Cô Gái 2d Của Lão Đại Tàn Tật FULL


Vừa ăn bữa trưa xong, Thẩm Viên nhận được điện thoại từ Hình Minh.

“Một vài người trong số đó là tội phạm bị truy nã cấp quốc tế, mấy người còn lại là lính đánh thuê, trong tay bọn họ đều có tiền án tiền sự giết người, đến lúc đó sẽ bị tử hình hết.

Nhưng bọn họ vẫn không chịu khai ra ai là người đứng sau sai khiến bọn họ đến để giết cậu, tôi đoán bọn họ cũng không biết, đây là lệnh giết người thông qua bitcoin ở trên mạng.”

Thẩm Viên đã chuẩn bị tâm lý từ rất sớm, bọn họ chắc chắn sẽ không khai người đứng sau chính là Thẩm Thông.

Làm như vậy đồng nghĩa với việc chặt đứt hết toàn bộ manh mối, nhưng dù sao thì việc bắt được bọn họ cũng coi như báo thù cho những thuộc hạ đã bỏ mạng dưới tay của bọn họ.

“Nếu đã như vậy thì anh xử lý bọn họ luôn đi.”

Thẩm Viên đặt điện thoại di động xuống, thời điểm suy nghĩ lung tung những ngón tay của anh sẽ gõ nhẹ vào đầu gối, vẫn không có cảm giác gì cả, nhưng anh đã không còn tuyệt vọng u ám như trước nữa.

Anh vẫn cảm thấy không hài lòng với đôi chân của mình, anh chính là một kẻ tàn phế không thể đứng dậy đi lại được nữa, nhưng không sao cả, ít ra bên cạnh anh vẫn còn có người yêu và bạn bè quan tâm đến anh.

“Thẩm Thông… Nếu anh đã muốn cổ phần đến vậy, thì tôi đây sẽ đưa cổ phần của tôi cho anh!”

Nhân lúc cổ phiếu còn chưa giảm giá, phải bán đi càng sớm càng tốt, Thẩm Viên sẽ không làm hại những người khác, nếu người nhà họ Thẩm đồng ý mua lại với giá thị trường, đương nhiên anh sẽ ưu tiên bán cho người nhà họ Thẩm trước.

Nhưng bọn họ không ngờ mình lại lấy được cổ phần từ chỗ của anh, đây là điều không thể nào xảy ra!

Thẩm Viên sẽ dùng số tiền bán cổ phần đó để đầu tư vào các hạng mục khác, ngoại trừ công ty của anh, gần đây anh đang muốn đầu tư vào một số bất động sản ở nước ngoài.

Ngoài ra anh cũng muốn dành nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống hơn, chính vì vậy nên mua một hòn đảo nhỏ để nghỉ dưỡng dài ngày cũng là một sự lựa chọn không tồi.


Nhưng Thẩm Viên chưa kịp liên hệ với những người khác thì nhà họ Thẩm đã chủ động tìm đến tận cửa.

Người đến chính là ông cụ Thẩm, không phải Thẩm Minh Nghĩa, cũng không phải Thẩm Thông.

Có lẽ bọn họ đã biết anh không còn hy vọng gì đối với nhà họ Thẩm nữa, cho dù Thẩm Minh Nghĩa có đến đi chăng nữa thì cũng chỉ sinh ra cãi nhau, có khi chẳng nói được lời nào có ích cả.

“Thẩm Viên, chúng ta lựa chọn làm như vậy là vì bất đắc dĩ, con là người nhà họ Thẩm, chắc con cũng biết thương trường là nơi thay đổi nhanh đến chóng mặt, nếu không tiến được thì chỉ còn nước rút lui.

Ming Nghĩa là con trai của ta, tính tình của nó như nào ta biết hết, nó không có đủ khả năng để gánh vác cơ ngơi nhà họ Thẩm chúng ta.

Nhưng thằng nhóc Thẩm Thông kia không tệ, hơn nữa nó còn có nhân mạch ở bên ngoài, hiện tại nó chính là ứng cử viên sáng giá nhất để tiếp nhận Thẩm thị, vì Thẩm thị, con không thể thoả hiệp một chút được hay sao?”

Thoả hiệp?

Trong lòng Thẩm Viên cười một tiếng đầy mỉa mai, bọn họ như vậy là đang thoả hiệp hay sao, thật ra nói theo cách nhẹ nhàng hơn thì chính là, bọn họ nhìn thấy anh tàn phế, nên muốn vắt kiệt toàn bộ giá trị ở trên người anh!

