Nhà Hán Khanh. Sáng sớm.
Đây không thể nào là sự thật.
Hán Khanh thầm rên rỉ trong lòng khi nhìn hệ thống dữ liệu của tập đoàn được thay thế một bình địa trống rỗng - bằng chứng hết sức hùng hồn cho chiến thắng vẻ vang oanh liệt của Kẻ Mộng Du. Rõ ràng là tên hacker lập dị và điên khùng đó đã sử dụng virus.
Và quỷ tha ma bắt hắn đi, đây là chương trình virus “Vô Danh”. Đúng với tên gọi của nó, một khi chương trình này càng quét qua bất cứ hệ thống máy tính xấu số nào, nó sẽ chẳng để lại bất cứ thứ gì, hệ thống đó sẽ hoàn toàn trống rỗng và đương nhiên, vô danh.
Đến sức lực để gào thét cũng không còn, Hán Khanh thẫn thờ nhìn lên màn hình, thế giới xung quanh dường như chỉ còn là một màu xám xịt.
Vốn dĩ đây chỉ đơn giản là một thử thách nho nhỏ, một trò chơi nhằm thúc đẩy quá trình mua bán của hai công ty với nhau, tuy nhiên không ngờ họ lại sử dụng virus.
Sau khi giằng co với Kẻ Mộng Du được một thời gian dài, hắn phải thừa nhận rằng tên hacker đó thực sự là một đối thủ rất khó nhằn. Sự thật đã chứng minh điều đó bằng nhiều đêm thức trắng mệt mỏi của Hán Khanh.
Nhưng trong bản giao kèo của Blue Phoenix, họ hoàn toàn không đề cập tới chuyện, sẽ có một đồng chí virus biến thái được ra sàn. =__=
Chương trình virus này đã gặm sạch sẽ nhiều thông tin cực kỳ, cực kỳ tối mật và quan trọng. Đây quả là một đòn chí mạng vào tập đoàn của ba Hán Khanh, hậu quả vô cùng nghiêm trọng và có thể kéo theo nhiều hệ luỵ khó lường.
Mà hắn còn mặt mũi nào để nhìn ba mình nữa chứ.
Kẻ Mộng Du rõ ràng đã sử dụng từng mi – li – mét vuông một trên bộ não đáng sợ của mình. Y ra tay rất nhanh gọn, hoàn toàn không để lại chút giấu vết nào, ngoại trừ một bầy vịt hùng dũng khốn kiếp rất quen thuộc với Hán Khanh. Trên trang chủ trống rỗng, đám vịt đó vẫn nghênh ngang diễu hành rất oai phong, tựa như lời chào tạm biệt mỉa mai cuối cùng mà Kẻ Mộng Du đã dành cho hắn.
Hán Khanh đã quá lơ là. Ba hắn đã nói, kẻ nào xem thường đối phương chính là kẻ chiến bại, quả không sai.
Tốt lắm.
Tốt vô cùng.
Báo cảnh sát?
Không có bằng chứng.
Vác bom tới công ty Blue Phoenix chết bầm đó để đòi nợ?
Không đủ can đảm.
Thuê xã hội đen xử lý họ?
Không chịu được sự phán xét của toà án lương tâm.
Bế tắc, quá bế tắc.
Hán Khanh mệt mỏi dựa người ra ghế, đưa một tay lên bóp trán. Lúc này nhìn hắn già đi đến vài tuổi, đôi mắt sáng màu nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính như muốn ăn tươi nuốt sống, dường như còn có cả vài phần tuyệt vọng.
Những lúc bấn loạn rối ren như thế này, chỉ muốn ở bên cạnh cô nàng Khiết Du quậy phá đó. Chỉ cần nhìn thấy cô cười, trái tim của hắn sẽ bình yên, rất bình yên.
Cô ấy chỉ là ai đó của thế giới. Nhưng với hắn, cô ấy là cả thế giới.
.oOo.
Trịnh Sơn uể oải đưa tay vò mái tóc rối bù như tổ quạ của mình, mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài và lê đôi dép nhựa ra ngoài mở cửa.
