Sự việc ly hôn không được giải quyết, không biết tại sao hai cha con Kỷ Quang Thiện lại trở nên vô cùng bận rộn. Mỗi ngày đi sớm về trễ không nhìn thấy người, trong bữa ăn cũng chỉ có hai người Kỷ Tiểu Dao và Trương Anh, không khí hơi áp lực.
Tuy Trương Anh không ầm ĩ nữa nhưng khuôn mặt luôn trầm lặng, rất ít khi nhìn thấy bà cười.
Kỷ Tiểu Dao nghĩ đây là việc không thể tránh được, hai vợ chồng họ lúc còn trẻ ra sức làm việc, bồi dưỡng tình cảm còn sâu sắc hơn cả tình thân, cho nên một khi có người gây ra chuyện sai lầm thì người kia sẽ cảm thấy đau đớn gấp bội.
Song, mặc kệ thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra, cũng tổn thương rồi. Gương đã vỡ cho dù dùng kỹ thuật tốt như thế nào để hàn gắn lại thì nó vẫn tồn tại vết nứt.
Cô rất đau lòng, bình thường trong bữa ăn sẽ nói chuyện tiếu lâm, mặc dù đa số đều lấy truyện về Tiểu Minh nhưng ít ra vẫn có tác dụng. Hiện giờ mỗi ngày có thể khiến cho Trương Anh thoải mái cười đùa, cô cảm thấy đó cũng là một chuyện vui vẻ.
Giống như bây giờ là giờ tự học, cô nằm ghé trên bàn lật lật quyển truyện cười, tìm kiếm truyện về Tiểu Minh để tiến hành cải biên.
Hai ngày nữa là đến ngày thi, học kì sau phải chọn khoa. Có thể được phân đến lớp chọn hay không thì phải xem thành tích cuối kì lần này.
Phóng tầm mắt nhìn quanh, tất cả bạn đều vùi đầu học, nhìn thoáng qua Kỷ Tiểu Dao cũng giống các bạn cùng lớp khác: cúi đầu, đăm chiêu cẩn thẩn tính toán. Nhưng thân là bạn cùng bàn của Kỷ Tiểu Dao, Quý Gia Vũ làm sao có thể không biết cô đang làm cái gì?
Lấy thước gõ vào đầu cô bạn một cái, đánh thức cô nàng đang làm việc không đàng hoàng: “Cậu cũng quá tự tin nhỉ, không thi nổi lớp chọn, xem xem trở về mẹ cậu giải quyết cậu thế nào.”
“Không có việc gì, tớ học ban khoa học tự nhiên!”
Ngụ ý, tớ không giống các cậu học ban khoa học xã hội phải liều mạng học thuộc sách!
Thế nên, đây là làm người khác tức chết. Ai cũng biết Kỷ Tiểu Dao có cái đầu thông minh, là nhân tài kiệt xuất của lớp về các môn khoa học tự nhiên mặc dù cô học ít hơn những người khác nhiều. Thậm chí giờ toán trên lớp, Kỷ Tiểu Dao ngồi đọc tiểu thuyết là chuyện bình thường.
“Hừ!” Quý Gia Vũ tức giận hừ một tiếng, cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác, thề về sau lúc học mà còn trông chừng cô ấy nữa thì mình sẽ là đồ ngốc!
Sau khi tan học, đến phiên Kỷ Tiểu Dao trực nhật, tiếng chuông vang lên, các học sinh đều quay về nhà nên giải tán rất nhanh, trong phòng học chỉ còn lại hai ba học sinh quét dọn vệ sinh. Kỷ Tiểu Dao bị phân đi lau cửa sổ, tay vẫn tiếp tục nhưng đầu óc lại suy nghĩ đi đâu đâu. Đột nhiên xuất hiện tiếng cười lạnh. Lúc phục hồi lại tinh thần, trước mặt cô tự nhiên lại xuất hiện một cái đầu to đùng. Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người cùng lắm là ba – bốn cm, gần như chỉ cách một lớp kính mỏng manh.
