Kỷ Tiểu Dao hồn nhiên không biết mình sắp bị ‘lên thớt’ tra hỏi, tình trạng bây giờ của cô cũng căng thẳng vô cùng. Người đàn ông này nhất định là cố ý, mới sáng tinh mơ đã dậy tắm rửa, lại chỉ quấn một cái khăn tắm đã đi ra, nước trên người còn chưa lau khô. Một giọt nước đọng lại trên làn da mịn màng màu lúa mạch nhạt, theo động tác lau tóc của anh từ trên ngực lăn xuống, qua cơ bụng chảy xuống bộ phận mấu chốt dụ người khác muốn tìm tòi nghiên cứu… rồi biến mất chẳng thấy đâu.
Kỷ Tiểu Dao thừa nhận, giây phút này cô rất muốn giật phăng khăn tắm trên người anh ra để xem cho rõ! Trong lòng nghĩ gì hoàn toàn hiện hết lên mặt, nước miếng cũng sắp chảy tới nơi.
Kỷ Minh Diệu nhìn thấy, trong mắt rất nhanh hiện lên tia sáng nhưng mặt vẫn lạnh nhạt, tay đặt trên thắt lưng, bắt đầu động tác.
Kỷ Tiểu Dao nín thở: cởi đi, cởi đi! Hưng phấn không kềm chế được, nhưng trong khoảnh khắc, cô thấy hận cái phản ứng quá lố của mình, bịt hai mắt lại, vội quay lưng đi.
“Lưu manh! Cuồng lộ!”
Kỷ Minh Diệu mỉm cười, không nói gì, nhanh chóng mặc quần áo, không hề ngượng ngùng một chút nào. Cuối cùng, còn nói với cô: “Nhanh mặc quần áo vào đi, không phải buổi sáng em có tiết à?”
Anh còn nhớ rõ thời khóa biểu hơn cả cô nữa! Kỷ Tiểu Dao vén chăn lên, trên người chợt lạnh, vội hoảng hốt! Hóa ra, tối hôm qua đi ngủ cô không mặc quần áo, đều tại cầm thú kia! Tức giận ném một cái gối qua, hét lên: “Đi ra ngoài!”
Kỷ Tiểu Dao chạy vào phòng học truyền thông trong tiếng chuông vào lớp, cô vừa bước vào lớp, giáo viên đã cầm theo sách giao khoa đi sau lưng. Hai người, Quan Đồng và Lý Quyên Quyên, đã sớm chiếm chỗ ngồi chờ cô. Chỗ ngồi hơi khuất, thích hợp buôn chuyện, thấy cô tiến vào, lập tức vẫy vẫy cô. Kỷ Tiểu Dao chạy tới, nhanh chóng nhét đồ ăn mình đã hứa mang đến vào trong ngăn bàn, thở hồng hộc: “Tắc đường!”
Hai người đã đói bụng từ lâu, nhân lúc giáo viên quay lên viết bảng liền lấy sách che đậy. Hành động thôi! Bánh bao nhân súp nóng và sữa đậu nành, ngon quá đi! Cắn một miếng, một chút súp nóng chảy ra. Hai người cúi đầu xuống dưới bàn ăn ngon lành, tội nghiệp cho Kỷ Tiểu Dao vừa ngồi thở, vừa phải chép bài kiêm canh chừng cho bọn họ.
Ăn xong, Quan Đồng sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, liếm liếm môi, dáng vẻ chưa thỏa mãn, rất không khách khí vỗ vỗ vai của Kỷ Tiểu Dao – cô gái đáng thương đang thục mạng ghi chép bên cạnh: “Chưa ăn no, lần sau mang nhiều chút nhé.”
Giáo viên này thích viết bảng, còn thích kiểm tra đột xuất, mỗi lần đến môn này bọn họ đều tràn đầy cảm xúc. Kỷ Tiểu Dao không dám chậm trễ, không muốn để ý tới cô ấy nên cũng chẳng thèm quay đầu lại, nhưng trái lại Lý Quyên Quyên tiếp một câu: “Bụng cậu không đáy, mang bao nhiêu cũng không lấp đầy được!”
