4 năm sau tại Washington D.C
” Chị ơi! Chị xuống tiếp tân lấy cho em hồ sơ của đối tác ạ”
Một chàng trai tuổi 20, mái tóc đen quen thuộc, bộ vest đen, ngồi trên chiếc bàn có bản chữ “ CEO” đó chính là JungKook.
” Ok ok! Chị đi ngay”
Juniel, một cô thư kí người Mỹ 23 tuổi đã làm việc cùng JungKook được vài tháng cho dù chức cấp khác nhau nhưng vẫn giữ xưng hô người nào lớn hơn.
JungKook được appa và papa giao cho điều hành chính nhánh bên Mỹ, trở thành CEO trẻ nhất và đa tài.
” Của em đây! Chị cũng nhận được email của chủ tịch! Chủ tịch muốn em về Hàn một chuyến để họp cuộc họp lớn”
Chị Juniel nhanh chóng đưa cho JungKook và còn nói với cậu chuyện vừa nhận được email từ chủ tịch Oh.
” Quan trọng lắm sao chị?”
JungKook không hề muốn về bên đó một tí nào, vì ở đó có HyungSoo và TaeHyung cậu lo lắng.
” Đúng vậy? Nghe nói chúng ta sẽ có thêm một cổ đông mới!”
Juniel thân thiết với JungKook từ hồi cậu ấy trở về từ Hàn, trở thành chị em thân thiết như ruột thịt.
” Vậy sao? Chừng nào chúng ta sẽ về ạ”
JungKook cũng phải chịu vì cuộc họp quan trọng đấy, ánh mắt cậu cảm thấy lo lắng sợ kí ức tràn về.
” Khoảng đầu tuần sau, quên mất chủ tịch Oh còn dặn phải đem Angelina về chung”
Juniel nói, nhìn JungKook như thế cũng hiểu vì cả hai tâm sự rất nhiều nên biết được tại sao JungKook lại lo đến thế.
” Vâng! Vậy chị sắp xếp lịch giùm em! Bây giờ em phải đi rước tiểu quỷ về rồi! Bye chị”
JungKook nhìn lên đồng hồ cũng 4h15 liền lấy áo khoác nhanh chóng xuống nhà xe.
” Chào giám đốc”
Bất cứ ai đi qua cũng phải chào cậu, con trai lớn của chủ tịch Oh, một CEO tài giỏi dù cậu rất hiền nhưng không ai dám bất kính vì nếu đến tai của chủ tịch Oh thì người đó chắc bị bâm thành trăm mảnh.
Chiếc xe mà JungKook đi trong suốt thời gian ở bên Mỹ chính là chiếc Ferrari California màu trắng mà ChanYeol đã tặng cậu trong sinh nhật 16 tuổi.
Phóng nhanh ra đường lớn, đến với ngôi trường cậu, chiếc xe này dường như quen thuộc với trường vì biết rõ chủ nhân là ai và đến rước ai.
” Oppa”
Angelina vừa thấy xe của JungKook liền chạy nhanh đến, cửa còn chưa mở thì Angelina đã phóng lên xe nhanh như cắt.
” Oppa! Em nhớ anh lắm lắm”
Angelina ôm lấy ông anh mình, nước mắt cũng rưng rưng. JungKook nhìn mà lo lắng hỏi.
” Con này! Mới có hơn nửa ngày mà nhớ cái gì? Sao sao? Ai ăn hiếp em”
JungKook véo má của Angelina phải công nhận là má của Angelina rất đã, véo hoài cũng không chán.
” Bạn Jackson ăn hiếp em”
Angelina mếu máo nói, JungKook đàng cười vì Angelina và Jackson hôm nào cũng có chuyện hết ăn hiếp nhanh đến chọc ghẹo đến mức cô chủ nhiệm phải gọi cậu khi cậu đang họp.
” Thôi nín nín! Anh se mua tiramisu cho ăn”
JungKook biết Angelina thích nhất là bánh tiramisu nên đã dùng đó làm Anglina hết khóc rất nhanh.
” Thật không ạ?Một miếng hay một cái bánh ạ?”