“Thỏa hiệp cái gì? Hiện tại cháu không còn đến Thẩm thị nữa, như vậy vẫn chưa được hay sao?”

Thái độ của Thẩm Viên khiến ông cụ Thẩm nhíu mày lại.

Trước kia Thẩm Viên rất ngoan ngoãn lễ phép, đối đãi với người trong gia đình cũng nhẹ nhàng hoà nhã, nhưng bây giờ thái độ lại trở nên sắc bén như vậy, giống như đã thay đổi thành một người khác.

“Ta biết con cảm thấy không hài lòng, nhưng mọi chuyện đã xảy ra thì cũng không thể cứu vãn được nữa, bây giờ con có tức giận thì cũng vô dụng.”

Hóa ra bọn họ cho rằng anh chỉ đang tức giận thôi sao?


Thẩm Viên thật sự không biết nói gì với ông cụ Thẩm nữa.

Chuyện lớn như vậy xảy ra với anh, mà bọn họ lại tưởng rằng anh chỉ đang tức giận.

Cho dù Thẩm Viên không còn hy vọng gì đối với nhà họ Thẩm nữa, thì anh vẫn cảm thấy bọn họ quá vô tình.

“Vậy thì sao?”

Thẩm Viên nhướng mày, thái độ vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ.

“Hôm nay ta đến đây là vì cổ phần của nhà họ Thẩm, mẹ của con đã để lại cho con 15% và 5% của ta đưa cho con, tổng cộng con có 20% cổ phần trong tay, bây giờ con hãy giao số cổ phần này cho nhà họ Thẩm xử lý, sau đó rút khỏi hội đồng quản trị về nhà tĩnh dưỡng sức khoẻ cho tốt đi.”

Khi nói ra những lời này, ông cụ Thẩm vô cùng thản nhiên.

Ông lão không hề nhận ra lời nói của mình kiêu ngạo đến nhường nào, có lẽ là do thói quen hay sai khiến Thẩm Viên, nhưng ông lão vẫn chưa tính đến chuyện xảy ra sau khi Thẩm Viên đồng ý chia cổ phần.

Chuyện này khiến Thẩm Viên cười thành tiếng.

“Tại sao cháu lại phải giao toàn bộ cổ phần mà cháu có ra? Ông còn dùng giọng điệu thản nhiên như vậy để nói chuyện, thật nực cười! Ít ra cháu bán cổ phần cho người khác cháu vẫn còn nhận được chút lợi ích, còn nếu đưa cho nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm à, cháu bị tai nạn xe hơi gãy chân, không phải bị đâm đến choáng váng đầu óc!”

Giọng điệu của Thẩm Viên tăng lên, mở miệng mang theo vẻ châm chọc.

“Hay các người cố ý coi cháu thành thằng ngốc? Cháu thà bán bớt cho mấy cổ đông nhỏ, ông cũng biết cháu có thể làm được chuyện này mà, ông cụ Thẩm!”


Anh không còn lưu luyến gì đối với nhà họ Thẩm nữa, hiện tại anh chỉ cảm thấy người nhà họ Thẩm vô cùng ngu xuẩn.

Tuổi của ông cụ đã lớn lắm rồi, không có thanh minh trước kia sẽ trở nên ngu ngốc, Thẩm Minh Nghĩa lại là kẻ bất tài, lúc đó Thẩm thị sẽ rơi thẳng vào tay của Thẩm Thông, anh cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào cả.

“Đồ mất dạy!”

Đột nhiên ông cụ Thẩm đập bàn một cái, giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Viên.

“Thẩm Viên, cháu là người của nhà họ Thẩm! Sau khi bán cổ phần cho người khác thì sẽ có ích lợi gì cho cháu? Nếu để một người mua hết toàn bộ số cổ phần đó, cháu có biết nhà họ Thẩm sẽ tổn thấy bao nhiêu không!”

Nhà họ Thẩm tổn thất lớn đến thế nào đi chăng nữa thì cũng liên quan gì đến anh?

Thẩm Viên không thể hiểu được tư duy của mấy người nhà họ Thẩm này, suy nghĩ của bọn họ thật sự rất khó hiểu, chẳng lẽ đến lúc này bọn họ vẫn cho rằng anh còn quan tâm đến nhà họ Thẩm hay sao?

