CHƯƠNG HAI MƯƠI BỐN: Nợ nần sòng phẳng.
- “Này, hắn ta đã bỏ đi chưa?” Tôi cắn môi muốn bật máu, chốc chốc lại lo lắng kéo áo Phi Long và lặp lại cùng một câu hỏi chán ngắt đến ngớ ngẩn.
- “Tạm thời là chưa.” Cậu ta kiên nhẫn đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn ra sân trường, giống như người thợ săn dày dạn đang chờ đợi con mồi của mình.
Nhưng xét tình hình hiện nay, “con mồi” ở đây chính là chúng tôi.
Phi Long lại nhón chân, lén lút thò đầu ra ngoài lần thứ hai mươi sáu, mái tóc đen hơi dợn sóng của cậu ta uể oải bơi trong cơn gió chiều nhột nhạt.
Chúng tôi đang ẩn nấp phía sau giàn hoa giấy cạnh cổng trường. Cây hoa giấy này được trồng từ lúc nào, tôi cũng không nhớ rõ, chỉ biết vào ngày đầu tiên học cấp ba, tôi đã thấy cây đứng đó như một ông cụ ốm yếu mà vui tính. Rễ cây đã xù xì và trở nên mốc thếch từ lâu, tuy nhiên những chùm hoa giấy đó thì như là bất tử, qua bao năm tháng vẫn ung dung khoe sắc đầy sức sống.
Tán cây dày và rậm, chi chít những lá và hoa, tạo thành một nơi ẩn nấp vô cùng lý tưởng. Hiện giờ, đó là tất cả những gì tôi cần.
Thế nhưng, lý do khiến tôi và Phi Long phải trốn chui trốn nhủi ở đây là hoàn toàn trong sáng, vừa rồi độc giả nào có những suy nghĩ không lành mạnh vui lòng úp mặt vào tường tự kiểm điểm. >_<
- “Hán Khanh bỏ về rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Một lúc sau, Phi Long lại lên tiếng, đồng thời sải chân, nhanh chóng bước đi, để lại cái bóng to lớn đổ dài xuống mặt sân vắng lặng.
Tôi ngớ người một lát, sau đó cũng hối hả bước theo, mắt vẫn không nhìn láo liên xung quanh, trong tư thế phòng bị, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Tên hung thần đó quả thật đã biến mất.
Nắng chiều lung linh, nhuộm cảnh vật xung quanh trong một màu vàng nhạt hư ảo.
- “Khiết Du, cậu định trốn tránh Hán Khanh đến bao giờ? Sợ à?” Giọng nói Phi Long đột ngột vang lên, vọng qua bờ vai vạm vỡ.
- “Không phải chuyện của cậu. Đừng có mà lắm lời!” Tôi nhăn mặt gắt lên, cảm thấy đó không phải là một chủ đề hay ho để bàn luận vào lúc này.
Sau nụ hôn phong ba bão táp đêm qua, tôi đã né tránh Hán Khanh như né một thứ bệnh dịch nguy hiểm. Cuộc sống gọn gàng ngăn nắp của tôi giờ đây trông giống một thứ rất thích hợp để cho vào toilet mà giật nước.
Còn thế giới của tôi thì đã lật nghiêng khỏi trục, và đầu óc tôi thì trở thành một cục đen đen, hỗn độn và vô cùng phức tạp.
Hán Khanh là nguyên nhân của tất cả những hiệu ứng điên rồ đó, và tôi đương nhiên sẽ không để chúng xảy ra lần nào nữa, không đời nào.
Cả buổi sáng hôm nay, tôi thậm chí không dám nhìn hắn, nói chuyện thì càng không. Tan học, tôi đã bán sống bán chết tót thẳng ra cổng, mắt nhắm mắt mở thế nào lại đụng phải Phi Long, thế là tôi và cậu ta cùng dắt nhau đi “ẩn trốn”.
Bất thình lình, Phi Long dừng bước, làm tôi giật mình, mất đà ngã đập mặt vào tấm lưng khoẻ khoắn và to rộng của cậu ta.
- “Nếu tôi là người đến trước, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ khác, phải không?” Tiếng cậu ta vang lên đều đều, dường như còn mang theo chút gì đó u ám, giống như đang tự thủ thỉ với mình.