Như JungKook đoán được Angelina đã nín, cái mặt bánh bèo lại trở về ánh mắt hi vọng sẽ là một cái bánh.
” Dạ Oh tiểu thư là một cái tiramisu chanh dây bự nhất tiệm”
JungKook véo mũi đứa ham ăn đồ ngọt mà không bao giờ mập lên 1 tí nào, lâu lâu chỉ lên vài cân cũng không phì tướng ra được.
” Yêu anh nhất!”
Angelina ôm lấy cổ anh hai mình mà đu đưa không chịu thả, JungKook cũng chịu 10 tuổi mà cái tính không lớn thêm 1 tuổi nào y như
” Thứ hai tuần sau chúng ta sẽ về Hàn”
JungKook vừa nói xong thì Angelina há hóc mồm vì sắp được gặp hoàng tử trong mộng HoMin rồi.
” Thật sao anh! Ngay bây giờ qua bên đó được không? Đi mà! Em không muốn ở đây nữa! Qua bên đó đi”
Angelina không thể kiềm chế được bản thân mình muốn về Hàn ngay lập tức cho bằng được nên dùng cute kế cài ông anh.
” Thôi đi cô! Đã nói là thứ hai đi mà! Còn hai ngày nữa chứ nhiêu”
JungKook muốn bỏ chạy vì cái tính nhõng nhẽo sắp nổi lên, nhìn mặt Angelina biết là đang làm cute kế.
Cứ thế suốt đường về nhà, Angelina không để yên cho JungKook. Hết cách Angelina đi năn nỉ ông bà nội cuối cùng cũng thành công, ông nội gọi cho thư kí của JungKook nhanh chóng đặt máy bay sáng mai sẽ bay về Hàn.
” Angelina! Anh chịu thua em rồi! Lên phòng sắp xếp đồ vào vali đi! Sáng mai 6h sẽ ra sân bay đấy”
Vừa nhận được điện thoại của Juniel liền chạy xuống thì thấy Angelina đang ngồi chung với ông bà là hiểu rồi.
” Từ từ đi Kookie! Chúng ta ăn cơm tối trước đi!”
Bà của JungKook phải công nhận có tụi nó ở bên thật sự rất vui, lúc nào cũng nghe tiếng hai đứa, chạy khắp nhà, la ầm nhà.
” Vâng ạ”
JungKook nghe lời ngồi xuống bàn ăn, người làm trong nhà nhanh chóng dọn lên, ở Mỹ nhưng nhà của JungKook vẫn giữ truyền thống Hàn Quốc, bữa cơm nào cũng có kimchi.
———————————-
Tại Seoul, Hàn Quốc.
Phòng chủ tịch Park, ChanYeol mệt mỏi nên gọi thư kí mới một cô gái khoảng 24 tuổi đi pha coffee. Ngã lưng ra nghỉ ngơi một tí không biết vợ thế nào rồi.
” Chủ tịch coffee đây ạ”
Thư kí bước vào phòng nhanh chóng đi đến bàn của ChanYeol không may là coffee đổ hết lên người ChanYeol.
” A! Xin lỗi chủ tịch! Để tôi lau”
Thư kí quá bất cẩn mà xin lỗi, lấy hộp giấy trên bàn nhanh chóng lau ướt một khoảng trên bộ vest nâu.
” ChanYeol em....”
BaekHyun không gõ cửa định gây bất ngờ cho ChanYeol ai ngờ thấy cái cảnh thư kí mới đang chăm sóc ChanYeol.
” Vợ... em đừng có.......RẦM”
ChanYeol nhìn thấy BaekHyun mặt lạnh lùng nhìn mình chưa kịp giải oan thì cánh cửa đã đóng lại một cái rầm.
” PARK CHAN YEOL! Anh to gan lắm”
BaekHyun bực mình bước về phòng, sát khí bao vây người, thư kí của cậu thấy cậu đi qua mà lạnh xương sống.
ChanYeol nhanh chóng chạy qua bên phòng vợ mình, mở cửa mà ai ngờ cửa đã bị khóa chốt ở trong.
” Vợ! Mở cửa cho anh”
ChanYeol nói lớn từ bên ngoài, lo lắng không biết BaekHyun sẽ điên lên như thế nào.