“Vậy nếu cháu đưa cổ phần cho nhà họ Thẩm, cháu sẽ thu được lợi ích gì đây? Ông đừng nói gì cả, nếu các người đồng ý thu mua cổ phần đúng theo giá thị trường thì cháu sẽ đồng ý bán, nhưng nếu các người muốn lấy không thì không có khả năng đâu, cháu thà bán cho người khác còn hơn!”

Thật ra trong lòng Thẩm Viên muốn bán số cổ phần đó cho nhà họ Thẩm vẫn là sự lựa chọn tốt nhất, dù sao đi chăng nữa thì anh vẫn phải thanh lý để không vô tình làm tổn thương đến những người vô tội.

Muốn như vậy là một chuyện, nhưng thời điểm đối mặt với nhà họ Thẩm, anh vẫn muốn ép buộc bọn họ một phen.

Miễn cho bọn họ được đằng chân lên đằng đầu, còn muốn lấy không số cổ phần ở trong tay anh!

“Tạm thời trong nhà không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cả, Thẩm Viên, tốt xấu gì thì con cũng nên suy nghĩ đến gia đình của mình, hiện tại trong nhà chỉ có thể lấy ra nhiều nhất là năm triệu triệu.”

Hai mắt của Thẩm Viên trừng lớn.

Năm trăm triệu?!

Nói đùa cái gì vậy!


“20% cổ phần nhưng chỉ đưa có năm trăm triệu? Vậy thì chúng ta không cần nói chuyện nữa đâu, cháu sẽ bán số cổ phần đó cho những người còn lại trong hội đồng quản trị!”

Ông cụ Thẩm nhìn Thẩm Nguyên bằng ánh mắt sâu xa, mặc dù ông lão rất tức giận, muốn mở miệng mắng Thẩm Viên là đồ nghiệp chướng, nhưng ông cụ Thẩm biết, cho dù ông lão có mắng đến thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Viên cũng không chịu thỏa hiệp.

Sự việc kia của Thẩm Thông thật sự khiến anh không thể chấp nhận nổi.

Nhưng trong tay Thẩm Thông có nhiều nhân mạch như vậy, Thẩm thị ở giữa có thể thu được rất nhiều lợi ích, vậy nên ông lão chỉ đành hy sinh Thẩm Viên.

Hơn nữa hai chân của Thẩm Viên cũng bị gãy rồi, không thể đứng dậy đi lại được nữa, đã vậy tại sao anh còn kiên quyết muốn có quyền có thế, sống một cuộc sống yên ổn nốt phần đời còn lại không phải tốt hơn sao?

“Vậy con muốn bao nhiêu?”

Ông cụ Thẩm trầm giọng hỏi, sắc mặt cũng chuyển sang màu đen sì, hiển nhiên là cảm thấy rất khó chịu đối với Thẩm Viên.

“Giá thị trường, cháu đã nói thu mua cứ dựa theo giá của thị trường mà làm, lúc đó cháu mới đồng ý bán hết tất cả số cổ phần mà cháu có.”

Không thể nào!

Cho dù lấy hết toàn bộ vốn lưu động của nhà họ Thẩm ra thì cũng không có nhiều tiền như vậy, giá thị trường của 20% cổ phần cao đến mức hơn một tỷ đô la Mỹ, gia đình bọn họ nào có nhiều tiền như vậy?!

Cảm xúc của ông cụ Thẩm càng ngày càng kích động, ông lão tức giận nhìn Thẩm Viên, nói.

“Nhà họ Thẩm lấy đâu ra nhiều vốn lưu động như vậy! Trước hết chúng ta chỉ có thể trả một phần!”

Trong lòng tính toán cũng rất nhanh, định trả trước một phần, sau đó phần còn lại sẽ không trả nữa, chẳng lẽ đến lúc đó Thẩm Viên còn có thể kiện nhà họ Thẩm được hay sao?

“Không được, nếu vốn lưu động không đủ thì ông có thể thế chấp bất động sản, trang sức, đồ cổ… Cháu biết một tòa lâu đài ở nước ngoài của nhà họ Thẩm đã có giá lên đến hơn một trăm triệu đô la Mỹ, còn có bất động sản lớn nhỏ nữa, hoàn toàn có đủ để trả toàn bộ số cổ phiếu đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận