Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, mở miệng, "Lâm tiểu thư lần trước đã nếm qua đồ ăn anh tôi nấu, lúc đó cô ấy cũng giống như chúng tôi, lựa chọn thiện ý giấu diếm, cũng không có bởi vì cái này mà có bất mãn gì với anh tôi."
Tần Hoan nghe vậy trầm ngâm thật lâu, cảm thán không thôi: "Không nghĩ tới nữ nhân kia đối với Duật ca... Lại có thể là chân ái?"
Tinh Trầm cau mày nói: "Đừng nói nhảm nhí nữa, hiện tại vẫn là ngẫm xem nên làm cái gì! Thuốc Ổn Định này, đến cùng là dùng, hay là không dùng?"
Nghe Tinh Trầm nói, Tần Hoan cùng Bùi Nam Nhứ đều rơi vào trầm mặc.
Coi như Bùi Nam Nhứ là em ruột của Bùi Duật Thành, hắn ta cũng không có cách nào làm ra quyết định lớn như vậy.
Tần Hoan nói thầm nói, "Tôi vẫn cảm thấy có thể không tiêm thì đừng tiêm nữa! Trước đó lần nào lão đại tiêm thuốc Ổn Định mà không phải là bị chơi đùa đến gần chết..."
Đàm giáo sư bất mãn nhìn thoáng qua phía Tần Hoan, lập tức nghiêm túc nhìn về phía Bùi Nam Nhứ nói, "Nhị thiếu gia, xin mở cửa mang bọn tôi vào, đại thiếu gia hiện tại nhất định phải lập tức tiêm thuốc Ổn Định, coi như là thuốc Ổn Định có tác dụng phụ, thế nhưng, cũng tốt hơn mất mạng.
Tình huống thân thể của đại thiếu gia hiện tại, kéo dài một phút đồng hồ cũng là nguy hiểm, Bùi chủ tịch từng có mệnh lệnh, kêu chúng tôi trong tình huống này cần phải tiêm thuốc Ổn Định cho đại thiếu gia trước tiên.
Còn nữ nhân kia, cô ta nhiều nhất chỉ có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Bùi tiên sinh, trì hoãn tạm thời phát tác mà thôi, làm sao có thể thay thế được tác dụng của thuốc Ổn Định?"
Bùi Nam Nhứ bị lời nói này của Đàm giáo sư nói đến cũng có chút dao động, "Như vậy... Thuốc Ổn Định mới nghiên cứu ra này, đến cùng có tác dụng phụ gì?"
Đàm giáo sư mở miệng, "Trước mắt biết được tác dụng phụ không khác trước đó lắm, khả năng sẽ ảnh hưởng đến cơ chế phòng ngự của thân thể, tạo thành tổn thương cho cơ chế miễn dịch, ngoài ra, thân thể cũng sẽ có trình độ thối rữa nhất định, bởi vì đại thiếu gia phát bệnh quá gấp, thuốc mới nghiên cứu ra chúng tôi còn chưa làm xong kiểm tra đo lường cuối cùng, cho nên... Một chút tác dụng phụ khác, tạm thời chúng tôi cũng không thể nào đoán trước."
"Cái gì?" Bùi Nam Nhứ nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi.
Chỉ là tổn thương cơ chế miễn dịch đã rất nghiêm trọng, huống chi còn có thể có nhiều tình huống không cách nào dự đoán như vậy?
Thế nhưng, cũng như Đàm giáo sư nói, loại tình huống này, bảo mệnh quan trọng hơn...
Lúc này, Tần Hoan bên cạnh mở miệng nói: "Lão Đàm, ông đừng trách tôi nói thẳng, vấn đề là, những thuốc Ổn Định trước đó các người nghiên cứu ra, cũng chưa chắc có tác dụng nhiều? Cái đồng hồ kia của Duật ca, còn không phải ba ngày liền kêu tích tích, tích tích sao! Cơ bản cũng chỉ là tạm thời, không có chút bền bỉ nào! Mà còn là một đống tác dụng phụ lớn, chơi đùa Duật ca đến gần chết..."
Đàm giáo sư nghe xong, giận đến râu ria đều sắp vểnh lên lên, "Cái tên tiểu tử thối nhà cậu, biết cái gì? Cậu biết thuốc Ổn Định này hao phí bao nhiêu tâm huyết của chúng tôi không? Tôi dám nói, ngoại trừ phòng thí nghiệm tôi dẫn đầu, tuyệt đối không có người thứ hai có thể nghiên cứu chế tạo ra! Nếu như không phải tôi, thân thể đại thiếu gia căn bản không thể chống đỡ lâu như vậy!"
Tần Hoan sờ lên mũi nói thầm, "Tôi cũng chỉ nói thật mà, nhìn ngài, còn tức giận! Đồ chơi kia của ngài, ban đầu cũng không bằng thuốc Ổn Định thuần thiên nhiên vô hại Lâm Yên kia nha..."
Đàm giáo sư: "Cái tên tiểu tử thối nhà cậu! Cậu đã nói nữ nhân kia còn có tác dụng lớn hơn thuốc Ổn Định của tôi, hiện tại cô ta ngay bên người đại thiếu gia, đại thiếu gia làm sao vẫn là phát tác?"
Tần Hoan sờ lên cằm, "Ngô, mặc dù là ở cùng một chỗ! Thế nhưng..."
Tần Hoan nói xong, nhìn về phía Bùi Nam Nhứ một bên, "Nhị thiếu gia, cô ấy và Duật ca ngủ cùng một chỗ sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...