Quan Đồng hầm hừ: ăn nhiều thì sao chứ, ăn nhiều béo thì làm gì được nhau! Gần đây, cô mới tăng hai cân đấy, có sao đâu nào! Chị đây có mập thì cũng là mập đẹp, mập dễ thương, ít nhất ai gặp cô một lần đều nhớ rõ, mỗi lần điểm danh nghe tiếng gọi “Nữ sinh mập năm nhất hệ toán lớp số ba” là Quan Đồng lại đắc ý mỉm cười, nhưng thấy không ai để ý cô lại chán nản, xụ mặt. Đúng là mập thì không sao, nhưng mà mập mạp đến nỗi đến giờ vẫn chưa nhận được bức thư tình nào thì đúng là đau lòng thật.
Quan Đồng chuyển ánh mắt tới người Lý Quyên Quyên, thủ phạm khiến cô nhớ tới chuyện đau lòng kia, cô ấy gầy giống như cây gậy trúc vậy, gầy như thế cũng chưa có bạn trai đấy thôi! Người đầu tiên cô nhớ tới – thần long thấy đầu không thấy đuôi* Lạc Bội, dáng người như vậy mới gọi là đẹp, trong một lần tắm rửa cô vô tình thấy được. Đừng nhìn bình thường người ta mặc quần áo kín như bưng không thấy gì, khi cởi ra thì dáng người chữ S cân đối, trách không được có người chăm lo! Nghĩ đến đây cô lại thấy khinh thường, dáng người đẹp thì sao chứ, vẫn làm tình nhân cho người ta đấy thôi!
Quan Đồng chợt thấy lòng khó chịu, lại nhìn qua Kỷ Tiểu Dao, khuôn mặt V-line, ngực cao tròn, eo thon, mông nảy nở, tuy không phải xuất sắc nhưng khi hợp tất cả lại thì vô cùng nổi bật! Nói ra coi như khoa toán bọn họ có một đóa hoa rồi. Thảo nào có số hoa đào, biết bao người theo đuổi ấy chứ, xem bạn trai người ta đẹp trai phong cách như thế! Còn có một người đàn ông thần bí vẫn đang đau khổ chờ đợi nữa chứ! Người đàn ông thần bí! Đúng rồi! Nghĩ đến đây Quan Đồng phấn chấn hẳn lên, suýt chút nữa đã quên mất điều này rồi.
Quan Đồng dựng sách lên, dùng khuỷu tay chọc chọc Kỷ Tiểu Dao, cố gắng đè thấp giọng nói oang oang của mình: “Này! Tình yêu à, mối tình đầu của cậu hôm qua vừa đến tìm cậu đấy!” Phải đột ngột như vậy để Kỷ Tiểu Dao trở tay không kịp, nói ra sự thật mới được.
Kỷ Tiểu Dao đang viết rất nhanh, bỗng dựng nghe một câu như vậy quả nhiên sửng sốt, hạ bút viết lên giấy một dòng “Mối tình đầu của tớ?”
Quan Đồng thấy phản ứng này của cô thì rất vui vẻ, tuyệt đối có khả năng! Thấy Lý Quyên Quyên nhắc nhở cô đừng bỏ qua trò hay, chớp chớp mắt vô tội, nói: “Đúng rồi! Người ta nói là mối tình đầu của cậu, tối hôm qua khổ sở đợi cậu dưới lầu hai tiếng cơ! Mãi đến lúc cổng ký túc xá đóng mới đi!”
Kỷ Tiểu Dao không nghi ngờ cô ấy, nói là mối tình đầu của cô lại đợi như vậy tuyệt đối không có người thứ hai, chắc chắn là đầu trọc nhỏ bóng loáng. Trong đầu hiện lên ký ức buổi tối mùa đông năm ấy, cậu con trai ánh mắt lấp lánh cầm huy chương đưa cho mình, có chút hoảng hốt, cậu ta… Vì sao còn đến tìm mình?
