Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Tống Tử Nghĩa liếc qua đám người Z Thần cùng Mộc Mộc, cười lạnh nói: "Chuyện này không có liên quan với bọn mày, ít xen vào việc của người khác, nếu không liền đánh luôn cả bọn mày!"

Đang nói chuyện, vài vị thanh niên ngăn ở bên cạnh đội viên ZH1.

Chợt, ánh mắt Tống Tử Nghĩa, rơi vào trên người Lâm Yên cách đó không xa, cười nói: "Nhìn một chút, nam nhân này có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu vô dụng, cô nàng, muốn ở cùng tôi hay không, chỉ cần cô phục vụ tôi nhẹ nhàng khoan khoái, khẳng định lợi ích thực tế hơn so với cô đi theo phế vật như vậy."

Nghe thấy, hàn mang trong mắt Lâm Yên lóe lên.

Nhưng rất nhanh, Lâm Yên lại hít một hơi thật sâu, cô nhất định phải bình tĩnh... Cô đã đáp ứng bản thân mình, về sau không ra tay đánh nhau nữa... Cô muốn phủi sạch quan hệ với đoạn hồi ức âm u trước kia.

"Thế nào, không nguyện ý?" Tống Tử Nghĩa thấy Lâm Yên không nói chuyện, lập tức cười lạnh: "Tôi đây liền đánh nó, đánh tới khi cô quỳ xuống cầu xin tôi mới thôi!"

Tống Tử Nghĩa nói xong, lập tức liếc mắt ra hiệu cho rất nhiều thanh niên nam tử bên cạnh.


Thấy Tống Tử Nghĩa ra hiệu, mười mấy vị tuổi trẻ đem Bùi Vũ Đường vây lại, quyền đấm cước đá.

"Tống Tử Nghĩa... Mày chờ đấy cho lão tử, lão tử nếu không giết chết mày..." Trong miệng Bùi Vũ Đường cũng không ngừng lại, ân cần thăm hỏi tổ tông Tống Tử Nghĩa một lượt.

"Đều đứng lên cho tao!" Vẻ mặt Tống Tử Nghĩa âm trầm, trong nháy mắt xông lên phía trước, tay trái hung hăng túm lấy tóc Bùi Vũ Đường, tay phải không ngừng hướng tát qua trên mặt Bùi Vũ Đường.

Bùi Vũ Đường thời khắc này, khóe miệng đã bị rách ra vết máu.

...

"Đùng"!

Bỗng nhiên ở giữa, Lâm Yên xuất hiện bên cạnh Bùi Vũ Đường, một tay nắm chặt bạt tai tay phải Tống Tử Nghĩa đang vung lên.

"Nha, thế nào, cô gái, thay đổi chủ ý?" Tống Tử Nghĩa nhìn chằm chằm Lâm Yên, khóe miệng khẽ nhếch.

Nhưng mà, Lâm Yên cũng không để ý tới Tống Tử Nghĩa, chẳng qua là trước mặt của mọi người, cánh tay phải hơi hơi giương lên, trong mắt một mảnh băng lãnh.

"Cô muốn làm gì?" Thấy thế, hai mắt Tống Tử Nghĩa híp lại.

Tống Tử Nghĩa vừa dứt lời, cánh tay Lâm Yên giương lên, lại động.

Chỉ nghe "Oanh" một tiếng, mọi người ở đây còn không biết xảy ra chuyện gì, lại thấy một bàn tay Lâm Yên, hung hăng quất vào trên mặt mập của Tống Tử Nghĩa.


Cùng lúc đó, lực lượng quán tính của một tát to lớn này của Lâm Yên, khiến thân thể Tống Tử Nghĩa bay khỏi mặt đất, cả người sau khi bay ròng rã hai ba vòng trên không trung, lúc này mới tầng tầng té xuống đất.

"Đại ca!"

Thấy thế, mắt Tống Diệu Nam choáng váng, nữ nhân kia, một bàn tay đem đại ca hắn ta đánh thành bộ dáng này?!

Rất nhanh, Tống Tử Nghĩa được Tống Diệu Nam đỡ lên.

Khoé miệng cùng trong mũi Tống Tử Nghĩa có máu tươi chảy ra, bị một bàn tay của Lâm Yên đập mặt mũi tràn đầy đều là máu tươi.

"Đại ca, đại ca anh tỉnh lại đi!" Tống Diệu Nam vội vàng mở miệng nói.

Tống Tử Nghĩa đúng là bị một bàn tay của Lâm Yên đập ngất đi.

Sau khi bị Tống Diệu Nam lung lay mấy lần, Tống Tử Nghĩa lúc này mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn kịch liệt, nhất là mặt mình.

"Mịa nó..."


Bùi Vũ Đường vốn là đang điên cuồng chửi rủa, hiện tại triệt để sửng sốt.

Cậu ta bị đánh mười cái bạt tai, cũng không có thảm như Tống Tử Nghĩa!

Một bàn tay kia của Lâm Yên hạ xuống, Tống Tử Nghĩa máu me đầy mặt còn hôn mê mấy chục giây...

Nữ nhân kia là quái vật sao?

"Mày... Mày cái thối... Nữ tử thối, mày dám... Dám đánh tao!" Tống Tử Nghĩa chỉ Lâm Yên: "Cho tao... Đánh cho tao!"

Tống Tử Nghĩa vừa dứt lời, thanh niên nam tử gần Lâm Yên nhất, lập tức giờ quyền về phía Lâm Yên đánh tới.

Nhưng mà, cũng không thấy rõ Lâm Yên làm cái gì, chỉ là công phu mấy hơi thở, thân thể mấy vị thanh niên nam nhân giống như là diều đứt dây, đã là bay ngang ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui