Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sáng ngày thứ hai của đợt nghỉ mùng một tháng năm, Hứa Ngôn dẫn Lộ Lăng tới một trung tâm thương mại lớn, đi cùng họ còn có cô bạn thân của Lộ Lăng.
Vì hôm qua đã đồng ý sẽ mua quần áo mới cho em gái nên Hứa Ngôn dự định hôm nay sẽ thực hiện lời hứa luôn, nguyên nhân mà cậu gọi cả Lâm Vũ Tịch thì tất nhiên là hi vọng có thêm một cô bé tương đối bình thường để xin ý kiến mua quần áo. Dù sao bây giờ Hứa Ngôn cũng không định yêu đương gì cả, vậy nên chắc chắn cậu sẽ không có suy nghĩ kì lạ nào hết.
Thế nhưng khi còn đang đi đường, Hứa Ngôn đã nhận ra tình hình có xu hướng vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Trên xe bus, ba người đứng, nắm tay vịn. Phần lớn thời gian ở trên xe, Lâm Vũ Tịch đều chen gần tới cạnh Hứa Ngôn, nói lung tung này kia với cậu, thể hiện ra sự hiếu kì không hề tầm thường.
- Anh Hứa, cuộc sống cấp ba thế nào?
- Anh Hứa, trường anh quản lý có nghiêm không?
- Anh Hứa, bình thường anh đi học có mệt không?
Vất vả lắm mới đối đáp được với một đống câu hỏi bắn liên thanh như vậy, tranh thủ thời gian giữa các câu hỏi, Hứa Ngôn còn nhớ lén liếc sang cô em gái đứng cạnh mấy lượt, thế nhưng chỉ thấy vẻ mặt rất khó đoán của cô bé.
Thế là Hứa Ngôn lại chẳng hiểu ra sao. Chẳng phải Lộ Lăng luôn vô cùng tích cực tác hợp mình với bạn thân nó sao? Sao bây giờ lại như đã thay đổi thái độ rồi?
Chờ tới khi bọn họ xuống xe, đi vào cửa hàng, Hứa Ngôn mới ngộ ra rằng phiền phức của hôm nay mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo
......
Trong trung tâm thương mại, Hứa Ngôn dừng bước bên cạnh một cửa hàng với phong cách thiếu nữ tươi trẻ:
- Chỗ này hẳn là phù hợp với em.
Lộ Lăng quan sát một lát, cô bé vẫn đứng đó, không dám bước vào:
- Trông có vẻ không rẻ đâu...
- Không phải lo, hôm nay tới cửa hàng này là vì ba có thẻ mua sắm ở đây, hạn mức trong thẻ đủ để em mua một tủ quần áo đấy. Đừng chần chừ nữa, mau vào đi!
Hứa Ngôn đứng sau đẩy em gái một cái để cô bé bước vào trong.
Lâm Vũ Tịch nhỏ giọng than thở:
- Anh khá tốt với Tiểu Lăng.
Hứa Ngôn nhún vai:
- Dù sao cũng không phải anh trả tiền, dùng thẻ của ba anh mà. Anh chỉ của người phúc ta thôi, có gì ghê gớm đâu?
- Không phải thế đâu.
Lâm Vũ Tịch lắc đầu:
- Dù dùng tiền của ba anh, không, phải nói là ba của hai người, nhưng dù thế đi nữa thì trong thời gian nghỉ ngơi quý giá, anh vẫn đồng ý bỏ qua máy tính, không chơi một mình mà đưa em gái đi mua quần áo, việc này thực ra đã có thể nói rõ rằng...
- Nói rõ gì cơ?
Hứa Ngôn nghiêng đầu nhìn sang.
Cậu thấy Lâm Vũ Tịch cũng đang nhìn thẳng vào mình, nở một nụ cười mỉm không rõ ý tứ lắm.
- Này này này! Hai người ở đó làm cái gì thế?
Lộ Lăng đã vào tiệm giờ cũng quay đầu lại, bất mãn trách cứ:
- Đã bảo là đi chọn quần áo giúp người ta mà, sao hai người lại đứng nói chuyện rồi?
Nghe vậy, Hứa Ngôn chỉ đành bước vào trong, cùng lúc ấy, cậu nghe thấy thiếu nữ bên cạnh nói nhỏ:
- Em cũng muốn có một người anh trai tốt như anh vậy.
......
Mười phút sau, Lộ Lăng bước khỏi phòng thử đồ, cô bé đã thay một bộ váy liền màu trắng hồng với phong cách thiếu nữ.
Khi cô bé bước ra, hai nhân viên nữ của cửa hàng cũng không rời mắt được. Hai người nhân viên không còn nhỏ, họ cứ nhìn chằm chằm vào Lộ Lăng, ánh mắt rất nóng bỏng làm cho Lộ Lăng cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng dù sao ánh mắt của người ngoài cũng không phải thứ mà Lộ Lăng để ý.
Lộ Lăng nhìn về phía Hứa Ngôn, chỉ thấy Hứa Ngôn cũng tỏ ra giật mình, miệng mở ra không khép lại được, đôi mắt cũng không hề chớp.