Quan Đồng thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, nhớ lại, xác định chắc là mình đoán đúng rồi, đồng thời trong lòng lại lại thấy trống rỗng, có phải mình đang vui vẻ trên nỗi đau của người ta hay không? Lời đến bên miệng rồi lại không nói ra.
Ngược lại, Kỷ Tiểu Dao hình như đã khôi phục thái độ bình thường, tiếp tục cúi đầu viết, thản nhiên nói: “Cậu ta không phải mối tình đầu của tớ!”
Quan Đồng và Lý Quyên Quyên liếc nhau, cũng không nói gì nữa.
Tiết học kéo dài mấy tiếng đã chấm dứt, Kỷ Tiểu Dao vẫn trầm mặc. Khi trở lại ký túc xá, cô đưa sách vở cho Quan Đồng: “Này, cầm vở chép lại đi!”. Đi học chỉ để ý ăn uống với buôn chuyện thôi.
Quan Đồng trước kia cũng không thấy có gì lạ, vở Kỷ Tiểu Dao ghi chép cẩn thận rõ ràng. Xưa nay, cô lúc nào cũng không khách khí cầm lấy, chẳng cần nói cảm ơn, nhưng hôm nay lại cảm thấy hơi ngại, cô cầm lấy cuốn vở, nghĩ một lát lại nói: “Cám ơn, à… tối qua, anh chàng đó nói hôm nay lại đến tìm cậu đấy!”
“Ừ!” Kỷ Tiểu Dao vẫn như cũ, cất ba lô đi rồi leo lên giường, sau đó nói với cô ấy: “Giữa trưa gọi cơm hộ tớ. Tớ vẫn ăn canh như cũ, bảo cô ấy cho tớ ít cơm thôi nhé! Cám ơn người đẹp, tớ ngủ trước đây.”
Tối hôm qua bị lăn qua lăn lại đến khuya, sáng nay lại dậy sớm nên cô thấy rất mệt, trời dù có sập xuống cũng phải chờ cô ngủ một giấc đã.
Ngủ một giấc ngon lành, mãi đến khi có người gọi cô mới tỉnh dậy. Người gọi cô là Lạc Bội, đang cầm laptop trên tay, chắc là vừa tan học về. Nhìn xuống dưới, trong phòng không còn người nào cả, xem ra hai người Quan Đồng đi mua cơm rồi. Ngáp ngủ một cái, cô hỏi Lạc Bội: “Cậu tan học rồi à?”
Lạc Bội gật đầu, thấy cô ngồi ở trên nên không nhìn thấy, lại bổ sung: “Ừ. Tớ vừa tan học. Vừa nãy có gặp quản lí kí túc ở dưới tầng, nói có người tìm cậu!”
“Có nói là ai không?”
“Không nói là ai!”
Thực ra, Kỷ Tiểu Dao đã đoán được, chỉ muốn xác định thêm thôi. Cô mặc áo len vào, rồi xuống giường, thấy Lạc Bội đang dọn đồ, liền hỏi: “Cậu về à? Chiều nay không học sao?”
Lạc Bội dừng lại việc đang làm, sau đó lại gom đồ vào túi, có vẻ mất tự nhiên: “Ừm!” Lúc nói chuyện vô thức nghiêng người, đây là biểu hiện của sự tự ti. Chắc cô ấy cũng biết những người khác nói những lời không hay về mình.
Kỷ Tiểu Dao thở dài. Thật ra, lúc đoán đối phương là tình nhân được người ta bao nuôi, cô cảm thấy cô ấy hơi trơ trẽn, nhưng qua hành vi cử chỉ lại thấy cô ấy không giống với kiểu người ham hư vinh như trong tưởng tượng, ngược lại luôn luôn trong sáng, chất phác, hướng nội. Thậm chí, lúc bị người ta nói xấu cũng chưa từng tỏ vẻ thù hận, lúc nào cũng mang vẻ tự ti, khiến người khác không hiểu nổi.
Có tình nhân của ai lại giống vậy không?
Chắc cô ấy có nỗi khổ riêng! Kỷ Tiểu Dao đi qua khoác tay cô ấy: “Cậu không cần nghĩ nhiều, tớ cảm thấy cậu là người tốt!” Nói xong lại cảm thấy dùng từ “người tốt” này không hợp lí lắm, mà lại không nghĩ ra từ nào ổn hơn, đành khoác chặt tay cô ấy: “Muốn đi cùng không? Chúng ta cùng nhau xuống lầu đi.”
Đến cửa ký túc, quả nhiên thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên gốc cây, trước kia đầu con nhím, bây giờ là tóc húi cua. Trên người cũng không mặc kiểu quần áo rực rỡ lòe loẹt như trước nữa mà mặc áo khoác da màu nâu, phía dưới quần bò sẫm màu, cả người nhìn qua rất có tinh thần. Người đàn ông như vậy quả là có lực hấp dẫn, không phải sao? Có hai người đẹp dong dỏng đứng bên cạnh, trong đó có một người Kỷ Tiểu Dao liếc mắt một cái là nhận ra, là hoa hậu giảng đường tiếng tăm lừng lẫy.
Kỷ Tiểu Dao hơi chần chừ, định đợi bọn họ nói chuyện xong mới đi qua cũng không muộn, ai ngờ người ta đã gọi cô trước: “Tiểu Dao! Kỷ Tiểu Dao!” Nói xong, còn vẫy tay với mình: “Bên này!”
Kỷ Tiểu Dao đành phải chậm chạp bước qua, rất vinh hạnh được hoa hậu giảng đường nhận ra thân thiện đón tiếp: “Xin chào! Mình là sinh viên năm ba hệ truyền thông Cố Nặc. Cậu chắc là Kỷ Tiểu Dao, bông hoa của hệ toán năm nhất, rất vui được gặp cậu!”
Đây mới là nụ cười đúng tiêu chuẩn, cười chỉ lộ ra tám cái răng, Kỷ Tiểu Dao cực kỳ hâm mộ đồng thời còn cảm thấy vinh hạnh vì được người nổi tiếng nhận ra. Cô cầm lại tay cô ấy, cũng cười, chẳng qua nhìn rất ngốc: “Chị cũng vậy, có thể gặp chị em cũng rất vui, còn cảm thấy không thật chút nào.”
Hai cô gái cùng cười, Cố Nặc nói: “Em đúng là một cô gái đáng yêu, lần sau có rảnh chúng ta sẽ nói chuyện nhé!” Cô ấy vẫy tay chào Triển Phi, đưa bạn mình đi.
Hai người đều đi vào ký túc xá, Kỷ Tiểu Dao còn đang đắm chìm trong nụ cười thân thiết mê người của hoa hậu giảng đường nên chưa lấy lại tinh thần, mãi đến khi có bàn tay huơ huơ trước mặt thì mới khôi phục tinh thần
Triển Phi thấy ánh mắt của cô đã hết mơ màng, khẽ thở dài: “Cậu vẫn như vậy, vẫn không thay đổi dù chỉ một chút.”
Kỷ Tiểu Dao tưởng cậu ta nói đến chuyện lúc trước mình nhìn mỹ nhân trong manga chảy nước miếng, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, ho khan hai tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài: “Cậu đã về rồi à!”
Triển Phi chín chắn hơn nhiều so với lúc trước, không còn hớn hở cười nói “Tớ đã về” như ngày xưa nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc, lời nói cũng sâu xa hơn:
“Đúng vậy, gần ba năm, 975 ngày!”
Con số rõ ràng như vậy, Kỷ Tiểu Dao cũng không thể biết tâm trạng bây giờ của mình như thế nào, nên giữ im lặng.
Mắt Triển Phi ánh lên tia thất vọng, nhìn người đi tới đi lui trong nhà ăn, cậu nói: “Tôi dẫn cậu đi ăn trước nhé.”
