Câu "Cô muốn ở tại phòng nào" này, Lâm Yên nghe thấy, hai gò má lập tức có chút nóng lên, cô không có cái gì ý đồ không nên có đâu à nha!
Bùi Duật Thành không tiếp tục trêu đùa cô, mở miệng nói, "Đã chuẩn bị xong phòng cho cô, là phòng cho khách bên cạnh phòng ngủ chính."
Lâm Yên nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, cảm ơn Bùi tiên sinh!"
Bùi Duật Thành liền dẫn Lâm Yên đi đến phía phòng cho khách, Bùi Vũ Đường theo ở phía sau thấy thế thì lo lắng không thôi.
Trông mong ngôi sao, trông mong mặt trăng, xe này đã lên đà, lúc này làm sao có thể thắng xe chứ!
Bùi Vũ Đường nhịn không được, vội vàng đuổi kịp Lâm Yên, hạ giọng khuyến khích nói bên tai Lâm Yên, "Chị dâu, em thấy chị thích những đồ trang trí kia, nghĩ chị có phải có chút sợ quỷ hay không? Em nói cho chị biết, nam nhân dương khí tràn đầy, có thể đuổi quỷ! Hữu hiệu hơn bất kỳ pháp khí đuổi quỷ lợi hại nào!"
Khoé miệng Lâm Yên co giật, trầm mặc: "..."
Bùi Duật Thành đuổi quỷ?
Lấy sắc đẹp này của Bùi Duật Thành, gọi quỷ còn tạm được!
Cô nào dám ở cùng phòng với Bùi Duật Thành, ngộ nhỡ bị một ý thức sắc quỷ xuất quỷ nhập thần kia thừa dịp, làm cái gì với Bùi Duật Thành, cô chẳng phải là thành tội nhân thiên cổ sao!
Đến lúc đó cô sẽ ăn nhiều thiệt thòi!
Mỗi lần đều cõng nồi không nói, còn hoàn toàn không biết quá trình...
Mặt Lâm Yên không đổi sắc mở miệng, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có sợ quỷ chút nào, những cái kia chính là để trang trí, để lộ ra phong cách gian phòng, có có phẩm vị!"
"Vậy cái kia... Vậy chị muốn phòng thoạt nhìn có bức cách, có phẩm vị, sao còn cần bài trí cùng vật phẩm trang sức gì, trực tiếp bỏ anh của em vào, không có thứ gì càng có bức cách, càng có phẩm vị hơn đâu!" Thời khắc này, Bùi Vũ Đường quả thực như thành viên bán hàng đa cấp.
Lâm Yên: "..."
...
Bùi Duật Thành đưa Lâm Yên đến trong phòng, Lâm Yên đứng ở cửa ra vào, liếc mắt đánh giá phòng.
Cả phòng là phong màu Morandi yên tĩnh lại cao cấp, bố trí thoải mái dễ chịu lại ngay ngắn, đồ dùng hàng ngày cũng đầy đủ mọi thứ, Lâm Yên cơ hồ không có gì cần tự mình chuẩn bị.
Bùi Duật Thành: "Nếu như có gì cần, có thể nói với tôi."
"Không cần không cần, đã rất tốt, không có thiếu gì, cảm ơn Bùi tiên sinh, tôi sắp xếp đồ của mình một chút là được rồi!" Lâm Yên vội vàng mở miệng.
Lâm Yên nhìn căn phòng lớn thoải mái dễ chịu này, lại nhìn nam nhân ở trước mắt một chút, nhớ lại bản thân mấy tháng trước suýt chút lưu lạc đầu đường, có loại cảm giác phảng phất giống như cách một đời.
Ai, địa ngục đến thiên đường, cũng chỉ đến như thế...
Đột nhiên cảm thấy tên "Sắc quỷ "kia buộc cô vì bảo mệnh nhất định phải diễn trò nói yêu thương cùng Bùi Duật Thành cũng không phải tất cả đều hố cô a...
"Cô sắp xếp trước đi, có vấn đề gọi tôi, tôi đi nấu cơm." Bùi Duật Thành mở miệng.
Lâm Yên: "...!!!"
Nấu... Nấu cơm...???
Sau khi "Duang" một tiếng vang thật lớn ——
Lâm Yên lại từ thiên đường, rớt xuống địa ngục...
"Ai nha! Đại ca chị dâu, đội xe bên kia còn có chút việc gấp, lão Vương kia ở đội xe bọn em chị biết chứ, hắn bị đụng xe! Em phải mau chóng tới một chuyến xem một chút! Em liền đi trước! Không cần tiễn em! Bái bai!" Bùi Vũ Đường phản ứng lại, nhanh chóng mở miệng nói.
Lâm Yên giữ chặt Bùi Vũ Đường, cắn răng nghiến lợi hạ giọng, "Cậu cứ vứt cha mình lại như vậy? Cái đứa con bất hiếu này!"
Bùi Vũ Đường vẻ mặt cầu xin, "Cha, cha để con bị anh của con đánh một trận cũng được, thế nhưng ăn cơm của anh con, thật sự làm không được!"
Nói xong, lòng bàn chân lập tức như được bôi dầu, chạy còn nhanh hơn thỏ.
"..."
Móa! Lâm Yên nghiến lấy răng, gia hỏa không có nghĩa khí, lần sau ta để cho ngươi biết, cái gì gọi là "Ơn cha núi chất trời tây"*!
*Nói về công ơn cha mẹ. Cả câu: Ơn cha núi chất trời Tây - Láng lai nghĩa mẹ nước đầy biển Đông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...