Ôi bà nội cha tên nào phá làng phá xóm vào lúc tám giờ ba phút sáng ngay ngày Chủ nhật ấm áp như thế này chứ! Anh đang ôm gối ngủ ngon lành, nằm mơ thấy mình đang tán tỉnh một cô em chân dài xinh đẹp, rốt cuộc lại bị tiếng chuông cửa chết bầm của kẻ nào đó cắt ngang mộng đẹp. Ôi bi kịch, đây đúng là bi kịch. -_-|||
Mà ai lại đến nhà anh vào lúc sáng sớm tinh mơ như thế này chứ? Hay là, thôi chết rồi, việc anh giấu hàng loạt cuộn giấy vệ sinh trong toilet trường đã bị bại lộ? Hoặc là hôm nọ, anh đã bỏ chuột chết vào cặp thầy giám thị, và họ đã tìm ra thủ phạm?? A a a a...
Đồng chí Trịnh Sơn quậy như giặc, sau bao nhiêu năm tháng tung hoành ngang dọc, cuối cùng cũng đã đụng phải ngày Phán xét rồi ư?
Rất may cho Trịnh Sơn, kiếp nạn của anh chàng trời gầm này vẫn chưa đến. Người đang đứng lặng lẽ đợi ở ngoài cửa là một thiếu niên dong dỏng cao, mũi thẳng mắt sáng, đẹp trai ngời ngời. Ở chàng trai ấy dường như toát ra một thứ khí chất cao ngạo đến đáng ngại, mặc dù không hẳn là lạnh lùng như băng nhưng vẫn làm người tiếp xúc phải có phần e dè.
Ấy da, anh bạn trai thần tiên giáng thế của em gái anh đây mà? Trịnh Sơn ngạc nhiên nhướn mày, nhanh nhẹn lôi chùm chìa khoá ra mở cửa. Khiết Du gặp được anh chàng họ Mai này kể cũng may mắn cho nó, ít nhất không phải trải qua những năm tháng ế đau ế đớn trong cô đơn cùng cực.....giống như anh.
Nói thế nào nhỉ? Trịnh Sơn không đến nỗi ghét cậu bạn trai tướng mạo phi phàm của cô em gái út, nhưng cái cậu Hán Khanh đó dường như...có một cái gì đó rất u ám.
Không biết Khiết Du có để ý không, nhưng cặp mắt màu nâu sáng, quá sáng của bạn trai nó đôi khi trở nên rất lạc lõng và hoang vu như những triền cát bên bờ biển lúc hừng đông. Rất khó để hiểu được ánh mắt tư lự đó và hoàn toàn không thể nắm bắt nó.
Nhưng cậu ta là người tốt, về điểm này thì Trịnh Sơn có thể khẳng định. Nhưng thật sự đó là một người con trai rất khó hiểu, không hiểu cậu ta gặp được Khiết Du trong hoàn cảnh nào?
Nếu biết được cô em gái mình lúc trước đã hung hăng chui vào phòng Hán Khanh, đạp cậu ta xuống giường và tạo ra một mớ rắc rối bòng bong có một không hai, chắc chắn ông anh cả Trịnh Sơn sẽ ói ra máu. =___=|||
- “Chào! Buổi sáng đẹp quá nhỉ?” Vừa kéo cánh cổng lớn bằng sắt, Trịnh Sơn vừa nở một nụ cười niềm nở.
- “Chào anh, hy vọng em không làm phiền.” Kẻ đối diện lễ phép gật đầu, mái tóc đen nhánh khẽ rủ xuống vầng trán cao thanh tú.
Phiền quá đi ấy chứ! Ông đây đang nằm mơ thấy được cua gái, là cua gái đó biết chưa?? – Trịnh Sơn chỉ muốn gầm lên. Nhưng thôi, nghĩ đến cái đai đen Karate của Khiết Du vẫn treo ngạo nghễ trong phòng khách và cây chổi lông gà danh bất hư truyền của mẹ anh, Trịnh Sơn nhịn nhịn nhịn. >__<
Trời ơi, kẻ nào ngu ngốc nảy ra cái ý tưởng đưa Khiết Du đi học võ vậy?
Ờ, hình như ý kiến đó là do anh đề xuất, ông thầy dạy võ cũng là do anh giới thiệu...
