Sáng hôm nay, Băng Nhi được nghỉ ở nhà, trong lúc đang ăn cơm cùng mẹ, cô đắn đo vài lần rồi mở miệng
_ Mẹ ơi
_ Chuyện gì con
_ Mai ..mai là ngày giỗ của ba - Giọng cô thấp dần buồn bã
_ Ừm, phải mai là tròn 12 năm ba con ra đi rồi - Bà Đình buông đũa, ánh mắt đượm buồn
Không gian trong phòng bếp trở nên tĩnh lặng, mỗi khi nhắc đến chuyện này cô biết mẹ sẽ rất buồn, Băng Nhi ôm tay dựa vào vai bà.
_ Chiều nay con sẽ giúp mẹ đi chợ mua đồ cúng ba nha, mọi năm đều là mẹ chuẩn bị, vậy bây giờ hãy để con làm
_ Được rồi con mau ăn đi - Bà vuốt tóc Nhi triều mến, lúc ba cô mất cô chỉ là một đứa bé gái chưa đầy 6 tuổi sau , ngừng đấy năm, con gái của bà cũng đã lớn khôn nhiều rồi
Đến chiều, sắc trời âm u sắp mưa, như đã hứa với mẹ cô hồi sáng Băng Nhi đi ra chợ mua đồ. Chuẩn bị đồ đạc xong hết, nhưng cô quên mua hoa, loại hoa mà cô muốn lại không bán ở đây, ghé thấy có tiệm bán hoa cô liền chạy đến
Tiếng chuông điện thoại vang dài, vì đang mãi chạy xe nên Thừa Hạo không tiện bắt máy, nhưng nhìn kĩ tên trên màng hình là của Tử Hàn, anh dù sao cũng phải nễ mặt cậu bạn này .
_ Tôi nghe đây - Thừa Hạo gắn tai nghe, vừa chăm chú lái xe
_ Cậu còn nhớ mai là ngày gì chứ? , nếu có rủ Xảo Yên cùng đi, gặp mặt nhau ở Thiên Đường sứ -Tử Hàn nghiêm túc
_ Được rồi, tôi nhớ mà, cậu đang ở đâu -Thừa Hạo hỏi
_ Tôi mua hoa xong rồi, bye - Anh nói rồi cúp máy
Tử Hàn đi ra cửa, cánh cửa xoay theo bán kính hình tròn, trong khoảng khắc đó đã đưa hai con người ở cùng một thế giới vô tình lướt qua nhau, một người đi ra, một người đi vào tưởng chừng như khoản thời gian sẽ đọng lại nơi dừng chân của họ
Đang mãi chọn hoa, Băng Nhi tình cờ đụng phải một người
_ Em cũng đến đây sao
Khi đụng phải anh, cô cũng rất bất ngờ, có phải trái đất tròn quá không?
_ Em đến để mua hoa ngày mai là đám giỗ của ba em rồi - Băng Nhi cúi đầu
_ Đồ của cháu này - Cô bán hoa đưa cho Băng Nhi bó hoa hồng trắng
_ Cám ơn cô - Băng Nhi cẩn thận đón lấy hoa nâng niu chúng trên tay
_ Chúng ta qua bên kia ngồi đi - Thừa Hạo đưa ra đề nghị, chỉ tay về hướng ghế đá
_ Vâng - Băng Nhi đồng ý ngay vì đứng lựa hoa nãy giờ cô cũng cảm thấy hơi mỏi chân rồi
Cô lướt ngón tay nhẹ trên những cành hồng trắng, mắt không rời chúng.
_ Em thích hoa hồng trắng sao?
_ Ba của em khi còn sống rất thích nó, và hoa hồng trắng còn tượng trưng cho sự tưởng nhớ về tình thân xa cách, nhớ nhung nên em muốn chọn để cúng cho ba......
_ Vậy à
_ Vậy còn anh, anh đến đây mua hoa để tặng ai sao? -Băng Nhi hỏi lại
_ Ngày mai cũng là ngày giỗ ba của một người bạn anh
_ Ừm vậy anh vào lựa đi, em có việc phải về trước nha - Cô toan đứng lên tạm biệt
_ Trời cũng mưa rồi em ở đây đợi anh vào mua hoa rồi đưa em về luôn - Thừa Hạo chạm vào tay cô nhìn ra ngoài trời
_ Thôi em đón xe buýt về cũng được - Vừa nói Băng Nhi vừa tìm trong giỏ nhưng lúc nãy cô đã bỏ quên dù ở nhà
_ Số kiếp an bài rồi -Thừa Hạo cười trêu
_ Có phiền đến anh không? -Băng Nhi rụt rè , dẩu sao thì cô và anh cũng mới gặp lại lần hai, đã nhờ anh chở về, cô cảm thấy rất ngại
_ Nếu phiền thì khi đi được đoạn anh sẽ quẳng em xuống đường vậy -Thừa Hạo trêu thản nhiên
_ A, Băng Nhi véo anh một cái, rồi chợt nhận ra hành động của mình hơi....hơi lỗ mãng nên cô nghiêm túc trở lại........
