Hạ Băng cũng không muốn vạch trần.
- đâu có, em ngay cả bạn trai cũng không có làm sao có thai được, bạn em mang thai nên em đưa cô ấy đi thôi. Chị không biết đâu cha đứa bé chẳng có tí trách nhiệm nào, anh ta ngay cả sự tồn tại của đứa bé cũng không biết để cho bạn em một mình phải tự đi khám, em thấy thế nên đã đưa cô ấy.
Hạ Băng chính là muốn công khai trách móc Tưởng Phong, cũng ngầm nói cho Tưởng Phong biết Mạc Tuyết đang mang thai.
- bạn em cũng tức là bạn học của Tiểu Tuyết à? Sao lại mang thai sớm như vậy chứ, bạn em có phải là bị tên đàn ông thối nào lừa gạt dẫn đến mang thai ngoài ý muốn hay không? Chị khuyên bạn em vẫn là nên sớm nói cho tên đàn ông đó biết thì hơn để anh ta phải chịu trách nhiệm nếu không con gái mà chưa chồng đã có con thì nhất định sẽ bị người khác cười nhạo mất.
Mạc Tâm vốn là người ngoài cuộc làm sao biết được chủ nhân gây nên cái thai đó là tên đàn ông thối trước mặt mình, lại còn một lúc làm hai chị em người ra mang thai, hai đứa bé cùng ra đời nhất định sẽ bị người khác chế giễu mất.
Hạ Băng lắc đầu tiếp tục trách móc.
- chị nói rất có lý nhưng mà người đàn ông này có lai lịch thế nào bạn em cũng không biết thì làm sao mà tìm anh ta được, còn nữa nếu anh ta đã có con và vợ thì chẳng phải bạn em làm kẻ thứ ba hay sao. À mà chị cũng có thai nhưng chưa kết hôn người khác chẳng phải cũng sẽ cười nhạo chị hay sao?
Hạ Băng không biết Mạc Tâm là chân thành góp ý là giả vờ góp ý cho nên dù thế nào cũng phải hỏi xoáy Mạc Tâm.
- em yên tâm, tụi chị đã bàn xong hết rồi, tuần tới bọn chị sẽ kết hôn ở PARIS, chị trở về đây là để mời cả gia đình qua bên đấy tham dự hôn lễ, tới đó em cũng đến nhé.
Kết hôn ở PARIS? Lãng mạn thật đấy, nói như vậy chính là đứa bé của Mạc Tuyết chẳng phải là không có danh phận hay sao? Đến cả cha mình là ai mà cũng không được biết.
Hạ Băng cảm thấy hối hận vì mình đã biết quá nhiều, biết càng nhiều thật sự không tốt chút nào.
~
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mạc Tuyết đã đến một nơi có không gian yên tĩnh không ai biết cô mà ngồi một mình khóc.
Cô chỉ mới thấy chị mình và cha của đứa bé trong bụng ở khoa phụ sản thì đã không kìm được lòng khóc như vậy, nếu cô mà biết việc chị gái cô sắp kết hôn chẳng phải là càng thêm sầu sao.
Nếu có trách thì trách cô đã bị sự ngây thơ của mình làm cho ra nông nổi này. Nếu để ông Mạc và bà Mạc biết chẳng phải sẽ bị chọc đến máu lên não mà đột quỵ sao. Mu bàn tay và lòng bàn tay đều là thịt đứa nào cũng là con, cả hai đứa bé trong bụng cũng là cháu làm sao có thể đưa ra lựa chọn cho được, đúng là bị đưa vào thế bí.
Mạc Tuyết ngồi bên hồ vừa khóc vừa suy nghĩ suốt cả hơn 2 tiếng đồng hồ, trời từ sáng cũng biến thành tối đen mà cô vẫn không chịu về nhà. Bởi vì cô không biết phải đối mặt thế nào với chị gái của mình và ba mẹ mình.
~
- Tưởng Phong tôi đã nghe theo lời cậu điều tra camera của bệnh viện, Mạc nhị tiểu thư quả thật đã đến khoa phụ sản của bệnh viện nhưng cô ấy không có vào phòng khám. Đây là camera tôi lấy về từ bệnh viện.
Người bên cạnh giúp Tưởng Phong làm việc tên là Dương Thiệu Hà, cũng là cánh tay đắc lực của anh và còn là một người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh.
Màn hình máy tính hiện lên đoạn camera cả quá trình xuất hiện của Mạc Tuyết chốc lát không quá 5 phút.
Trong đoạn video cô xuất hiện cùng Hạ Băng sau khi Hạ Băng rời khỏi thì cô liền đi lại xung quanh, ánh mắt hình như đã nhìn thấy gì đó cho nên đã rơi nước mắt và rời đi.
- giúp tôi theo dõi cô ấy, sau đó báo lại tình hình cụ thể cho tôi. Nếu cô ấy thật sự đang mang thai sẽ còn trở lại bệnh viện lần nữa.
Dương Thiệu Hà biết nên làm gì tiếp theo, sau khi nghe theo căn dặn của Tưởng Phong thì ngay lập tức rời đi.
" tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp nhau. Lần này tôi sẽ không để em một mình đối diện. "
Hết chương 22
* Các cậu like cho mình có một tí động lực với nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...