Còn tên khùng nào đã tặng cho mẹ cây chổi lông gà bằng gỗ tốt, đánh ngàn roi không gãy thế kia?
Ờ, hình như là hôm sinh nhật mẹ, cũng là anh cung kính dâng cái chổi ấy trong ánh mắt kinh hoàng của hai thằng em...
Tổng kết lại một câu: Gieo gió ắt gặt bão!
Trịnh Sơn bày ra một vẻ mặt rất rúm ró và thê thảm, dẫn Hán Khanh vào phòng khách. Sau đó, vẻ mặt đau khổ ấy lại được sử dụng lần nữa khi anh lê bước lên phòng đánh thức hai thằng em đang ngủ li bì như lợn. =_=
Vì Khiết Du đã có bạn trai và lời nguyền Mộng du nhiều tháng nay không thấy xuất hiện trở lại, nên bốn anh em phá phách này được ngủ riêng. Nam một phòng nữ một phòng, hết sức rõ ràng trong sáng.
Nhưng vấn đề gọi cô em gái lười biếng của mình dậy mỗi sáng thì với ba ông anh tội nghiệp nào đó, vẫn đau thương như cũ.
Trịnh Sơn hít một hơi rồi bắt đầu hò hét, vất những đôi bít tất siêu thối bốn tháng chưa giặt toán loạn vào giường hai thằng em, sau đó điên loạn sử dụng các chiêu thức bí truyền như đâm, bóp, chọc, nhéo, ngắt, vân vân... để gọi bọn họ dậy.
Hán Khanh phần vì tò mò, phần vì muốn tìm hiểu kĩ hơn về gia đình của bạn gái, cho nên đã nhanh nhẹn đi theo Trịnh Sơn. Và khi nhìn vào công cuộc đánh thức man rợ ấy, mớ đồ ăn sáng trong bụng hắn lại phấn kích đòi được ọc ra ngoài.
Sao mà...khủng khiếp quá vậy... = =
Trịnh Lâm, Trịnh Hải và sau khi đã thức dậy không ngừng cằn nhằn, kéo nhau vào phòng tắm, đóng cửa lại với một vẻ mặt hết sức miễn cưỡng.
Sau đó, trong phòng tắm vẳng ra những tiếng róc rách, róc rách, tiếng sột soạt của quần áo, tiếng xả nước, tiếng làu bàu ngái ngủ và tiếng ly tách va vào nhau lanh canh, giống như bản hoà âm hay ho cho một buổi sáng Chủ nhật đầy nắng.
Đứng bên ngoài chăm chú lắng nghe, môi Hán Khanh không kìm được, trong giây lát chợt cong lên thành một nụ cười ấm còn hơn cả ánh nắng bên ngoài.
Đây, mới chính là một gia đình.
.oOo.
Trịnh Sơn lôi ra một bình xịt nước mới cóng, nghiêm nghị nhìn Trịnh Hải và Trịnh Lâm với ánh mắt ôi-chúng-ta-khốn-đốn-quá:
- “Kế hoạch vẫn như cũ, có điều mũ bảo hiểm của Trịnh Hải bắt đầu xuất hiện một số vi sinh vật không xác định nên mẹ đã đem đi vứt, lần này chúng ta dùng bít tất thối của Trịnh Lâm thay thế. Có ai có ý kiến gì không?”
Trịnh Lâm và Trịnh Hải căng thẳng gật đầu, cũng không có ai phản đối.
Hán Khanh nghi ngại lên tiếng:
- “Sáng nào, muốn đánh thức Khiết Du cũng phải khủng khiếp như thế này ư?”
- “Sáng Chủ nhật thì tương đối nghiêm trọng hơn các ngày còn lại một chút. Lúc nào nó cũng ngủ tới chín giờ, gọi nó dậy trước mốc thời gian xác định đó sẽ hơi...nguy hiểm.” Trịnh Lâm thở dài.
Trịnh Sơn bẻ tay răng rắc, nghiến răng hỏi:
- “Sẵn sàng chưa?”