” Vợ vợ cái con khỉ nhà anh! Biến về phòng đi”
BaekHyun giận dỗi không kém gì hồi mới yêu nhau, giận như cơm bữa. Và bây giờ máu ghen lên cao trào.
” Vợ à! Nghe anh giải thích đi”
ChanYeol muốn khóc ra nước mắt vì vợ mình có cái tính giận rất dai và lâu, không biết làm thế nào mà vào phòng được.
” Im cho tôi nhờ! Về phòng nhanh! Bất cần anh”
BaekHyun quét lớn, ChanYeol không ngờ đã lâu không thấy BaekHyun nổi điên lên như vậy.
” Thư kí! Cô xuống bảo vệ! Lấy chiếc khóa của phòng phó chủ tịch cho tôi! Nhanh lên”
ChanYeol gọi thư kí đang đứng đó nhìn cảnh hai vợ chồng này. Vừa nghe xong liền nhanh chóng xuống phòng bảo vệ ở đại sảnh.
Vài phút sau thì ChanYeol cũng nhận được cái chìa khóa, vặn một cái đã mở được, quơ tay bảo thư kí về chỗ. BaekHyun đứng dậy nhìn ChanYeol định chạy ra thì chốt đã bị đóng.
” ChanYeol! Anh gan lắm! Dám vào phòng tôi không xin phép”
BaekHyun đứng trước mặt ChanYeol, ánh mắt viên đạn nhìn ChanYeol đang nhìn mình không chớp mắt.
” Xin làm chi! Vợ chồng mà! Với lại anh là chủ tịch! Em là phó thôi! Ngoan ngoãn mà ở trong phòng”
ChanYeol cầm lùi về phía sau, ép BaekHyun vào vác tường. BaekHyun không chịu thua liền thế võ mà ai ngờ bị người kia nhanh hơn chỉ cần 1 cái là vác BaekHyun trên lưng.
” Bà cha nhà anh! Thả tôi xuống! Anh có tin tôi làm ai liệt dương không?”
BaekHyun đánh vào lưng ChanYeol, tại vì đánh quá nhiều nên cũng chay lưng rồi. Bị BaekHyun cào, xé, cắn, đánh riếc cũng quen.
” Cái câu đó em đã nói hơn 20 năm rồi vợ! Mà anh không thấy anh liệt dương mà toàn thấy em liệt giường”
ChanYeol đáp trả lại, BaekHyun mặt đỏ ửng vì sự thật luôn phũ phàng đến như thế, 20 năm vợ chồng cậu toàn liệt giường vì ChanYeol.
” Thả tôi ra! Anh có tin tôi cắn chết anh không vậy?”
BaekHyun đánh đá vào lưng, bụng của ChanYeol. Bản mặt ChanYeol đã dày mà sống với BaekHyun còn dày hơn.
” Em cắn không biết bao nhiêu lần mà chưa thấy bị bệnh dại mà chết! Toàn thấy phản tác dụng! Con mèo cắn chủ phải la hét như bị dại”
ChanYeol nhanh chóng vác BaekHyun vào mật thất, rồi đóng lại quăng BaekHyun lên chiếc giường màu tím yêu thích của BaekHyun.
” Thả ra! Đồ sắc lang, đồ khốn nạn”
BaekHyun mắng ChanYeol, mặt ChanYeol tối lại nhìn BaekHyun máu chiếm hữu bất đầu tràn về.
” Em dám chữi chồng như vậy sao? Được được! Để xem em còn dám to gan chữi chồng nữa không”
Phải thừa nhận một điều chính là gần 40 tuổi mà ChanYeol vẫn như xưa máu vẫn biến thái như vậy và BaekHyun vẫn phải nằm dưới. ChanYeol mặc chết hay sống vẫn phải ăn BaekHyun là trên hết, cho đến công việc cũng xếp sau.
Trong công ty không ai không biết, chủ tịch là cường công và phó chủ tịch là mỹ thụ. Đã qua 20 năm như thế mà gương mặt không thay đổi mà mấy, nụ cười và ánh mắt trẻ con của BaekHyun vẫn sống theo năm tháng. Hay đôi mắt to nhạy bén, đôi tai Yoda vẫn y vậy.
