Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Trận chung kết cúp Kinh Đại đã diễn ra theo đúng lịch vào một ngày trung tuần tháng mười hai. Hai đội tham gia lần này là viện nghiên cứu sinh được công nhận có thực lực mạnh nhất và học viện sinh học luôn ở vị trí cuối cùng.
Các đội viện của viện nghiên cứu sinh đều là những "lão già" đã đá bóng nhiều năm ở trường, vì quen tay hay việc nên từ chiến thuật, ý thức đến kĩ thuật của bọn họ đều mạnh hơn các sinh viên chưa tốt nghiệp ở các học viện nhiều. Việc viện nghiên cứu sinh vào được chung kết là kết quả không hề bất ngờ.
Thế nhưng học viện sinh học cũng có thể bước vào trận cung kết cuối cùng lại là việc làm ai nấy đều kinh ngạc. Đứng ở vị trí trung lập, nguyên nhân để họ có thể bước vào chung kết là dựa vào tiên phong mạnh mẽ, thủ môn nghịch thiên và một thứ vận may làm người ta không nói nổi lời nào.
Trong trận chung kết, vận may này hình như đã không còn gì. Trương Tử Dương vẫn cố gắng như cũ, Hứa Ngôn vẫn phản ứng thần tốc, thế nhưng chẳng có tác dụng gì bởi vì các đội viên khác của học viện sinh học không thể ngăn cản các nghiên cứu sinh chọc thủng phòng tuyến hết lần này tới lần khác, sau đó sút vào gôn trong một trạng thái rất nhàn nhã. Hứa Ngôn cản được một lần, hai lần, ba lần nhưng nếu là một chục lần, thậm chí là hai chục lần thì sao?
Với việc này, Lộ Lăng cũng hết cách. Khi thực lực của đôi bên chênh lệch quá nhiều thì mọi chiến thuật đều không đáng giá nhắc tới.
Cũng vì thế mà khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, tỉ số cuối cùng là 0:3. Thực ra, với khán giả thì việc chỉ bị thủng lưới có ba trái trước đội nghiên cứu sinh đã có thể gọi là kì tích. Nếu không phải Hứa Ngôn bắt gôn mà là người khác thì có lẽ điểm số chênh lệch phải lên tới hai chữ số.
Sau khi trận đấu kết thúc, các nghiên cứu sinh bắt đầu chúc mừng cho giải quán quân, nhưng có lẽ trong trận đấu họ không phải lo lắng gì nên việc chúc mừng cũng không quá phấn khích, bọn họ còn có vẻ mặt ủ mày chau.
Còn các sinh viên của học viện sinh học thì tất nhiên là ai cũng cúi đầu lê ra khỏi sân bóng rồi. Bị giày xéo liên tục như vậy, máu gà mà Trương Tử Di tiêm cho mọi người giờ đã thành lông gà rụng đầy đất.
Là huấn luyện viên chiến thuật của đội bóng, Lộ Lăng cũng không biết nói gì. Cô bé chỉ bình tĩnh đứng một bên, mỉm cười an ủi với mỗi đội viên mà thôi. Mặc dù không có tác dụng gì nhiều nhưng ít nhất cũng giúp bầu không khí khá hơn một chút.
Trương Tử Di là đội trưởng, cậu ta nhịn nửa ngày rồi cuối cùng cũng chỉ nói được một câu ngắn ngủi:
- Tất cả giải tán đi.
......
Hứa Ngôn cởi găng tay thủ môn ra rồi cất vào ni lông. Sau đó, khi cậu định cầm túi ra khỏi sân bóng thì một cánh tay từ phía sau đã vươn tới, ôm lấy cổ cậu.
Hứa Ngôn không cần quay đầu cũng biết đó là ai, cậu hỏi:
- Đội trưởng, sao thế?
Trương Tử Dương thở dài:
- Xin lỗi cậu.
- Có gì mà phải xin lỗi em? Sao anh lại nói thế?
- Với những gì cậu thể hiện, nếu đồng đội có thể cố gắng hơn thì chuyện cầm giải quán quân là không thành vấn đề.
Hứa Ngôn vỗ vỗ mu bàn tay đang khoác trên vai mình:
- Đội trưởng, đừng nói thế.
Trương Tử Dương nhéo bả vai cậu:
- Thật ra điều anh thực sự muốn nói với cậu không phải việc này, cậu cũng biết anh không phải loại người đang đói mà lại từ chối khi được người ta mời ăn rồi bảo là no rồi. Chuyện anh muốn bàn với cậu là... Cậu có muốn lên làm phó đội trưởng của đội ta không?
- Phó đội trưởng?
Hứa Ngôn sững sờ, ngay cả bước chân của cậu cũng dừng lại.