Tôi dài mặt, vô thức bước lùi lại một bước. Hôm nay là ngày gì thế? Lễ kỉ niệm thế giới cùng phát điên sao?
- “Trả lời tôi đi.” Phi Long quay người lại một cách quả quyết, thân hình cao to lừng lững của cậu ta như muốn che khuất toàn bộ ánh mặt trời, tạo nên một sự đe doạ đáng sợ. Cặp mắt tối màu bình lặng nhìn thẳng vào tôi, chờ đợi.
Uầy, hình như lần này cậu ta nghiêm túc, không phải là đùa cợt. >_<
Cứ như vậy, dưới ánh nắng yếu ớt cuối ngày, chúng tôi đứng đó, mặt đối mặt dưới sân trường, rất lâu sau đó vẫn không có ai lên tiếng.
- “Chuyện này, hầy, chữ ‘nếu’ của cậu xa vời quá. Cho dù cậu dùng chữ đó mà hỏi tôi bao nhiêu lần đi chăng nữa, người đó vẫn vĩnh viễn không phải là cậu.” Bối rối đưa tay lên gãi mũi, tôi tránh nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh và phức tạp của kẻ đối diện.
Một thoáng tuyệt vọng pha lẫn buồn bã lướt nhanh qua khuôn mặt điển trai của Phi Long. Nhưng rất nhanh chóng, nụ cười ranh mãnh thường trực của cậu ta lại xuất hiện.
- “Nếu tôi có thể làm cho cậu thích tôi thì sao?”
Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta, cảm thấy thế gian này càng lúc càng loạn.
- “Ơ hơ hơ, đồng chí Phi Long, đừng manh động. Đồng chí cứ về uống sữa đi cho mau lớn ha.” Tôi không biết làm thế nào, đành giả ngu đưa tay lên vỗ vỗ vai Phi Long mà cười nhăn nhở, kèm theo đó là những cái lắc đầu hết sức khoa trương.
Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, bất thần chộp lấy tay tôi mà kéo mạnh, cả thân hình khoẻ khoắn vạm vỡ đó nhanh chóng áp sát vào người tôi, mang theo luồng hơi ấm mờ ám.
Tiếng Phi Long vang lên đâu đó trên đỉnh đầu tôi, hơi thở cậu ta làm tôi thấy nhồn nhột, lạ lẫm:
- “Khiết Du, chữ ‘nếu’ lúc nãy không phải là một điều xa vời, nó là một lời tuyên bố. Chuẩn bị tinh thần đi.”
Tôi thấy trời đất rối tung và điên đảo quay cuồng.
Ông trời ơi, tôi muốn tự đào hố, làm thành một cái hang ấm áp mà chui xuống trốn, tránh xa hai tên thiếu gia té giếng này đi!
Rất tiếc, những sinh vật có khả năng làm được việc đó, chỉ có thể là loài giun.
---- Tình hình thế là lại càng bung bét -----
Sau khi tạm biệt Phi Long một cách đờ đẫn và thất thần, tôi bước đi trên con phố vắng hoe, suy đi tính lại một lúc, cuối cùng quyết định móc điện thoại ra, tìm số của kẻ nào đó.
Không khí từ từ trở nên đặc quánh và nóng bức, báo hiệu cho một cơn dông lớn.
“Tút…tút…tút…”
Một lúc sau, đầu dây bên kia mới đủng đỉnh bắt máy, giọng nói lơ đãng quen thuộc của Nhất Phương thoải mái vang lên:
- “Ai da, lâu rồi mới thấy em gọi cho anh, có việc gì không?”
Gió trở nên lạnh buốt, cuốn bụi bay mù mịt.
Tôi hơi cau mày, có chút thiếu kiên nhẫn, trầm giọng nói vào điện thoại:
- “Đừng đánh trống lảng, việc em nhờ anh hôm nọ đến đâu rồi?”
- “Xong cả rồi. Chỉ chờ em đến lấy thôi.”
Nét mặt tôi hơi giãn ra. Phù, có thế chứ!
- “Gặp em ở cà phê Gà Béo Phì, đường Nhiều Gió.” Tôi nói ngắn gọn vào điện thoại, sau đó uể oải cúp máy.
Từng giọt nước nhỏ bé tí tách rơi xuống, bám vào da mặt tôi như những ngón tay nhỏ bé và lạnh buốt.
