Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Một lát sau, cỗ xe Vân Hiên lái, thắng xe lại trước vạch đích.

Lâm Yên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vân Hiên nói, "Sao lại không lái đến đích?"

Lúc này, nóng bỏng cùng kiệt ngạo trong mắt Vân Hiên đã biến mất, khôi phục bộ dáng nhu thuận trước đó, có chút lưỡng lự nói, "Chị... Có nên chờ Nhạc Phong một chút hay không... Em nhanh hơn anh ấy quá nhiều... Có phải không tốt lắm hay không?"

Lâm Yên: "..."

Đây mịa nó, là khoảng cách nha!

Mấy đồ đệ kia của mình, chờ người ở đích, là vì nhục nhã đối thủ, Vân Hiên này chờ người ở đích, là vì chiếu cố tâm tình đối thủ!


"Không cần." Lâm Yên thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ nói, "Nó cũng đã sớm quen bị nhục nhã."

"Vậy... Được rồi." Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo của Lâm Yên, Vân Hiên lúc này mới lái xe về đích.

Ước chừng qua khoảng ba phút, Hạ Nhạc Phong lúc này mới đuổi theo.

"Trời ạ... Dựa vào cái gì chứ, tôi không thấy cậu có kỹ xảo đường đua kinh người nào, cậu dựa vào cái gì nhanh hơn tôi nhiều như vậy? Chẳng lẽ... Tính năng chiếc xe đua này của tôi không bằng xe của cậu?" Hạ Nhạc Phong nhìn Vân Hiên đã sớm về đích, đang nói chuyện phiếm với đám người Lâm Yên và lão gia tử Hạ Định Khôn, một mặt kinh ngạc đến ngây người.

"Thật xin lỗi, em cũng không biết, chẳng qua là cảm thấy, anh lái quá chậm..." Vân Hiên ngẩng đầu, nhẹ giọng giải thích với Hạ Nhạc Phong.

Hạ Nhạc Phong khóc không ra nước mắt, hắn ta lái chậm như vậy à.

Thực ra, cũng đúng như Hạ Nhạc Phong nói, Vân Hiên ở trên đường đua, cũng không thể hiện ra kỹ xảo đặc biệt gì, thậm chí là đoạn rẽ cũng bẻ cua rất bình thường, nhưng cũng bởi vì xử lý chi tiết, khiến Vân Hiên có thể nhanh hơn Hạ Nhạc Phong rất nhiều.

"Cậu chậm hơn hắn, quá bình thường." Một bên, ánh mắt Mạc Thư Quân rơi vào trên người Hạ Nhạc Phong, "Cách xử lý chướng ngại trên đường đua của cậu, kém Vân Hiên xa vạn dặm, mười cậu cũng không chạy nổi Vân Hiên."

"A? Tôi xử lý chướng ngại trên đường đua?" Hạ Nhạc Phong có chút mộng bức, chỗ hắn ta xứ lý, không phải rất tốt sao?


"Bất quá, Vân Hiên, cậu cũng khiến tôi rất kinh hỉ, tiềm lực của cậu rất lớn." Mạc Thư Quân một lần nữa nhìn kỹ Vân Hiên.

"Cảm ơn đội trưởng... So với đội trưởng, tôi còn kém rất nhiều, tôi hy vọng có thể học tập cùng đội trưởng, tôi muốn tiến bộ." Vân Hiên nhẹ nhàng mở miệng.

"Ha ha ha, nói quá êm tai, yên tâm, tôi sẽ chỉ đạo mọi người thật tốt, Vân Hiên, cậu ở chỗ tôi đã vượt qua kiểm tra." Mạc Thư Quân nói.

"Không sai, đích thật chạy rất tốt, những thành viên của đội xe Hạ gia trước đó, không ai có thể so sánh với Vân Hiên, dùng tình huống của cậu, trực tiếp tiến vào đội ngũ đua xe trung cấp tiến hành tranh tài cũng không thành vấn đề." Hạ Định Khôn nói.

Nam hài tên Vân Hiên này, hoàn toàn chính xác cho ông ấy kinh hỉ rất lớn.

"Lão gia tử, ngài quá coi thường Vân Hiên rồi, chỉ với cách xử lý chướng ngại trên đường đua này, Vân Hiên nếu như tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ tốt hơn rất nhiều đội viên của đội xe tuyến đầu bình thường." Mạc Thư Quân đánh giá Vân Hiên rất cao.


"Mịa nó... Anh, anh Vân, anh chạy thế nào, dạy em một chút đi..." Giờ phút này, Hạ Nhạc Phong một mặt kích động chạy đến bên cạnh Vân Hiên, "Anh quá lợi hại!"

"Cám... cám ơn... Chính tôi, cũng cần học tập... Còn có rất nhiều chỗ thiếu sót... Chúng ta cùng nỗ lực..." Vân Hiên nói khẽ.

"Giai đoạn hiện tại, chuyện huấn luyện để qua một bên, đội xe Hạ gia trước mắt chỉ có mấy người chúng ta, những người khác tôi đã để toàn bộ bọn họ xéo đi, trước tiên cần phải nhận thêm người, Vân Hiên, những người trẻ tuổi yêu thích xe đua trước đó cậu tiếp xúc, có chạy tương đối tốt hay không?" Mạc Thư Quân hỏi.

Nghe thấy, Vân Hiên trầm tư một lát, chậm rãi nói, "Hình như... Đều chạy... Không thật sự tốt."

"Được rồi, những chuyện này vẫn là tôi tới xử lý đi, chờ sau khi tìm thêm một vài tay đua xe gia nhập đội xe Hạ gia, tôi huấn luyện mọi người chung." Mạc Thư Quân nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui