Ngày thứ hai, đoàn làm phim.
Tinh thần Lâm Yên có chút không tốt lắm, ngay cả game cũng không chơi, sau khi hóa trang xong vẫn ngồi trên ghế ngẩn người.
Đa Đa đứng ở bên cạnh, nhìn lén cô hơn nửa ngày, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, nhịn không được mở miệng nói, "Chị cũng đừng quá để ý những anti fan trên mạng kia, trong ngành giải trí, có người bàn luận, dù sao cũng tốt hơn không người hỏi tốt, mà kỹ xảo của chị thực ra cũng rất tốt, lúc trước nhận phim quá kém, về sau nghe Lăng tỷ quay phim thật tốt, sẽ từ từ tốt thôi..."
Lâm Yên thoáng mở mắt ra, hơi có chút ngoài ý muốn nhìn lại phía Đa Đa, mặt mũi tràn đầy thụ sủng nhược kinh: "Đa Đa bảo bối, em là đang an ủi chị sao?"
Sắc mặt Đa Đa lập tức cứng đờ, "Ai an ủi chị! Tôi chỉ là sợ chị trạng thái kém ảnh hưởng đến quay phim, phá hư chiêu bài của Lăng tỷ! Nghe nói hôm nay Hàn Dật Hiên tiến vào đoàn làm phim, chị nếu như bị ảnh hưởng tới, kịch bản của hôm nay không có cách nào quay!"
Lâm Yên cười híp mắt nhìn bộ dáng tiểu nha đầu khẩu thị tâm phi (miệng nói có lòng nghĩ không, nghĩ một đằng nói một lẻo), "Hắn tiến vào đoàn làm phim lại không liên quan tới chị, yên tâm được rồi, phần diễn của hôm nay đều rất đơn giản."
Vệ Từ Phong xin nghỉ, một chút phần diễn rải rác đằng sau của cô đều bị chuyển lên phía trước.
Cũng không biết có phải là đã bị đả kích quá lớn hay không, cái đứa bé kia hai ngày này mỗi ngày đều đăng mấy bài microblogging xuân đau thu buồn...
Mỗi một bài đăng, cô liền bị người mắng một đợt...
Lâm Yên giữ vững tinh thần, thuận lợi quay xong phần diễn của hôm nay.
Thay quần áo, tháo hóa trang xong, liền mang theo túi vải buồm in chữ "Phất nhanh " của cô rời khỏi đoàn làm phim.
"Yên tỷ, chờ một lát chị là đi thẳng về sao?"
"Hẹn bạn ăn cơm, chị trực tiếp đi tàu địa ngầm qua đó, em đi trước đi."
"Yên tỷ, chờ công trạng của chị tốt một chút, để Lăng tỷ điều một chiếc xe cho chị đi, bằng không thì chị ngày ngày đón tàu điện ngầm đi làm, cũng quá không tiện, chỉ là, chờ công trạng của chị đi lên, đoán chừng cũng không biết ngày tháng nào..."
Hai người Lâm Yên cùng Đa Đa vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, lúc này, tại khúc quanh của hành lang đối diện đụng phải một người.
Lần trước đụng phải Bùi Nam Nhứ, lần này thảm hại hơn, thế mà đụng phải Hàn Dật Hiên...
Thấy Hàn Dật Hiên cùng phụ tá bên cạnh hắn, Đa Đa trong nháy mắt mở to hai mắt, vô ý thức kéo quần áo Lâm Yên lại.
Bốn người đối diện đụng vào, tựa hồ cũng sửng sốt một chút.
Hàn Dật Hiên ngẩng đầu, thấy Lâm Yên, lông mày cau lại.
Trong lúc nhất thời, ai cũng không nói gì.
Ánh mắt Lâm Yên chỉ dừng lại trên mặt Hàn Dật Hiên trong nháy mắt, nửa giây cũng không nhiều hơn, trực tiếp chuyển qua chỗ khác, vượt qua đối phương, trực tiếp đi về phía trước...
Đa Đa thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh bắt kịp Lâm Yên.
Nhưng mà, hai người vừa đi chưa được mấy bước, sau lưng lại đột nhiên truyền đến thanh âm của nam nhân, "Lâm Yên, chúng ta nói chuyện."
Đa Đa nghe thấy Hàn Dật Hiên, quả thực tê cả da đầu.
Tình huống như thế nào!
Làm sao mỗi lần đều là đối phương chủ động bắt chuyện với Lâm Yên?
Bùi Nam Nhứ là như thế này, Vệ Từ Phong là như thế này, Hàn Dật Hiên lại là như thế này...
Nội dung cốt truyện phát triển này không có một lần tương xứng với trong truyền thuyết.
Đa Đa nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nhìn lại phía Lâm Yên.
Lâm Yên căn bản không có phản ứng Hàn Dật Hiên, giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Hàn Dật Hiên trực tiếp ngăn ở trước mặt Lâm Yên, sắc mặt lạnh lùng: "Lâm Yên!"
Không hiểu sao bị ngăn lại đường đi, Lâm Yên không vui mà liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, "Thật xin lỗi, Hàn tiên sinh, tối nay tôi có hẹn."
Hàn Dật Hiên vẫn không buông tha như cũ: "Tôi chỉ nói vài lời."
Mùi nước hoa nam sĩ trên người Hàn Dật Hiên khiến tâm tình Lâm Yên càng kém mấy phần, "Anh muốn nói, tôi phải nghe?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...