Mưa rồi.
Một lúc sau, trước khi cơn mưa kịp trở nên nặng hạt, tôi đẩy cửa bước vào quán cà phê Gà Béo Phì, ngồi xuống chỗ trống quen thuộc cạnh cửa sổ.
Chủ quán này là một anh chàng vui vẻ, tuổi con gà, lại bị béo phì, nên lấy luôn tên quán là Gà Béo Phì. (chùi mồ hôi =.=). Không gian quán rộng rãi và sạch sẽ, nhưng giá cả lại phải chăng, rất thích hợp cho bọn học sinh viêm màng túi quanh năm như tôi.
Tôi gọi một tách ca cao nóng, sau đó vừa nhấm nháp vừa chờ đợi.
Khoảng năm phút sau, Nhất Phương đã đẩy cửa tiệm bước vào, mái tóc lãng tử bám đầy nước mưa, nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt.
Anh ngồi xuống đối diện với tôi, nụ cười tươi rói đó vẫn giữ nguyên trên môi.
- “Chuyện của em và cậu nhóc đó thế nào rồi?”
Tôi cắn môi:
- “Cậu nhóc nào?”
Nhất Phương thờ ơ chống cằm, tay nghịch nghịch lọ đường đặt trên bàn, giọng nói vẫn bình thản:
- “Cái cậu hôm qua đã nắm tay em mà lôi ra khỏi buổi tiệc một cách vô cùng lãng mạn ấy, chuyện đến đâu rồi?”
Tôi nghiến răng:
- “Nhất Phương, anh vừa phải thôi.”
Mưa quất rào rào vào cửa kính, như những con người phẫn nộ đang đòi được vào nhà và sưởi ấm.
- “Được rồi, không đùa nữa.” Nhất Phương bật cười, sau đó rút trong túi áo ra một xấp giấy dày cộm đặt lên bàn. Khi đang tiếp tục loay hoay tìm cây bút, anh lại hỏi tôi:
- “Em cần bao nhiêu?”
Tôi hít một hơi dài, cau có dựa lưng ra ghế, nói bằng giọng bất lực:
- “Hai mươi triệu chẵn.”
Bàn tay trắng muốt đang cầm bút của người ngồi đối diện hơi khựng lại, sau đó lại thong thả chạy trên giấy.
- “Xong rồi.” Sau khi ký, Nhất Phương xé tờ ngân phiếu ra, cười cười đưa cho tôi.
Mưa vẫn nặng hạt.
Tôi nhăn nhó cầm lấy tờ giấy nhỏ xinh đó, miệng bất giác trề ra.
- “Em quậy phá đến mức phải đền người ta đến hai mươi triệu ư? Chậc chậc.” Nhất Phương lại tủm tỉm cười.
- “Gì nào, anh tưởng em không trả lại anh được sao?” Tôi lèm bèm, mắt toé lửa nhìn anh ta.
Nhất Phương lắc lắc đầu, xua tay cười.
Một lúc sau, nhẹ nhàng như khi nó đến, cơn mưa tạnh hẳn.
Nhất Phương nói lời tạm biệt, sau đó đứng dậy, tiếp tục buông thêm một câu khó hiểu:
- “Em bắt đầu thích rồi, đúng không?”
Tôi ngớ người:
- “Hả??”
Anh không nói gì, chỉ giữ nguyên nụ cười thần bí đó, mạnh mẽ sải chân bước thẳng ra cửa.
Sau khi trả tiền, tôi cũng hấp tấp chạy về nhà, lòng ngổn ngang với hàng trăm câu hỏi.
- “A, Khiết Du ngoan, hôm nay về trễ đấy!” Mẹ ra mở cửa cho tôi, cười ngọt ngào hơn thường ngày.
Tôi thấy lạnh toát sống lưng. Nụ cười này của mẹ, tôi chỉ được thấy đúng hai lần. Lần thứ nhất là khi tôi được thi đậu vào lớp chuyên Hoá của trường Olympus, lần thứ hai hình như là khi…
- “Hôm nay Hán Khanh lại sang chơi đó. Con vào với nó đi.” Mẹ tôi lại cười dịu dàng, vui vẻ dùng tay vuốt tóc tôi.
