Mạc Tuyết vẫn còn thở gấp, khiến bầu ngực phập phòng dưới bàn tay Tưởng Phong. Nóng quá! Càng ngày càng nóng! Cảm giác lạ quá!
Mạc Tuyết không tự chủ mà kêu lên " á " khi miệng Tưởng Phong bất ngờ bao bọc lấy đầu nhũ hoa.
Một tay đang giữ hai tay cô cũng bỏ ra, chân không còn đè lấy chân cô nữa, tuy vậy nhưng cơ thể đã mềm nhũn nên cô không thể thoát ra được, chỉ còn cách nằm im chịu đựng.
Cảm giác ẩm ướt ở đầu nhũ hoa, nó đã cứng giờ còn cứng hơn, anh day nhẹ, cắn, ngậm lấy nó như đứa trẻ tìm sữa mẹ.
Cô không khỏi thở gấp, miệng bặm lại ngăn cản nhưng tiếng kêu yêu mị. Miệng anh hoạt động liên tục, đánh thức khả năng nguyên thủy nhất của con người trong cô, một tay anh nắm lấy bên còn lại nhào nặn không ngừng, một tay anh lần xuống eo.
Tác động mạnh mẽ của Tưởng Phong khiến Mạc Tuyết không kiềm lại tiếng rên.
- ưmm...khó…chịu. Ân...anh mau buông tôi ra!
Cảm giác dày vò đến khó tả, thà chết đi còn hơn. Phần dưới của cô ngứa ngáy khó chịu, cô cảm nhận được một dòng nước nóng đang ào ạt chảy ra khỏi người, nó chảy ra rất nhiều, vương xuống tấm ga trải giường, đọng lại ở đùi cô.
Anh đưa tay lần mò xuống dưới, tay truyền đến sức nóng, thứ gì đó đã khiến tay hắn ướt nhẹp. Anh dừng luôn công việc đang dang dở, ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt có tia cười.
- tiểu nha đầu nhìn em kìa sao ướt hết rồi?
Mạc Tuyết chỉ cam chịu không nói gì, nước mắt cứ lăn dài, cô chưa bao giờ cảm thấy nhục như lúc này.
Tưởng Phong nằm lên người cô, chạm vào vành tai cô.
- sao? Muốn ư? Nếu muốn thì cứ nói ra, chứ đừng khóc lóc trước mặt tôi. Lúc đó em không nghĩ đến hậu quả sao?
Vừa nói, Tưởng Phong vừa đưa tay vuốt ve đùi ẩm ướt, nhớt nháp, đưa lưỡi liếm lấy tay Mạc Tuyết, cắn nhẹ dái tai. Tưởng Phong không thể ngờ mình lại điên cuồng với Mạc Tuyết như vậy.
- để tôi xem sau này ở bên tôi em còn dám thân mật với người con trai khác nữa không.
Mạc Tuyết lắc đầu cự tuyệt, mặc cho thân thể đang phản ứng kịch liệt.
Tưởng Phong chỉ mỉm cười, không tức giận. Anh đã nhẹ tay với cô rồi. Da thịt non mềm của cô mang lại cho anh cơn khoái cảm, kích thích hoóc môn tình dục của anh, cơ thể anh cũng đã có phản ứng, chỉ là chưa được dữ dội như cô thôi, nếu cô chịu chấp thuận, chắc chắn anh sẽ không chịu nổi mà đâm thủng, xuyên nát cô.
Tưởng Phong cảm thấy bản thân anh quả thật là điên thật rồi sao lại tàn bạo với một cô gái mới trưởng thành như vậy chứ.
Nhưng cơn tức giận của Tưởng Phong không thể làm chủ lý trí được.
Anh giữ người cô, đưa tay táo bạo chạm vào cửa hoa huy*t. Cả người cô rùng mình, tiếng rên không cầm cự nổi mà phát lên. Đêm nay anh quyết phải là người đàn ông đầu tiên của cô để cô cả đời cũng không thể quên.
- nếu giờ ngón tay tôi tham quan nơi này một chút thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc chắn sẽ rất thú vị lắm đúng không tiểu nha đầu?
Mạc Tuyết cứ cảm giác anh không phải là một giáo sư háo sắc bình thường như cô nghĩ mà anh là một tên dâm dục nặng.
Tưởng Phong không hôn cô, mà cúi xuống nhìn phần tam giác đó, lớp đen tuyền được hắn vạch ra.
Xong! Thứ che chở cuối cùng cũng bị anh phá, anh đã nhìn thấy hết rồi. Cô khép chân lại, nhưng bị anh giữ. Mặt cô đỏ bừng, nước mắt chảy thành dòng.
- xin a...anh tha cho tôi!
Ánh mắt của anh sáng bừng, thứ này của cô thật đẹp, óng ánh đến lạ.
- ưm...ân...đừng!
Cô kêu lên khi anh dùng ngón tay day day viên hạch. Cảm giác khoan khoái, ngứa ngáy khó chịu. Anh đưa tay vuốt ve nơi nhỏ bé này, một tay lại nắm lấy ngực cô, cả hai tay đồng thời hoạt động khiến cô kêu lên càng nhiều, nước dịch cũng chảy nhiều hơn.
- đừng mà, buông ra, ưm, khó chịu lắm. Đau! Nóng!
Từng lời của cô làm anh càng thích thú hơn. Đột ngột, anh đưa một ngón tay đâm ngay vào trong hoa huy*t. Cơ thể chưa bao giờ có một thứ gì xâm nhập vào, nay lại bất ngờ ập đến khiến cô kêu to.
- á, đau quá, bỏ ra!
Hết chương 16
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...