- Thế nào, anh thấy sao?
- Được lắm, được lắm.
Vừa gật đầu, Hứa Ngôn vừa nhìn sang Lâm Vũ Tịch ở bên cạnh:
- Em thấy thế nào?
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Vũ Tịch không khỏi tán thưởng:
- Tiểu Lăng đúng là đáng yêu thật!
Lộ Lăng bước thêm vài bước rồi dừng lại chỗ cách Hứa Ngôn chưa tới một mét, sau đó cô bé nắm váy, xoay một vòng:
- Thế này thì sao?
Hứa Ngôn nhìn sang nhân viên của cửa hàng:
- Bộ này có chiết khấu không?
- Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi hiện nay không có chương trình...
- Ừm, chúng tôi hẳn sẽ lựa thêm vài món, chờ lát nữa rồi nói sau. Đến lúc đó có thể tính tổng tiền, hẳn là sẽ rẻ hơn chút chứ?
- Việc này...
Nhân viên cửa hàng lộ vẻ khó xử.
- Không sao đâu, chị đừng vội nói không thể giảm giá, cứ để bọn tôi chọn đã.
Hứa Ngôn tỏ vẻ rất nhẹ nhàng và tự tin, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên cậu mặc cả.
Từ khi Hứa Ngôn bắt đầu lớn tới nay, ba cậu thường xuyên bận rộn nên không chú ý tới cậu, từ những việc mua thức ăn tới sắm những thứ khác, Hứa Ngôn thường phải tự mình giải quyết, cũng vì thế mà cậu có được rất nhiều tâm đắc.
Lúc này, Lâm Vũ Tịch thích một bộ quần áo nên lấy ra, đưa cho Lộ Lăng:
- Tiểu Lăng, cậu thấy bộ này thế nào?
- Tớ còn phải thay nữa à?
Lộ Lăng gần như chưa bao giờ có kinh nghiệm dạo phố mua sắm, rõ ràng là cô bé sắp không chịu được việc thay rồi thử quần áo này nữa rồi.
- Chắc chắn là phải thử chứ! Tiểu Lăng đáng yêu như thế, dù cho không mua thì mặc cho bọn tớ nhìn cũng được!
Lộ Lăng cầm quần áo, bĩu môi, quay người đi vào phòng thử.
Lâm Vũ Tịch bước tới bên cạnh Hứa Ngôn, hỏi:
- Hôm nay chúng ta chỉ mua ở tiệm này hả?
Hứa Ngôn lắc đầu, nói nhỏ:
- Tất nhiên là không rồi. Trung tâm thương mại này rất lớn, còn có rất nhiều cửa hàng để xem. Dù anh chưa bao giờ tới nhưng tối hôm qua đã lên mạng xem thử rồi, trừ cửa hàng này ra thì còn có vài cửa hàng nữa rất phù hợp với Tiểu Lăng. Thật ra đây cũng không phải lựa chọn thứ nhất của anh.
Lâm Vũ Tịch nhìn về phía nhân viên cửa hàng:
- Vậy tại sao lại nói với chị ấy...
- Chỉ là kéo thời gian một chút thôi. Nếu thời gian càng dài, dù cuối cùng chúng ta mua bao nhiêu đi nữa thì khả năng có chiết khấu sẽ càng lớn. Dù sao thì cửa hàng này cũng không phải nhãn hiệu lớn, còn có khả năng mặc cả được.
Lâm Vũ Tịch suy nghĩ ròi lại hỏi:
- Nhưng anh bảo là trong thẻ của ba anh có rất nhiều tiền mà.
Hứa Ngôn giải thích:
- Đúng vậy, nhưng dù có nhiều hơn nữa thì gặp chuyện mua sắm quần áo cho con gái thế này cũng không đủ, hơn nữa Tiểu Lăng mặc gì cũng đẹp. Quần áo của con bé quá ít, cơ hội lần này đúng là hiếm có nên cứ mua nhiều vào, ít nhất cũng phải đủ từ mùa xuân mặc tới mùa thu.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Vũ Tịch nghe vậy thì gật đầu, ánh mắt nhìn sang Hứa Ngôn cũng tràn ngập ý cười.
- Sao thế?
Thấy ánh mắt kia, Hứa Ngôn hỏi.
- À...
Ngay khi Lâm Vũ Tịch muốn nói gì đó thì một thanh âm ngang ngược lại cắt ngang:
- Tôi bảo này, hôm nay hai người trò chuyện cởi mở ghê nhỉ?
Hứa Ngôn và Lâm vũ Tịch quay đầu về phía giọng nói, thấy Lộ Lăng đã thay quần áo xong và đứng cách đó không xa, cô bé bĩu môi, nhìn qua nhìn lại hai người.
- Được lắm, bộ này cũng được lắm.
Lâm Vũ Tịch lập tức chuyển chủ đề về phía Lộ Lăng:
- Tiểu Lăng, cậu đúng là mặc gì cũng đáng yêu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...