Thừa Hạo cởi áo khoác ngoài của mình ra che mưa cho 2 người lúc chạy vào xe,
.........
Trên đường về nhà. Anh kể về bản thân mình cho cô nghe, anh còn hay làm trò để chọc cô cười, Băng Nhi cảm thấy ở bên anh cô rất vui vẻ, thoải mái, bình thường cô ít khi cười nhiều đến như vậy......
Tới trước nhà cô, Thừa Hạo dừng xe, Băng Nhi tháo dây an toàn chuẩn bị đi xuống
_ Băng Nhi vì sao ba em lại mất vậy -Thừa Hạo sợ cô buồn nên định sẽ không hỏi, nhưng không ngờ anh lại nói ra lúc này
Cô trầm tư một lúc rồi cũng trả lời anh
_ Em có nghe mẹ nói là ba em đã bị tai nạn tại công trường trong lúc đang làm việc - cô cúi đầu ngập ngừng
_ Thế sao, Thôi em mau vào nhà đi - Thừa Hạo đặt tay lên vai cô an ủi
_ Cám ơn anh đã đưa em về, áo của anh e sẽ giặt và gửi lại cho anh sau -Băng ra xe cúi đầu qua cửa
- Ừm, bye em -Thừa Hạo chào tạm biệt cô rồi lái xe đi.........
Sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị nấu ăn phụ mẹ, còn nhớ đến đêm qua cô nằm mơ ba mình, ông trông khoảng trên dưới 40, thân hình gầy nhom, khuôn mặt phúc hậu cười hiền với cô, vuốt đầu cô mãng nguyện rồi ông nói Băng Nhi hãy chăm sóc mẹ cô giúp ông, ông đã không làm bổn phận người cha, người chồng, xin cô và mẹ chớ nên buồn lòng, phải sống cho thật tốt ........ Chỉ một lúc thì không còn thấy ông đâu nữa, Băng Nhi hơi thất vọng, nhưng cô cũng mừng vì đây là lần đầu tiên cô có thể gặp ba mình trong mơ. Vì khi ba cô mất mọi người không tìm thấy xác nên mẹ cô chỉ lập bàn thờ dâng hương ở nhà, một tấm hình về gia đình cô cũng không có. Vì thế mỗi lần làm bài văn về gia đình cô không đạt điểm cao, luôn tự hỏi lúc nhỏ mình trông như thế nào, khuôn mặt ba cô cũng không có ấn tượng. Băng Nhi luôn thèm khát có một cuộc sống gia đình hạnh phúc như bao người khác, không giàu sang cũng được, không quyền không thế cũng chẳng sao, chỉ cần cô có ba, có mẹ ở bên cạnh là niềm hạnh phúc lớn lao nhất rồi ! .
Mãnh đất hiu vắng cô quạnh dành cho những oan hồn yểu mệnh, xấu số, xa nhân thế đến đây ở, trên tấm bia đá lạnh lẽo, hình ảnh một người đàn ông đang mỉm cười cùng với Tử Hàn, nhưng không, là ông đang mỉm cười với tất cả mọi người một nụ cười cỏi vĩnh hằng. Sâu dưới ba tất đất kia là mãnh tro tàn của ký ức, là vết thương chia cắt gia đình của một người con gái anh yêu. Anh luôn tự trách mình nếu đêm đó cẩn thận một chút thì có thể cứu nguy được tình thế hôm ấy, nhưng đáng tiếc.... bi kịch đã xảy ra. Đau thương như sóng xô ập đến, chỉ một đêm trăng đã làm cho gia đình một cô bé tan cửa nát nhà
_ Xảo Yên không cùng đi sao ? - Tử Hàn vẫn không rời mắt khỏi di ảnh, Thừa Hạo vừa mới đến
_ Em ấy nói không khoẻ - anh đặt bó hoa lên phần mộ rồi đi lấy nhang
_ 12 năm ..... - Tử Hàn bỏ lửng câu nói, anh đang cố nhắc lại cho Thừa Hạo nhớ
_ Phải, 12 năm xa cách, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi - Thừa Hạo thở dài
"Chú có linh thiêng, xin hãy dẫn đường chỉ cách giúp cháu tìm được Hân Trân, cháu rất nhớ cô ấy, xa nhau lâu lắm rồi, cổ còn nhớ cháu ? Hay đã quên...... - Tử Hàn vẫn đứng trang nghiêm, môi không hề mấp máy, những gì anh muốn nói đều xuất phát từ tận đáy lòng
_ Cậu vẫn nuôi hi vọng tìm được Hân Trân à
_ Tôi sẽ tìm ra
_ Không phải cậu, mà là cả hai chúng ta mới đúng - Thừa Hạo khoác vai Tử Hàn................