Rõ ràng biết là cách một lớp thủy tinh, Kỷ Tiểu Dao lại cảm thấy hô hấp kia như đang phun trên chính khuôn mặt mình, vừa ngứa vừa nóng. Cô lùi về phía sau, đụng phải ghế phát ra tiếng chói tai, khiến mọi người chú ý. Liếc mắt một cái liền nhận ra thiếu niên kia, nửa năm qua cả lớp không ai không biết thân phận của cậu ta, bạn trai không dễ chọc của Kỷ Tiểu Dao — Triển Phi!
Đương nhiên bản thân Kỷ Tiểu Dao chưa từng thừa nhận điều này.
Các bạn khác nhanh chóng hoàn thành công việc của mình, biết điều cầm cặp vội vàng rời khỏi phòng học.
Đối với hiện tượng này Kỷ Tiểu Dao chẳng biết phản ứng thế nào. Kì lạ hơn là giáo viên vì việc này mà thường xuyên tìm cô tâm sự, nói hoa mĩ là: yêu sớm là không đúng, yêu thanh niên bất lương trường khác lại càng là một việc cực kì hủy hoại tương lai.
Kỷ Tiểu Dao có thể nói như thế nào? Dĩ nhiên là cô chỉ có thể mặc kệ.
Sau đó, cô đã cảnh cáo tên đầu trọc rất nhiều lần, cấm cậu ta không được đến trường tìm mình. Không phải cậu ta không nghe nhưng rồi đâu vẫn hoàn đấy, một tuần hoặc nửa tháng vẫn đến một lần, cũng may cậu ta đã biết khiêm tốn hơn một chút. Hơn nửa là đều nhân lúc tan học mới lẻn vào, cố gắng không “lắc lư” ở sân thể dục nữa.
Kỷ Tiểu Dao dùng mu bàn tay lạnh lẽo vỗ vỗ lên mặt, giảm nhiệt độ xuống một ít, đưa lưng về phía cậu ta thu xếp sách vở, tức giận nói: “Cậu lại tới làm gì?”
Mỗi lần tới thái độ của cô đều không tốt, quen rồi nên Triển Phi cũng không để ý tới. Bày ra khuôn mặt tươi cười hớn hở bước đến trước mặt cô, lấy ra một cầy kẹo hồ lô mua ở trước cổng trường đưa đến trước mặt, nói: “Cầm ăn đi.”
Kỷ Tiểu Dao không từ chối, thản nhiên tiếp nhận, có thể là do thói quen. Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần tên đầu trọc tới đều mang theo một ít đồ ăn vặt.
Nguyên nhân cậu ta làm như vậy Kỷ Tiểu Dao biết rõ, đơn giản là để chặn miệng cô thôi.
Sau vài lần quan sát thử nghiệm, Triển Phi phát hiện ra một điều, Kỷ Tiểu Dao thực chất là một người mê ăn vặt. Cậu bi ai lại không thể không thừa nhận, chỉ ở dưới tình huống cô đang ăn thì mới có thể thành thành thật thật nghe cậu nói một lúc…
Lần này cũng không ngoài suy nghĩ, Kỷ Tiểu Dao bắt đầu ăn cậu cũng bắt đầu nói, phải nắm chặt thời gian có hạn nói điều mình muốn biểu đạt rõ ràng. Nghĩ đến điều kế tiếp muốn nói cậu thấy lo lắng. Lặng lẽ xoa xoa tay, Triển Phi nói: “Tôi phải đi.”
Nói xong những lời này, cậu dừng lại một lúc quan sát phản ứng của Kỷ Tiểu Dao, kẹo hồ lô bị cô cắn phát ra tiếng ‘lép bép’, mùi rất thơm.
Không phải không thất vọng, Triển Phi hít một hơi, nói tiếp: “Tôi muốn đi tòng quân, ba đã sớm sắp xếp cho tôi rồi. Tôi vốn không muốn đi nhưng sau khi suy nghĩ tôi vẫn quyết định nên đi. Tôi học không vào, cứ ở trường học như vậy cũng chỉ lãng phí thời gian, không có chút tác dụng. Tôi không muốn tiếp tục như vậy, tôi muốn trở nên nổi bật, về sau cũng có quyền thế như ba tôi mà không phải giống như bây giờ. Mỗi lần người ta nhắc tới tôi đều thêm một cái danh hiệu: con của đại tá Triển. Tôi chịu đủ rồi cũng không muốn mỗi lần ba nhìn thấy tôi đều có bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1], hơn nữa…” Nói đến đây cậu dừng lại một chút, cố ý cẩn thận dò xét thái độ của Kỷ Tiểu Dao, mặt hơi hơi đỏ lên: “Mẹ nói, nếu còn ngỗ nghịch như vậy thì sau này ngay cả vợ cũng không cưới được”.