- Thật ra phó đội trưởng chỉ là bước đầu thôi, anh hi vọng cậu có thể làm đội trưởng đội bóng đá học viện sinh học và quản lý đội bóng từ kì sau trở đi thay cho anh. Cậu cũng biết bây giờ anh học năm ba rồi đấy. Mấy hôm nay giáo viên hướng dẫn của anh liên tục giục anh tới phòng thí nghiệm để tập trung làm thí nghiệm tốt nghiệp, hơn nữa công việc cũng chưa thấy tin tức gì.
Dù không phải người đa sầu đa cảm nhưng nhắc đến việc này, giọng Trương Tử Dương cũng không khỏi trầm xuống.
Hứa Ngôn không nói gì mà chỉ lẳng lặng lắng nghe.
- Nói thật là trong mấy năm đại học, anh chẳng làm được trò trống gì. Từ bé anh đã đam mê bóng đá nhưng vì sức ép từ cha nên anh phải bỏ ý nghĩ đi học chuyên nghiệp. Gia cảnh nhà anh không tệ nhưng áp lực rất lớn. Cha anh là kĩ sư công trình, mẹ là bác sĩ, đều là những nghề thu nhập cao mà áp lực lớn. Từ nhỏ, người nhà cũng đã đặt cho anh không ít áp lực và cho anh điều kiện giáo dục khá, cuối cùng có thể nói là may mắn đỗ Kinh Đại. Nhưng bây giờ nghĩ kĩ, ngoại trừ việc lên làm đội trưởng đội bóng đá, quen biết một đám bạn cũng là fan bóng đá trong trường thì đúng là chẳng làm được gì cả. Mỗi học kì, chỉ có việc giữ vững mục tiêu không thi lại thôi đã rất tốn công rồi. Có lẽ do IQ của anh không đủ, tính tự giác cũng không cao chăng?
Trương Tử Dương cười tự giễu.
Hứa Ngôn thở dài:
- Đội trưởng, thi được Kinh Đại đã là một thành tựu không dễ có rồi.
- Nhưng anh không mong đỉnh cao cả đời của mình chỉ là giây phút nhận kết quả thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Hơn nữa, anh thực sự không biết ngoài bóng đá thì mình còn yêu thích gì, còn có thể làm gì.
Hứa Ngôn nghiêng đầu nhìn sắc mặt Trương Tử Dương, thăm dò một lúc rồi cậu bỗng nảy ra một ý:
- Đội trưởng, em có ý này.
- Ý gì cơ?
- Lúc thi nghiên cứu sinh năm tư ấy, anh có thể thi trường thể dục thể thao của thủ đô. Một sinh viên học viện sinh học của Kinh Đại muốn thi nghiên cứu sinh ở đại học thể dục thể thao cũng đâu có khó lắm đúng không? Hơn nữa, như vậy anh cũng có thể học những thứ liên quan tới bóng đá.
Mắt Trương Tử Dương sáng rực lên nhưng vẫn còn chút do dự:
- Nhưng người ta thi nghiên cứu sinh thì thi lên chỗ cao hơn, anh thì từ top 2 xuống top 211.
- Chuyện này có quan trọng gì đâu! Anh cảm thấy làm việc khác không có động lực đúng không? Anh cũng không biết ngoài bóng đá thì mình còn có thể làm gì đúng không? Thế thì đến học viện thể dục đi, tìm những thứ liên quan tới đá bóng, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ làm nghề liên quan tới đá bóng!
Trương Tử Dương cúi đầu trầm tư rồi ngẩng lên:
- Nói hay lắm, xem ra anh phải chuẩn bị thi nghiên cứu sinh thôi.
- Cố lên nha, đội trưởng.
- Này Hứa Ngôn, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Phó đội trưởng đội bóng ấy, em có làm hay không?
- Về sau thay anh làm đội trưởng hả?
- Đúng thế.
Hứa Ngôn cười lắc đầu:
- Thôi thôi, trước khi lên đại học, em chưa bao giờ tiếp xúc với bóng đá, kiến thức của em về nó quá nông cạn. Phải làm một thủ môn tốt đã quá tốn sức với em rồi, hơn nữa em cũng không có thời gian quản lý đội bóng.
- Không có thời gian à? Bây giờ chẳng phải cậu rất nhàn sao?
- Bây giờ cũng không nhàn. Em gái em lôi em đi phòng thí nghiệm, bây giờ ngày nào em cũng phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm với nó.
- Lại là em gái, mà ngay cả trong các sinh viên Kinh Đại thì con bé cũng được tính là thiên tài ấy nhỉ?
- Đúng vậy đấy.
Đột nhiên, Trương Tử Dương lại bóp mạnh bả vai Hứa Ngôn hai lần:
- Có một câu mà anh không biết có nên hỏi không.
- Đội trưởng, sao hôm nay anh vòng vo thế?
- Đây không phải vòng vo mà là... Thôi, anh hỏi một câu thôi. Em với em gái thật sự có quan hệ máu mủ à?
Hứa Ngôn gật đầu:
- Tất nhiên rồi, em gái cùng cha khác mẹ đấy.
Trương Tử Dương thở dài, lắc đầu.
- Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?
- Thôi, coi như anh chưa nói gì cả đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...