Bà Viên khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ về nhà, đồ nhiều đến mức không thấy đường, bà vấp phải tủ giày trong nhà nên lảo đảo.
Ông Viên nhanh chân đỡ lấy bà, cầm hộ đống túi bà đang xách, khó hiểu hỏi: “Bà mua nhiều đồ thế làm gì? Mấy cái… bánh quy? Đồ uống? Bình thường bà có mua đâu.”
Bà Viên đứng thẳng dậy, mặt hơi thấp thỏm: “Tôi hỏi đồng nghiệp rồi, lúc tiếp con dâu thì nên chuẩn bị những gì.
Nhưng tôi nghĩ tình huống nhà mình đặc biệt, đề nghị của người ta không đủ toàn diện nên tổng hợp lại rồi mua.”
Ông Viên: …
Ông còn nhớ lúc Viên Uyên gọi điện thoại về trình bày sự việc, sắc mặt bà sầm xuống, tay bấm chặt di động, cánh tay căng cứng như thể sắp quăng điện thoại đến nơi.
Không biết Viên Uyên bên kia nói gì mà bà dần thả lỏng, nhưng giọng vẫn cương ngạnh, biểu đạt “Anh đem bạn trai về đây ra mắt” mà như mắng người ta.
Nhưng giờ thì sao, thiếu điều dọn siêu thị về nhà.
“Sao tụi nó chưa đến nhỉ?” Bà Viên cau mày nhìn đồng hồ.
Ông Viên cũng nhìn đồng hồ: “Sắp rồi.
Tụi nó bay trễ giờ, chắc hơn kém nửa tiếng đồng hồ thôi.”
Bà Viên càng nhăn nhó: “Sao ông biết tụi nó trễ giờ?”
Ông Viên nở nụ cười: “Nó không dám nói với bà, sợ bà hít chung bầu không khí với tụi nó lại buồn nôn, đuổi tụi nó về.”
Bà Viên không vừa ý: “Tôi là người như thế à?”
Ông Viên oán thầm: Thì đúng thế mà…
Hai mươi phút sau, Viên Uyên đưa Trần Đông Lan về đến nơi.
Bà Viên mở cửa, nhìn thấy Trần Đông Lan cao cao gầy gầy đứng bên con trai mình.
Trần Đông Lan khom lưng chín mươi độ, đưa quà xách trong tay ra: “Cháu chào dì ạ.”
Bà Viên không nhận mà ông Viên nhận, cẩn tuân theo chỉ dạy “một người diễn vai phản diện, một người diễn vai chính diện” của bà.
“Chào chú ạ.” Trần Đông Lan tiếp tục chào.
“Chào cháu, Tiểu Trần đúng không? Vào nhà trước đi.” Ông Viên cười hòa ái mời họ vào nhà.
Trong bốn người có đến ba người đang ôn hòa.
Họ cùng ngồi xuống sofa, chỉ có mình bà Viên cố tỏ vẻ lạnh nhạt, còn ngồi rõ xa.
Viên Uyên nhìn muốn cười, hỏi ông Viên: “Sao hôm nay ba mẹ tan ca sớm thế? Con còn tưởng về nhà phải đợi một lúc nữa.”
Ông Viên đáp: “Đâu chỉ là về sớm, chiều nay mẹ con còn đặc biệt mời…”
“Khụ khụ… khụ.” Bà Viên mất tự nhiên ngắt lời ông.
Ông Viên hiểu chuyện đổi chủ đề: “Tiểu Trần, con là bạn học cũ của Viên Uyên à?”
“Vâng, con học cấp 2 cấp 3 ở thành phố A hết…” Trần Đông Lan giới thiệu bản thân từ đầu tới chân, từ tên tuổi đến con đường học vấn, tình hình công việc và thu nhập, thậm chí cả sức khỏe cũng khai tuốt.
Ông Viên nghe xong gật đầu không nói gì.
Trần Đông Lan với Viên Uyên cũng không nói gì, ánh mắt họ đồng thời chuyển hết lên người bà Viên.
Bà Viên bị họ nhìn đến phát hoảng: “Nhìn tôi làm gì?”
Viên Uyên không nhịn được nữa: “Mẹ, chỉ còn có mẹ là chưa đồng ý chuyện bọn con thôi.”
Bà Viên lườm ông, ông Viên ra chiều vô tội.
Bà thở dài: “Viên Uyên, anh đang cho mẹ một nan đề.”
Viên Uyên mím môi: “Phiền mẹ rồi.”
Trần Đông Lan hổ thẹn nhưng cậu cố gắng không cúi đầu.