” Tôi thề sẽ có một ngày tôi ở trên, anh ở dưới cho tôi”
Tiếng hét BaekHyun đã quen thuộc với cái công ty lớn này, ai lại không biết chủ tịch nóng tính thế nào mà lại gặp phó chủ tịch đanh đá thì chuyện bị phạt cũng bình thường.
———————————-
TaeHyung đã tìm JungKook 4 năm, trong những năm tháng ấy cậu gái gú, rượu chè nhưng không sa vào sâu nữa cái đó. Chỉ là hoạt động về đêm, ban ngày cậu chính là CEO của PB, một chàng trai có gen cao di truyền từ ChanYeol, ánh mắt giống BaekHyun.
SkyBAR....
TaeHyung trở thành khách VIP ở đây cũng 4 năm không biết cô gái thèm muốn một đêm với cậu nhưng cậu hứa với lòng sẽ không bao giờ làm thế vì bản chất cậu không phải là một người con trai như thế, cậu vẫn chờ đợi JungKook.
” Anh! Chúng ta ra nhảy đi”
Một cô gái ăn mặc sexy đến kéo TaeHyung nhưng TaeHyung lại từ chối thẳng thừng không chút thương tiếc.
” Biến”
TaeHyung quơ tay đuổi cô ta, cô ta cười khinh rồi bỏ đi. Trong SkyBAR không ai biết cái quyền lực của TaeHyung vì cậu luôn là người bí ẩn.
TaeHyung loạng choạng bước ra khỏi quầy bar, ai ngờ đụng trúng một tên, làm rượu đổ lên áo hắn.
” Mẹ mày! Đi không nhìn đường à”
Hắn ta quay lại nắm cổ áo của TaeHyung, thằng đàn em hắn liền cản lại, trong lúc đó đàn em của TaeHyung cũng chạy đến.
” Đại ca! Thả ra đi”
Thằng đàn em hắn nhanh nhẹn biết đó là King&Tiger vì hình xăm bên vai của TaeHyung và thấy có cả đàn em chắc không phải người dễ đụng đến.
” King thì King tao phải dạy nó một bài học”
Hắn ta định đấm vào mặt TaeHyung thì TaeHyung đẩy ra nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, sắt đá của mình.
” Tao không chấp với những đứa như mày”
TaeHyung nói, mỉm cười nửa môi rồi bước ra khỏi bar. Không ngừng ở đó, TaeHyung bỏ đi không phải không đánh mà chính đàn em của cậu đánh. Nhanh chóng tìm ra chiếc Ferrari đỏ đậu bên đường.
TaeHyung nhìn sang bên ghế thấy một tập hồ sơ trước khi đi thư kí được cho. TaeHyung mở ra.
” Họp hội đồng quản trị. Kí hợp đồng hợp tác. Thứ hai tuần sau”
TaeHyung đọc dòng chữ ở dưới và thấy rõ người bên công ty có appa, papa và mình và đối tác chính là tập đoàn Oh.
” Tập đoàn Oh. Oh SeHun. Oh JungKook”
Nghe đến cái tên liền nhớ đến JungKook chính là con trai của chủ tịch Oh, cậu nhớ, nhớ rất nhiều, dù cậu qua Mỹ nhưng không thể tìm ra cậu.
————————————
Cuối cùng JungKook và Angelina cũng về đến Hàn Quốc, đến sân bay đã được nhân viên đón nói một cách khác chính là đem xe đến cho cậu và hộ tống đến công ty. JungKook và Angelina nhanh chóng đi lên chiếc BMW đen rồi phóng nhanh về trụ sở chính.
Đến trước công ty, mở cửa ra bước xuống. Hàng dài nhân viên đã xếp hàng hai bên, cậu lạnh lùng bước qua. Ở cuối hàng chính là appa và papa đang chờ.
” Appa, papa”
Angelina vừa thấy SeHun và LuHan liền phóng nhanh đến leo lên người của SeHun như khỉ đu dây.