Nhìn thấy hoa hồng trắng trên kia, thứ hoa mà Thừa Hạo chưa bao giờ đụng đến bởi vì trong mắt anh, màu trắng là màu của tang thương. Tử Hàn ngạc nhiên hỏi Thừa Hạo
_ cậu thích loài hoa này từ lúc nào vậy
_ À , đây là ý tưởng của một cô bé, tôi chỉ học theo thôi - Môi Anh bất giác tạo thành một đường cong
_ Là cô gái nào có sức hút cao đến vậy - Tử Hàn tò mò
Thừa Hạo không đáp trả, mà chỉ cười xoà khiến anh càng muốn biết đó là ai hơn
~~Ngày đi học, Băng Nhi tìm đến lớp Thừa Hạo, trên tay cô cầm chiếc áo khoác anh cho cô mượn, Băng Nhi đã giặc sạch đem trả lại cho anh
_ Áo của anh - Băng Nhi đưa chiếc áo khoác cho Thừa Hạo
_ Cảm ơn em - Thừa Hạo nhìn cô bằng Ánh mắt toả nắng
_ Thế thôi, em về lớp nhé - Băng Nhi chỉ hướng lớp cô
_ Ừm - Anh vuốt những cọng tóc mai của cô sang bên trông rất ân cần. Cô nhẹ nhàng né tránh chạy về lớp
Nhã Uyển từ xa đã nhìn thấy
Kể từ cái ngày gây sự ở canteen, Thanh Thanh luôn nghĩ tới Thừa Hạo, nhỏ không giận chuyện anh làm nhỏ mất mặt hôm đó, ngược lại còn bị anh hớp hồn, Thanh Thanh điều tra về thân thế Thừa Hạo, lại khiến nhỏ càng có quyết tâm chinh phục được anh vô cùng mãnh liệt
_ Chị đang suy nghĩ gì mà chăm chú vậy -Nhã Uyển nói từ phía sau làm Thanh Thanh thoát khỏi dòng tư tưởng
_ Em biết là chị đã thích tên kia rồi mà - Nhã Uyển trêu
_ Người ta có tên đàng hoàng, không được gọi là tên kia biết chưa -Thanh Thanh đẩy trán Nhã Uyển
_ Ây, nhưng mà tiếc là haiz!! - Nhã Uyển cố tình bỏ lửng câu nói, thay vào đó là tiếng thở dài
_ Tiếc gì chứ?
_ Tiếc là người ta đã bị hồ ly cướp đi rồi - Nhã Uyển chìa môi tiếc rẻ
_ Nói vậy là sao? -Thanh Thanh hơi bực
_ Thì nhỏ Băng Nhi đó, nó ra tay trước chị rồi, hôm kia em thấy nó đi chung xe với Thừa Hạo của chị, hai người có vẻ thân mật lắm, hôm nay thì nó lại đến bám lấy anh ấy nữa
Vốn đã chướng mắt cô bạn học Băng Nhi này từ lâu, lại vừa nghe Nhã Uyển kích động khiến nhỏ càng lồng lộn tim gan, cơn ganh ghét cuống đến đã khơi dậy dã tâm của một ác quỷ ngông cuồng. Thanh Thanh tức điên đập tay vào thành sân thượng
_ Nhưng mà mình vẫn còn cơ hội xử nó mà -Nhã Uyển nháy mắt tỏ ý mờ ám
_ Ý em là....... - Thanh Thanh hiểu ra, nhỏ nhếch môi đắc ý, trong lòng đang mừng vì sắp hạ được cái gai trong mắt.........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...