"Bùi Vũ Đường, để bạn của cậu đi xuống mặt đất một chút, đừng vọng tưởng nhiều như vậy." Z Thần chậm rãi đứng dậy, liếc mắt lườm Bùi Vũ Đường: "Tôi cho rằng, đồ tôn của tôi, cũng sẽ không thu dạng người này làm đồ đệ, ta trước đi xem sân bãi một chút, cứ như vậy đi."
Z Thần nói xong, mang theo vài vị đồng đội rời khỏi phòng hậu cần.
"Được rồi, đừng để trong lòng, nếu như cô thật sự vô cùng thích đua xe, tôi có rảnh có thể dạy dỗ cô." Đội viên ZH1, tay đua xe Mộc Mộc đi đến bên cạnh Lâm Yên, nhẹ giọng cười nói: "Thực ra, bọn họ cũng không có ác ý, bởi vì đua xe thật sự không phải là thứ mà người bình thường có thể tùy tiện nếm thử, cũng vô cùng nguy hiểm, dĩ nhiên, vẫn là câu nói kia, nếu như cô rất ưa thích đua xe, cũng có đầy đủ kiên trì quyết tâm, tôi có thể chỉ đạo cô một chút."
"Mộc Mộc, vậy thì tốt quá!" Không cho Lâm Yên cơ hội mở miệng, Bùi Vũ Đường vội vàng nói.
"Ừm, tối nay lưu phương thức liên lạc đi, tôi đi xem trường đua trước." Mộc Mộc nhẹ gật đầu về phía Lâm Yên cùng Bùi Vũ Đường, chợt cũng đi ra ngoài.
Chờ sau khi toàn bộ đội viên ZH1 rời đi, Bùi Vũ Đường lúc này mới nhìn về phía Lâm Yên, kích động nói: "Yên tỷ, đây thật sự đúng là hi vọng trong hoàn cảnh khốn khó, chị gặp vận may lớn, thực lực Mộc Mộc mặc dù không có cách nào so với Z Thần, nhưng cũng siêu cấp lợi hại!"
"Người cũng không tệ lắm." Lâm Yên gật đầu nói.
"Người nào không tệ... Người thì không tệ, nhưng, Yên tỷ, điểm chú ý của chị có phải hay không hơi lệch một chút! Chủ yếu là kỹ thuật đua xe, kỹ thuật lái xe!" Bùi Vũ Đường nói.
Lâm Yên liếc mắt lườm Bùi Vũ Đường: "Áp phích kí tên bản số lượng của tôi đâu?"
"Yên tỷ, chị không cứu nổi, tại thời khắc kích động lòng người như vậy, chị thế mà còn băn khoăn một tấm áp phích cùi." Đang nói chuyện, Bùi Vũ Đường lấy một tấm áp phích mới tinh từ trong phòng chứa đồ ra ngoài, đưa cho Lâm Yên.
Mở ra, liếc mắt, quả nhiên không để cho Lâm Yên thất vọng, đích thật là bản áp phích kí tên số lượng có hạn của Bùi Nam Nhứ.
Trong lúc nhất thời, mắt Lâm Yên nổi đom đóm, số lượng áp phích kí tên này hết sức thưa thớt, coi như là một chút nữ diễn viên nổi tiếng trong giới muốn kiếm một tấm cũng khó như lên trời.
"Chỉ có một tấm, hết rồi sao?" Lâm Yên thận trọng cuốn áp phích lại, hướng phía Bùi Vũ Đường hỏi.
"Không phải, em chỉ trộm một tấm, nếu chị cảm thấy ít, lần sau em trở về trộm thêm." Bùi Vũ Đường nói.
"Tam thiếu, Bùi Nam Nhứ là anh của cậu, sao có thể là trộm, trở về đi lấy thêm thôi." Lâm Yên nói.
"Ngược lại đều không khác mấy đi..." Bùi Vũ Đường nghiêng đầu mở miệng, chợt, tựa như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng nghiêm mặt nói: "Đúng rồi, Yên tỷ, chờ sau đó khi thi đấu, chị đi theo em, xem thật kỹ đội viên ZH1 thi đấu, có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu!"
Lâm Yên: "..."
Cái này cũng có thể học? Vậy cô xem thi đấu đỉnh cao trong TV là được rồi, ở đây lãng phí thời gian làm gì.
"Yên tỷ, còn một lát nữa mới thi đâu, em đi xem sân bãi một chút trước, chị tùy tiện ha!, chờ sau đó em tới tìm chị." Bùi Vũ Đường dứt lời, đi chầm chậm vô tung vô ảnh.
Lâm Yên cũng không ở thêm, đứng dậy đi về phía sân bãi.
Nhưng mà, sau khi rời đi, lại va vào lòng một người nam nhân.
"Ra cửa không mang mắt sao!"
Nam nhân không vui quát.
"Ngượng ngùng, anh không sao chứ?" Lâm Yên hỏi.
"Là cô?" Vệ Từ Phong ngẩng đầu, sau khi thấy rõ nữ hài trước người, hơi sững sờ.
Vệ Từ Phong?
Lâm Yên cũng không nghĩ tới, Vệ Từ Phong vậy mà lại xuất hiện ở đây, còn ngẫu nhiên gặp gặp cô.
"Cô theo dõi tôi?" Vệ Từ Phong nhìn chằm chằm Lâm Yên, lông mày nhẹ chau lại.
Lâm Yên: "..."
Thiếu niên, cậu khả năng có chút nghĩ quá nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...