Sắc trời dần tối, học sinh trong trường đã ra về gần hết, toàn bộ ngôi trường cảm giác như yên tĩnh. Trong lớp số ba khối mười, một cô gái mặc đồng phục dựa vào cái bàn phía sau, miệng nhai không ngừng nghỉ, một câu cũng không nói, dường như dồn toàn bộ sự chú ý vào que kẹo hồ lô trên tay. Trái lại người con trai đối diện, hai chân khép lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai mắt lấp lánh có thần nhìn cô gái đối diện, dường như đang lo lắng chờ mong cái gì.
Quạt trần sáu cánh màu xanh trên trần nhà quay vù vù, vẫn không giảm bớt được nhiệt lượng của cơ thể, Triển Phi kéo áo của mình, lần đầu tiên cảm thấy Kỷ Tiểu Dao ăn thật sự là quá chậm . Rốt cục đợi được tới khi còn lại nửa quả sơn tra, Triển Phi tức tối đoạt lấy nhét vào trong miệng mình, một bên cắn một bên lúng túng nói không rõ: “Vừa rồi tôi nói cậu có thèm nghe không, hay lại không để ý gì!”
“Chép…”
…
“Quên đi, tôi chỉ muốn cậu đồng ý với tôi một chuyện”. Triển Phi biết tính lần mần của Kỷ Tiểu Dao, muốn cô mở miệng vàng lời ngọc thì còn không biết tới khi nào, còn không biết cô nói thậy hay giả. Vì thế, đoạt lại quyền chủ động: “Sau khi tôi đi rồi, không được cùng người khác, biết chưa?”
Thấy Kỷ Tiểu Dao bắt đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, biết cô không kiên nhẫn nên uy hiếp cô: “Nếu cậu quen người khác, tôi liền… tôi liền, liền giết chết cái tên gian phu kia, sau đó lại dây dưa với cậu đến chết!”
Tất cả những điều này là gì hả trời? Kỷ Tiểu Dao hoàn toàn cho rằng thái độ này của cậu ta là tình trạng giận dỗi của trẻ con. Trung Quốc hiện nay đang có nhiều sự thay đổi: nhà cũ đổi thành căn hộ chung cư, kế hoạch năm năm mới cũng lên sàn. Chờ vài năm nữa, thế vận hội Olympic Bắc Kinh tổ chức xong, liệu ai còn nhớ rõ những chuyện bây giờ chứ?
Triển Phi thấy cô như vậy, biết cô không hề để chuyện này trong lòng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì để chứng minh bản thân mình, hận đến nghiến răng. Bỗng nhiên nhìn thấy bên khóe môi cô còn sót lại một ít đường kẹo màu đỏ, cảm thấy bản thân mình còn không bằng que kẹo hồ lô cô vừa ăn. Kẹo hồ lô ăn xong ít nhất còn lưu lại ít dấu vết mà mình nói nhiều như vậy lại chẳng được đáp lại chút nào. Không biết nghĩ như thế nào miệng liền nhằm ngay miếng đường còn sót lại kia, phủ lên.
Kỷ Tiểu Dao bị hành động bất thình lình của cậu ta trở tay không kịp, rõ ràng cảm giác được đầu lưỡi cậu ta liếm ở khóe môi mình một chút, nhất thời toàn thân run lên, một tay đẩy đối phương ra, xoay người bỏ chạy.
Triển Phi nhìn bộ dạng chạy trối chết kia của cô lại nở nụ cười, trong miệng là hương vị ngon ngọt, trong lòng cũng thấy ngọt ngào, ở phía sau cô kêu to một tiếng: “Nhất định phải chờ anh trở lại đó!”
____________
Chú thích:
[1] Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...