Lần này gặp lại, Kỷ Tiểu Dao chỉ cảm thấy đối phương đã không còn là thiếu niên ngây ngô nữa rồi, mà đã thành một người đàn ông trưởng thành, xa lạ hơn, cô lắc đầu: “Không cần, bạn cùng phòng mua cho tôi rồi!”
Triển Phi nhíu mày: “Bạn cùng phòng mua cho là chuyện khác, ăn một chút cơm cũng không tốn nhiều thời gian của cậu đâu.”
Kỷ Tiểu Dao nghĩ, đây là lần thứ hai cậu ta đến tìm mình, chắc chắn là có chuyện muốn nói, nếu từ chối cậu ta sẽ dây dưa mãi cho mà xem, vậy nên đành phải đồng ý: “Được rồi, chúng ta đi tới nhà ăn sinh viên đi!” Nói xong, cô lấy di động gọi cho Quan Đồng, bảo cô ấy không cần mua cơm cho mình nữa.
Tầng ba của nhà ăn sinh viên có phòng riêng, thường để cho sinh viên đặt tiệc liên hoan. Hai người mặt ngồi đối diện nhau, chờ đồ ăn lên, ai cũng không nói gì.
Triển Phi đốt một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ lập tức khuếch tán trong phòng kín, Kỷ Tiểu Dao khó chịu che miệng ho khan hai tiếng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở phía đối diện. Cậu ta híp mắt hút thuốc cũng đang nhìn về hướng bên này, khói thuốc khiến cho tầm nhìn có vẻ mờ ảo, dường như cậu ta đang nhìn mình, lại dường như không phải.
Trong lòng hơi lo lắng, trong không khí tĩnh lặng, người đàn ông cuối cùng cũng dập tắt điếu thuốc, cô nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu động đũa. Thức ăn đều là những món cô thích, nhưng cô lại ăn rất chậm, không cảm nhận được hương vị gì, bấy giờ chỉ tiếng bát đũa chạm vào nhau. Không biết ăn bao lâu, chợt nghe người đàn ông nói: “Cậu có bạn trai chưa?”
Kỷ Tiểu Dao cứng nhắc cầm chiếc đũa: “Rồi!”
“A, vậy chắc chắn người kia rất đặc biệt, nếu không đã chẳng qua được cửa ải của anh trai cậu”. Triển Phi thản nhiên nói, trong lòng đã có chút chán nản. Tối qua, cậu nghe hai nữ sinh kia kể lại cho mình, trong lòng vẫn ôm hy vọng, đợi cho đến khi ký túc xá đóng cửa nhưng Kỷ Tiểu Dao vẫn chưa trở về, cảm giác mất mát đến đau thương. Hôm nay, cậu vẫn chưa bỏ cuộc, lại đến đây một lần nữa. Đã từng nghĩ đến nhiều trường hợp, khả năng lớn nhất là Kỷ Tiểu Dao sẽ lừa cậu, nhưng không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận nhanh như vậy. Đau lòng, nhưng nhiều hơn là tức giận khi bị người ta đùa giỡn, cậu muốn đánh người! Dù sao cậu đã không còn là thiếu niên lỗ mãng xúc động năm đó nữa, ba năm huấn luyện đặc biệt ở quân đội đã khiến cậu học được rất nhiều điều, trong đó quan trọng nhất chính là nhẫn nại.
Đầu ngón tay run rẩy rút ra một điếu thuốc, hít thật sâu một hơi, tiếp tục nói: “Lần này tôi trở về vì có một chuyện muốn hỏi cho rõ.”
Cuối cùng đã vào chủ đề chính, Kỷ Tiểu Dao buông đũa, cụp mắt: “Cậu hỏi đi!”
“Tối hôm đó trở về tôi đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng vẫn luôn tự hỏi. Tôi thấy thái độ của cậu thay đổi quá đột ngột, có thể nói cho tôi biết là vì sao không? Tôi biết rõ ràng cậu cũng có tình cảm với tôi.”