” Angelina ta nhớ con lắm”
SeHun ôm đứa con mình, 10 tuổi rồi mà cứ 6 tuổi thích ôm người khác. SeHun hướng về phía JungKook mỉm cười.
” JungKook lại đây!”
LuHan rưng rưng nước mắt nhìn đứa con cao lớn và trưởng thành hơn xưa. JungKook ngoan ngoản bước đến ôm chầm lấy LuHan.
” Mừng con trở về!”
LuHan vuốt ve đứa con 4 năm không gặp mà thay đổi nhiều, không màu mè nhuộm tóc mà trung thành với tóc đen, mỉm cười cũng không tươi như xưa.
” Vâng! Con nhớ cả hai lắm”
JungKook nói, LuHan và SeHun ôm lấy con mình, bây giờ mới được nghe tiếng của JungKook sau 4 năm xa lìa.
” Nào nào! Chúng ta lên phòng đi! Appa đã sắp xếp phòng CEO gần với phòng chủ tịch”
LuHan nắm lấy tay con mà kéo dến thang máy, muốn nói chuyện với con rất nhiều.
” Phòng đẹp lắm ạ!”
JungKook bước vào căn phòng, màn kính có thể nhìn thấy toàn bộ Seoul, màu trắng ấm áp.
” Vậy thì tốt rồi! Con sắp xếp đồ đi nhé! Bây giờ ta đi đặt bàn tối nay chúng ta sẽ ra Light Restaurant ăn”
SeHun hài lòng liền mỉm cười, thấy con có vẻ thoải mái hơn liền nhớ đến phải đặt bàn cho tối nay.
” Vâng”
JungKook nói, cả ba đều rời khỏi. JungKook bước đến cửa kính đó nhìn xuống Seoul, hôm nay Seoul rất đẹp.
” Xin chào Seoul! Ta đã về rồi”
JungKook nhìn cảnh vật từ trên cao phải mê mẩn cảnh vật của nơi mình sinh ra, không chói lóa, không sặc sỡ mà rất giản dị nhưng nổi bật.
JungKook sẽ bắt đầu cuộc sống ở Seoul khác, không phải Seoul 4 năm trước mà là Seoul hiện tại.
————————————
Hôm nay chính là cuộc họp diễn ra, TaeHyung đến đúng giờ ngồi kế bên appa và papa của mình. Nhìn bên phía kia chính là chủ tịch Oh và LuHan.
” Chúng ta bắt đầu cuộc họp được chưa?”
ChanYeol nhìn đối tác, không ai xa lạ chính là ông bạn thân hơn 20 năm, ánh mắt giả vờ nghiêm túc.
” Chưa! Chúng tôi vẫn còn thiếu một người”
SeHun chống tay lên bàn, ánh mắt cũng đang kiêu kích ông bạn chủ tịch của mình.
” Vậy chừng nào đủ chúng ta sẽ bắt đầu”
BaekHyun nhìn hai người này mà cũng chịu, đã gần 40 tuổi mà cái tính vẫn còn trẻ như 20.
Tiếng gõ cửa, cánh cửa mở một chàng trai khá cao, ăn mặc chỉnh chu bước vào, gương mặt tuấn tú làm ai cũng nhìn.
” Xin lỗi con đến muộn”
JungKook cúi chào mọi người, xin lỗi vì đến trễ, bây giờ cậu mới biết đối tác của công ty chính là appa và papa nuôi của mình. TaeHyung đang xem điện thoại nghe tiếng quen thuộc liền ngước mặt lên và người cậu tìm kiếm suốt 4 năm đang ở trước mặt cậu.
” Kookie”
TaeHyung đứng người vì JungKook đang đứng đó, ánh mắt đó, gương mặt không thay đổi ngày càng hoàn hảo. JungKook ngồi xuống chiếc ghế đối diện TaeHyung, cảm giác đó lại ùa về, cái cảm giác sung sướng vì bảo vật tìm kiếm đã tự xuất hiện trước mắt mình.
——————————-
Chap cuối au viết trước khi off để ôn thi! Chắc cũng có người tò mò!
Happy Birthday OH SEHUN!~ Mãi mãi là Móm nhé! Sau này về VN đi! Tui tặng vài con Larva để phòng tắm!~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...