Sau khi làm xong chuyện giải trí Khải Tinh bên này, Lâm Yên liền tranh thủ thời gian chạy về dọn nhà.
Vừa tới dưới lầu trọ, liền thấy một chiếc xe thương vụ giản dị dừng ở đó.
Bùi Vũ Đường vừa thấy Lâm Yên, lập tức mở cửa xe đi xuống, "Chị dâu, chị xem như trở lại rồi! Chuyện bên kia đã giải quyết xong chưa?"
Lâm Yên tinh thần sảng khoái búng tay, "Xong! Thành công bị sa thải!"
Bùi Vũ Đường có chút im lặng nói thầm, "Lần đầu tiên thấy người bị sa thải còn vui vẻ như vậy!"
Lâm Yên đắc ý mở miệng nói, "Cậu chẳng lẽ chưa nghe nói qua câu này sao? Nếu không quên được tình cũ, đó là do niềm vui mới chưa đủ tốt!"
Bùi Vũ Đường: "..."
"A..."
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc, Lâm Yên vừa quay đầu liền thấy Bùi Duật Thành đi xuống từ chỗ ngồi phía sau xe, mặt mũi lập tức tràn đầy xấu hổ, "Khụ khụ, Bùi tiên sinh, làm sao ngài cũng tới vậy!"
Hôm nay Bùi Duật Thành mặc áo sơ mi trắng đặt may, đường áo lông dê hơi mỏng màu xám tro nhạt, bên ngoài khoác một kiện áo khoác màu đen, lộ ra đường cong cái cổ thon dài, cả người thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, khiến cho người thèm nhỏ dãi.
"Xem ra, niềm vui mới tôi đây, Lâm tiểu thư vẫn tính là hài lòng?" Nam nhân nhẹ mở miệng cười.
Lâm Yên không nghĩ tới chính mình tùy tiện phiêu một chút liền bị tóm gọm, kiên trì mở miệng: "Hài lòng hài lòng! Dĩ nhiên hài lòng! Không thể hài lòng hơn!"
Một bên yên lặng làm bóng đèn - Bùi Vũ Đường: "..."
"Đúng rồi, Tam thiếu, cậu làm sao lại kêu cả Bùi tiên sinh đến! Loại việc nặng việc cực như dọn nhà này, sao có thể phiền Bùi tiên sinh chứ! Thân thể Bùi tiên sinh hiện tại còn suy yếu như thế!" Lâm Yên mở miệng oán trách.
Bùi Vũ Đường nghe vậy một mặt ủy khuất rồi: "..."
Cho nên, cậu ta là có thể làm hả?
Còn có, anh của cậu ta suy yếu? Giá trị vũ lực của anh cậu ta quả thực khủng bố đến làm người ta sợ hãi được không?
Được rồi được rồi, vốn là chính cậu ta nói ra, còn có thể làm sao, chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong bụng, làm sao cũng phải giúp anh cậu ta Hold cái thiết lập người nhu nhược này...
Bùi Duật Thành nhìn nữ hài duy trì bộ dáng lo lắng, duỗi bàn tay hơi lạnh ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu của nữ hài, "Không sao, Vũ Đường phụ trách dọn nhà, tôi phụ trách đón cô."
Lời nói ôn nhu của nam nhân âm u vang lên bên tai, Lâm Yên lại một lần nữa bị trêu chọc không khỏi bưng kín trái tim nhỏ, vô luận bị nam nhân này trêu chọc bao nhiêu lần, cũng có thể làm cho cô giống thiếu nữ mười tám tuổi lần đầu tiên bị trêu chọc...
Bùi Vũ Đường bên cạnh lần thứ ba lâm vào yên lặng: "..."
Bùi Vũ Đường ai oán nhìn hai người, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Mặc dù em vui lòng ăn thức ăn cho chó của hai người, nhưng không có nghĩa là hai người có thể giết chó được không?"
...
Ba người rất nhanh lên lầu, đi tới phòng thuê Lâm Yên ở.
Đồ đạc của cô phần lớn đều đã thu thập đóng gói kỹ tối hôm qua, chỉ có một ít vật nhỏ vụn vặt, Lâm Yên lại kiểm tra một lần, nhìn một chút có bỏ sót cái gì không.
Bùi Duật Thành đứng trong phòng khách, liếc mắt đánh giá căn phòng lạ lẫm lại quen thuộc này, ánh mắt nhìn lướt qua tờ giấy nhỏ trên đèn bàn Lâm Yên đã từng dán qua cho mình, khóe miệng không dễ phát giác mà giật... một cái.
Tờ giấy kia vẫn còn dán ở trên đèn bàn như cũ.
"Cái này đèn bàn này còn cần không chị dâu?" Bùi Vũ Đường vừa giúp đỡ thu thập vừa mở miệng, "A, trên đèn này làm sao còn dán một trang giấy lớn như vậy, chị dâu chị viết cái gì đấy? Không nên tới gần Bùi..."
Lâm Yên đang vùi đầu sửa sang lại nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến, một bước dài xông lên phía trước, nhét đèn bàn cùng tờ giấy phía trên l vào thùng rác, "Vứt bỏ vứt bỏ! Đều vứt đi!"
"A..."
Bùi Vũ Đường tiếp tục thu thập, cầm lên một cái túi, trong lúc vô tình nhìn đồ vật lộ ra bên trong, một mặt hồ nghi, "Chị dâu, làm sao trong này lại còn có một chuỗi tỏi? Chị cần cái đồ chơi này làm gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...