Sợ hãi đó là thật sự sợ hãi...
Cho nên, biểu lộ sợ hãi trên mặt Lâm Yên giờ phút này hoàn toàn cũng không cần giả bộ.
Bùi Duật Thành nghe vậy, vẻ mặt liền giật mình, một tia u ám cuối cùng trong đáy mắt cũng biến mất hoàn toàn, ánh mắt lành lạnh hòa tan từng chút một.
Lâm Yên thấy thế, lá gan hơi hơi lớn một chút, "Thật xin lỗi, tôi không nên tùy tiện xông vào... Có phải hay không quấy rầy đến ngài..."
Trên mặt Bùi Duật Thành là bệnh trạng tái nhợt, đáy mắt một mảnh bóng mờ màu xanh đen, vẻ mặt cũng hơi có chút hốt hoảng, thoạt nhìn dị thường suy yếu, cùng với bộ dáng thô bạo vừa rồi phảng phất như hai người khác nhau.
Lâm Yên thấy thế, có chút lưỡng lự nghĩ có nên thừa dịp Bùi Duật Thành lúc này buông lỏng cảnh giác mà trốn đi hay không.
Bằng không, chờ một lúc nữa vạn nhất hắn lại mất khống chế, cô thật đúng là bị yêu đương đòi mạng.
Đều do con hàng Bùi Vũ Đường hố cha kia, luôn luôn quán triệt cho cô quan niệm Bùi Duật Thành hết sức nhu nhược, khiến cô suýt nữa quên mất lần kia khi hắn mất khống chế, là làm thể nào dùng một chưởng trực tiếp đánh bay nữ hài áo đen kia ra ngoài...
Còn có khắp nơi bừa bộn bên trong quán ăn đêm kia lúc ấy, đoán chừng cũng từ tay Bùi Duật Thành mà ra!
Tạo nghiệp chướng a!
Cô đây là đến ở cái địa phương nguy hiểm gì à?
Sau khi nghĩ tới đây, Lâm Yên quả quyết quyết định ——
Kéo lại tay của Bùi Duật Thành!
Nữ hài duỗi tay nhỏ ra, lặng lẽ sờ sờ kéo bàn tay rộng lớn của nam nhân, mềm nhũn mở miệng nói: "Nếu là đợi ở bên cạnh ngài, tôi liền không sợ nữa."
Sau khi Lâm Yên vừa nói xong lời này, liền hận không thể quất cho mình hai bàn tay!!!
Móa móa móa!
Tại sao khi nói ra lại hoàn toàn tương phản?
Nữ nhân trong tình yêu đều khẩu thị tâm phi như thế sao?
Rõ ràng nghĩ muốn chạy trốn, thế nhưng là, chờ khi cô kịp phản ứng, nàng cũng đã kéo tay của Bùi Duật Thành lại.
Cô là ăn gan hùm mật báo sao?
Chẳng lẽ không sợ một giây sau Bùi Duật Thành vặn đầu cô xuống?
Lâm Yên sợ run cả người, hối hận phát điên, bên này đang hối hận, một giây sau, lại bỗng nhiên đã rơi vào một lồng ngực ấm áp...
Trong chốc lát, hô hấp tràn đầy khí tức lành lạnh quen thuộc của nam nhân.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, lẳng lặng chiếu vào hai người gắn bó, trong phòng ngủ lớn như vậy, một mảnh tĩnh mịch.
Đồng hồ màu bạc trên cổ tay nam nhân kia yên lặng lại, không có bất luận tiếng vang gì nữa.
Phanh ——
Một giây sau, một tiếng xô cửa, phá vỡ phần yên tĩnh này.
"Đại ca, Lâm tiểu thư..." Bùi Nam Nhứ vừa phá cửa vào, liền thấy hình ảnh hai người ôm nhau cùng một chỗ.
Bùi Nam Nhứ và Tần Hoan bên cạnh cùng với các giáo sư chuyên gia đứng xa xa sau lưng, tất cả đều ngốc ở nơi đó.
Đàm giáo sư không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào dụng cụ trong tay, "Ổn định... Ổn định lại..."
Tần Hoan nháy nháy mắt, sau đó kích động không thôi mở miệng, "Má nó! Nhị thiếu gia! Cậu xem! Tôi đã nói là đang trao đổi tình cảm, cậu lại không tin!"
Thế là, Bùi Nam Nhứ liền lúng túng đứng tại chỗ như thế.
Hai người trong phòng cứ như vậy bị phá vỡ.
Sau khi chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Bùi Duật Thành, đám người Bùi Nam Nhứ cùng Tần Hoan tranh thủ thời gian mau lẹ lui ra ngoài.
"Đại ca, thật xin lỗi, bởi vì trị số trên dụng cụ xuất hiện dị thường, bọn em không yên lòng, cho nên tới kiểm tra một chút, thật xin lỗi, quấy rầy đến hai người!"
Vừa dứt lời, "Phanh" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại cực kỳ chặt chẽ.
Ngoài cửa, đám người Bùi Nam Nhứ một bộ sống sót sau tai nạn.
Tần Hoan nhìn chằm chằm trị số đang vô cùng ổn định của dụng cụ, dương dương đắc ý mở miệng, "Thế nào, lão đầu? Tôi đã nói thuốc Ổn Định thuần thiên nhiên dùng tốt nhất mà! Ôm một chút lập tức cái gì cũng giải quyết được hết! Tốt hơn nhiều so với chế phẩm hoá học kia của ông!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...