Kỷ Tiểu Dao cúi đầu bắt đầu đếm ngón tay: “Tôi… Tôi không có.”
“À?” Triển Phi nghiêng người về phía trước: “Không có? Là không cảm thấy thái độ của cậu đối với tôi thay đổi quá nhanh, hay là chưa từng có cảm tình với tôi?”
Giọng nói của cậu ta hùng hùng hổ hổ, Kỷ Tiểu Dao khó chịu lùi lại hai bước, đối mặt với áp lực cường đại của người đàn ông này, cô hơi hoảng: “Trong thư không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi ư?”
Triển Phi sửng sốt: “Thư nào?”
“Vào buổi sáng sau hôm cậu từ biệt tôi, tôi đã đưa cho sĩ quan phụ tá của ba cậu.”
Ký ức đã lâu chợt lóe qua trong đầu, nhất thời sắc mặt cậu trầm xuống: “Trong đó viết cái gì?”
Kỷ Tiểu Dao nuốt nước bọt, đáp: “Tôi cũng không nhớ rõ lắm, dù sao cũng chỉ là mấy lời không chờ cậu linh tinh thôi!” Thật ra lời lẽ trong thư hơi nặng nề, mắng mỏ cậu ta bạc tình, giả tạo, quen thói trăng hoa. Nhưng cô cũng không dám nói ra, mà nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Sắc mặt Triển Phi cuối cùng cũng biến đổi: “Tại sao cậu lại viết một bức thư như vậy?”
“Không có tại sao hết, cậu cứ coi như năm đó tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện đi.”
“Hay cho câu ‘còn nhỏ chưa hiểu chuyện’, đúng là lấy cớ! Sự thật rõ ràng không phải như vậy, hôm nay cậu đã hạnh phúc bên người khác, tại sao còn không chịu nói với tôi một câu thật lòng, cậu cứ mãi lạnh nhạt với tôi như vậy, có phải thấy rất vui không?” Triển Phi cười lạnh nhìn cô.
Mắt Kỷ Tiểu Dao bị khói thuốc làm đỏ bừng, nhịn không được ho khan hai tiếng: “Tôi không có ý đó, nếu cậu nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa!”
Thái độ không quan tâm của cô đã đả kích vào lòng kiêu ngạo của người đàn ông. Triển Phi không nhịn được nữa, vươn qua bàn bắt lấy cánh tay cô: “Được! Cậu đã không nói thì để tôi! Là vì năm đó cậu thấy tôi hôn một cô gái khác đúng không?” Nếu không trùng hợp gặp bạn thân năm đó của Kỷ Tiểu Dao trên máy bay, chỉ sợ đến chết cậu cũng không biết nguyên nhân này, lúc ấy chỉ thấy kinh ngạc, sau ngẫm lại thật sự cảm thấy nực cười! Một hiểu lầm nho nhỏ như thế lại khiến cậu đau khổ suy nghĩ ba năm, bây giờ ngẫm lại chỉ cảm thấy mình như tên ngốc, cô gái đối diện cũng thực sự ngu ngốc! Cô ấy không có đầu óc sao?
“Vì sao cậu không đến hỏi tôi?” Cậu ôm chút hy vọng cuối cùng, hỏi.
Đương nhiên là sợ vạch trần được lời nói dối của cậu ta rồi sau đó tự rước lấy nhục, cuối cùng lại chịu tổn thương một lần nữa. Kỷ Tiểu Dao không biết phải nói sao với người đàn ông đã trưởng thành này, cô tinh tường nhận ra được khoảng cách giữa hai người đã càng lúc càng xa.
“Thật sự xin lỗi!” Cánh tay bị cậu nắm đến phát đau, Kỷ Tiểu Dao cắn răng chịu đựng, cuối cùng chỉ có thể nói một câu như vậy.
Thái độ của cô vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy mình như một thằng hề đang nhảy nhót, Triển Phi không kìm nổi tức giận, lạnh lùng cười khẩy một cái, hất cánh tay của cô, cũng xô ngã một bàn bát đũa, giận dữ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...