Vương Xảo Tuệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức thét lên tiếng, "Lâm Yên, mày muốn chết a! Đây chính là đồ vật của lão nương! Mày dám dọn!"
Tần San San cũng nghiêm nghị giận mắng, "Lâm Yên cô điên rồi đi! Nghèo đến trực tiếp động thủ cướp sao?"
Một bên Uông Cảnh Dương thấy thế cũng ngây ngẩn cả người, "Tôi đi, bà chơi lớn như vậy sao?"
Nói xong, đáy mắt lóe lên một vệt sắc thái hoàn khố (?) ngày bình thường không biểu hiện trước mặt Lâm Yên, "Tôi thích! Đã sớm nên đối với bọn họ như vậy!"
Công nhân dọn nhà được Lâm Yên thuê, nghe thấy Lâm Yên nói, dồn dập vào trong nhà, chuẩn bị bắt đầu khuân đồ.
Vương Xảo Tuệ vừa thấy vậy lập tức bắt đầu kêu to, "Lâm Yên mày cái tiểu tiện nhân, mày thế mà thật dám ăn cướp trắng trợn! Tao muốn báo cảnh sát! Tao hiện tại liền báo cảnh sát!"
Lâm Yên hơi nhíu mày, "Muốn báo cảnh sát? Được a! Có muốn tôi giúp các ngươi hay không?"
Tần San San lấy điện thoại cầm tay ra, "Lâm Yên, cô cho là con rận quá nhiều rồi không sợ cắn đúng không? Tôi đem hành động này của cô phát lên trên mạng, để cô lại một lần nữa nổi tiếng!"
Vương Xảo Tuệ một tay bóp lấy một công nhân dọn nhà bên trong, "Cậu dám! Cậu nếu là dám động vào đồ vật của nhà tôi một chút, tôi báo cảnh sát đem cậu cùng một chỗ bắt!
Mấy công nhân dọn nhà thấy thế, lập tức có chút lưỡng lự, không còn dám động.
Uông Cảnh Dương nhìn mẹ con kia ức hiếp Lâm Yên, siết chặt nắm đấm, đáy mắt lóe lên một vệt hàn khí.
"Đồ đạc của các ngươi?" Lâm Yên nhìn bộ dáng hai mẹ con vênh váo hung hăng, không nhanh không chậm lấy ra một xấp văn kiện, mở miệng yếu ớt nói, "Ngượng ngùng, trong phòng này điều hoà không khí, TV, trục lăn máy giặt, bàn ăn, thậm chí trên tường tường giấy... Tất cả đều là tôi dùng tiền mua! A đúng, còn có mấy bàn hoa lan trên ban công kia! Hiện tại, tôi dọn đồ của tôi, có vấn đề?"
Trong tay cô có hóa đơn, kêu ai tới cũng vô dụng.
Vương Xảo Tuệ cùng Tần San San nhìn về phía văn kiện trong tay Lâm Yên, bên trong đó, là hóa đơn to to nhỏ nhỏ.
Hai người liếc nhau, lập tức hơi biến sắc mặt.
"Lâm Yên! Mày dám! Những vật này là chính mày muốn mua, mua cho chúng tao, thì là đồ đạc của chúng tao, làm sao còn có thể chuyển đi!" Vương Xảo Tuệ kêu gào.
Lâm Yên cười cười, "A, nguyên lai bà cũng biết, đều là tôi mua... Là tôi mua không sai, bất quá, tôi có thể chưa nói qua muốn tặng cho hai mẹ con bà, thế nào, bà có cho văn kiện chứng minh tôi tặng sao?"
"Tiểu tiện nhân, mày... Mày..."
Lâm Yên đáy mắt ý cười thối lui: "Chớ ngẩn ra đó, dọn đi! Dọn thật tốt! Tôi trả giá tiền gấp đôi!"
Để tránh bị cuốn vào thị phi, các công nhân dọn nhà ban đầu đã không nghĩ tiếp đơn hàng này, nghe xong trong tay Lâm Yên có hóa đơn, những vật này đúng là vật sở hữu của Lâm Yên, lại thấy chủ thuê muốn tăng gấp đôi giá tiền, lập tức không chút do dự đẩy Vương Xảo Tuệ ta, cấp tốc bắt đầu dọn.
"Các cậu dừng tay cho tôi! Dừng tay!"
"Không cho chạm vào! Cái bàn trang điểm kia! Không cho chạm vào bàn trang điểm của tôi!"
"Lâm Yên mayg làm như thế, mày khi dễ cô nhi quả mẫu chúng ta như thế, mày xứng đáng với cậu của mày sao!"
...
Không quá một lát, ở trong tiếng gào thét của hai mẹ con, công nhân dọn nhà dựa theo danh sách của Lâm Yên, cơ hồ sắp đem trong nhà dời trống.
Ngay cả giấy dán trên tường Lâm Yên cũng không tha, để cho người ta toàn bộ dọn.
Khi cô vừa về nước, làm diễn viên thu nhập cũng tạm được, cho nên Vương Xảo Tuệ đối với cô cũng rất khách khí.
Chẳng qua là không nghĩ tới, sau khi cô bị phong sát, vừa mất đi thu nhập, Vương Xảo Tuệ lập tức bắt đầu đối liếc mắt lạnh lùng nhìn cô, thậm chí muốn tính tiền thuê nhà với cô...
Lâm Yên chính là như vậy, cô là một người vô cùng trọng tình nghĩa.
Nhưng cũng rất tuyệt tình, cũng là không để lại một tia chỗ trống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...