Sau đó, cả một phái đoàn được vũ trang và trang bị tận răng bao gồm chổi chà, bịnh xịt nước và một xô bít tất thối sợ hãi kéo nhau qua căn phòng đối diện. Tất cả nhìn chữ “Khiết Du” được viết bằng nét chữ hết sức mềm mại được treo ở cửa phòng mà không ngừng nuốt nước bọt.
Có điều, trong phòng hôm nay lại không vẳng ra tiếng ngáy hoành tráng như thường lệ. Thay vào đó là một giọng nói phấn kích, loáng thoáng giống như có người đang nói chuyện bên trong. Áp tai vào cửa nghe ngóng thì Trịnh Sơn xác định được đó là giọng của Khiết Du.
- “Quái lạ, sao hôm nay nó tự giác dậy sớm thế nhỉ? Lại còn nói chuyện rôm rả với ai thế kia?” Trịnh Hải nghi hoặc.
Hán Khanh hơi cau mày, nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên môi, lẩm bẩm một tiếng “suỵt” cảnh cáo. Không hiểu vì lý do gì mà cửa phòng chỉ khép hờ, hắn cẩn thận đẩy cửa, định bụng sẽ cho cô gái ngổ ngáo này một phen giật mình khi thấy hắn đột ngột nổi hứng đến thăm.
Tiếng nói trong phòng giờ đây đã vang lên hết sức rõ ràng.
- “...Ừ. Em đã nói mà, sử dụng virus là thắng chắc. Bây giờ đã tin em chưa, Nhất Phương?.....Ôi dào, không phải lo, đúng. Không có bằng chứng gì cả...Rất gọn...Kẻ Mộng Du lợi hại mà lị...”
Hán Khanh nghe xong câu đó thì đờ người ra, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì. Mặt hắn trắng bệch, xuất hiện nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau: Nghi ngờ, phẫn nộ, sững sờ.
Riêng Trịnh Lâm và hai người anh của mình thì không hiểu vì sao Hán Khanh lại thình lình trở nên kỳ lạ đến vậy? Nhất Phương là bạn lâu năm của Khiết Du, cũng có đến nhà chơi vài lần, chỉ coi Khiết Du như em gái, thường xuyên cùng nó ôm máy tính lên mạng chọc phá người khác. Lẽ nào, Hán Khanh đang ghen?
Bên trong phòng, Khiết Du vẫn vui vẻ ôm điện thoại nói cười:
- “Thắng đẹp rồi, đã tin vào tài năng của em chưa...Tập đoàn đó chắc là tức lắm?...Ồ không, tiền công chẳng có bao nhiêu đâu...Ừ, em tán thành...Blue Phoenix chúng ta kỳ này vớ bẫm..”
Đến lúc này thì Hán Khanh bùng nổ. Hắn nổi giận đùng đùng, dứt khoát đạp cửa phòng bước vào, vừa hay nhìn thấy ánh mắt bất ngờ xen lẫn lo lắng của Khiết Du, giống như một lưỡi dao lạnh lùng xuyên qua trái tim hắn, đau đến cùng cực.
Môi hắn run run:
- “Giải thích đi, Khiết Du? Chuyện này là thế nào?”
Khiết Du sợ hãi cúp điện thoại thật nhanh, đứng thẳng người lên và lắp bắp:
- “A...Tại sao cậu lại ở đây? Mà giải thích cái gì mới được? Tôi không hiểu...”
Hoá ra, bấy lâu nay, là cô lừa hắn.
Sự thật này đột ngột loé sáng, làm hắn gần như không muốn thở nữa, không muốn tin vào bất cứ cái gì nữa. Khiết Du lừa dối hắn, tất cả chỉ là dối trá, là dối trá! Cô tiếp cận hắn có mục đích!
Hắn lạnh lùng nhìn cô:
- “Không muốn nhìn thấy em nữa, không bao giờ!”
Sau đó, hắn lao ra khỏi phòng như một mũi tên, để lại nỗi hoang mang và bối rối khó tả.
Trịnh Sơn lắp bắp:
- “Vừa rồi anh không có ở đây.”
Trịnh Hải chớp mắt:
- “Anh cũng vậy.”
Trịnh Lâm gãi tai:
- “Lúc nãy, hình như là bão nhiệt đới, ha ha...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...