Trong phút chốc, tôi ước gì trong tay mình là một khẩu súng thần công đại bự, tôi sẽ hùng dũng chạy thẳng vào trong nhà và bắn bể óc tên quái vật họ Mai đó, đi tù cũng mặc!
Nhưng trong tay tôi không có súng thần công, cũng không có dao kéo gì sất. Thế là tôi vác một bộ mặt như đưa đám, lờ đờ bước vào nhà.
- “A, thằng nhóc này quả thật rất thông minh. Ba thua nó bốn ván rồi.” Giọng nói sang sảng xen lẫn hứng thú của ba tôi ồn ào vang lên trong phòng khách, cho tôi một dự cảm không tốt tí ti con chí nào.
Tôi sợ sệt bước thêm một bước, và thấy bạn trai hờ của mình đang ngồi vui vẻ đánh cờ tướng với ba, không khí hết sức đầm ấm trìu mến.
- “Nghe nói trường con đang tổ chức cho học sinh về quê chơi một chuyến đúng không?” Mẹ tôi sau khi đóng cửa, lật đật bước theo tôi, hào hứng nói.
Tôi đơ lưỡi:
- “Về quê…”
Hán Khanh đột ngột ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hại nước hại dân:
- “Khiết Du, anh xin phép cho em rồi. Ngày mai là khởi hành, tốt nhất em nên lên phòng chuẩn bị đi.”
Mẹ tôi cười sung sướng, một hai đạp tôi lăn ngược lên lầu, luôn mồm kêu tôi sửa soạn đồ đạc.
Ngồi trong phòng, mặt tôi đần ra như một cái bánh mì thiu.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.
Về quê? Đi chơi? Xin phép rồi? Cái quái gì thế?
Hôm nay tôi nhận đủ dữ liệu để viêm màng não cấp tính rồi, ông Trời có mắt không chứ???
------ Vài canh giờ sau ------
Tôi vừa kéo vừa càu nhàu, cố gắn lôi ra cửa cái bạn Hán Khanh còn đang lễ phép chào tạm biệt mọi người.
Mãi khi đã thoát khỏi tầm nghe thấy của ba mẹ, tôi đánh hắn ta một cái, khó chịu rít lên:
- “Tại sao chưa buông tha cho tôi chứ?”
Hắn cho tay vào túi quần, nhìn tôi, bình thản buông ra một câu kinh điển:
- “Bởi vì cậu là bạn gái của…”
- “Đừng có tưởng cậu nhà giàu thì hay nhá, cầm lấy cái này và cút khỏi cuộc sống của tôi mau!” Tôi nhếch mép móc ra tờ ngân phiếu, dúi vào tay hắn.
Hàng lông mày thanh tú của kẻ đối diện lập tức nheo lại kinh ngạc. Hán Khanh hết nhìn tờ ngân phiếu với con số hai chục triệu đẹp đẽ rồi lại ngước lên nhìn tôi, hỏi bằng giọng nguy hiểm:
- “Cậu lấy số tiền lớn như thế này ở đâu ra?”
Tôi cười híp mắt, xoa cằm nói:
- “Coi như là tôi trúng số độc đắc đi. Mười lăm triệu cho đôi giày patin, năm triệu phí thương tật của cậu, đủ cả đấy chứ nhỉ?”
Hán Khanh cau mày, khoé môi mím lại giận dữ, sau đó hắn lại liếc xuống chữ ký rồng bay phượng múa của Nhất Phương ở góc tờ ngân phiếu.
“Roẹt!!”
Tôi há hốc mồm sững sờ. Hắn…hắn vừa xé tờ ngân phiếu đấy ư?
- “Cậu làm cái khỉ gì thế, điên rồi hử?” Tôi gào lên, tuyệt vọng nhìn theo những mảnh giấy mỏng manh, te tua đang rầu rĩ đáp xuống mặt đất.
Hán Khanh lừ đừ bước lại, nét mặt tràn ngập sự tức giận và kích động, khuôn mặt lạnh lẽo của hắn kề sát mặt tôi, khoé môi lãnh đạm nhả ra hai câu:
- “Đừng nghĩ tờ ngân phiếu này có thể giải quyết tất cả. Đối với tôi, có một số thứ vô giá đến mức không thể buông tay."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...