Cậu phải kiên định, kiên định hơn bất kì ai.
Bà Viên ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Trước đây anh từng kể Tiểu Trần với mẹ, mẹ biết thằng bé là một đứa trẻ ngoan.
Các anh quyết định ở bên nhau, còn cường điệu với mẹ là các anh nghiêm túc, mẹ tin các anh yêu thương nhau thật, kể cả bây giờ mẹ có tách các anh ra thì cũng chẳng có tác dụng.”
Viên Uyên yên lặng vài giây.
Quả thực không thể tách được, cho dù ba mẹ nói thế nào, họ đều không thể xa nhau.
Bà Viên khớp hai tay lại, ngón cái đan vào nhau, điều này có thể giúp bà suy nghĩ rõ ràng: “Mẹ không nhấn mạnh với các anh là con đường đồng tính khó đi ra sao, mẹ chỉ lo các anh ở bên nhau lâu rồi, còn có sự quyết tâm của bây giờ nữa không?”
Làm một người mẹ, sự lo lắng của bà là có lý.
Từ nhỏ tới lớn, bà luôn giữ thái độ tôn trọng với mọi quyết định và hành vi của Viên Uyên.
Dù phải đương đầu với chuyện gì, bà cũng cố gắng để hắn tự đối mặt, tự giải quyết.
Điều này xuất phát từ sự tin tưởng bà dành cho hắn, cũng là sự tự hào về hắn.
Nhưng khi hắn đưa ra một đáp án lệch lạc so với câu trả lời chính xác trong nhận thức của bà, bà sẽ ngăn cản.
Bây giờ chính là tình huống đó.
Viên Uyên phải chứng minh cho bà, hành động của hắn vẫn được coi là một câu trả lời chính xác thì bà mới chấp nhận.
Viên Uyên mím môi: “Con không có bằng chứng để mẹ tin sau này con sẽ không hối hận hay lùi bước, bây giờ con chỉ có thể hứa suông với mẹ mà thôi.”
Hắn nắm chặt tay Trần Đông Lan, “Nhưng như con đã nói trong điện thoại, đây là lần đầu tiên con nghiêm túc, cũng là lần cuối con nghiêm túc, con hiểu rất rõ tình cảm của bản thân mình.”
Bà Viên nghiêm túc đánh giá con mình.
Hắn vẫn luôn như vậy, khi bà không để ý, hắn sẽ có những sự thay đổi khiến bà kinh ngạc.
“Trước tiên cứ thế đã.” Bà Viên nói, “Để ba anh đi làm cơm, mình nói chuyện gì nhẹ nhàng hơn đi.”
Trần Đông Lan vẫn còn lên tinh thần nhưng Viên Uyên thì đã thả lỏng.
Ba mẹ quá tốt với hắn, cho dù hắn nói với họ rằng, hắn muốn ở bên một người con trai, họ cũng không tức tối mà đặt cảm nhận của hắn lên hàng đầu.
Nghĩ cách ủng hộ hắn, cổ vũ hắn.
Trần Đông Lan nghe đến làm cơm thì lập tức lên dây cót: “Để con đến làm cơm cho ạ.”
Ông Viên nở nụ cười: “Nào có chuyện để khách nấu cơm, con cứ ngồi đi.” Ông bắt đầu sửa lưng thằng con mình, “Tiểu Trần này, chú nói với con, con ở bên Viên Uyên là để yêu đương chứ không phải làm bảo mẫu cho nó, ở nhà cũng khỏi cần nấu cơm cho nó, chiều nó quá rồi nó nhõng nhẽo hơn cả hồi bé.”
Viên Uyên bất đắc dĩ nhưng không phản bác: “Ba à…”
Bà Viên cũng nhìn Trần Đông Lan: “Ông ấy nói đúng đấy, anh không cần làm cơm, để khách làm cơm là không phải phép.”
Trần Đông Lan đứng dậy rồi không biết nên ngồi xuống hay kiên trì đòi làm cơm mới ổn.
Viên Uyên vỗ vỗ cậu: “Ba, ba để em ấy làm cơm cùng đi, học tập tay nghề của ba một chút.”
Ông Viên biết Viên Uyên muốn để Trần Đông Lan đến bên người lành tính như mình, còn hắn thì đi đương đầu với khẩu pháo bên kia, bèn đồng ý với hắn: “Vậy cũng được, phiền Tiểu Trần làm trợ thủ cho chú nhé.”
Trần Đông Lan vội nói: “Không phiền ạ.”
Họ vào bếp rồi, bà Viên lườm Viên Uyên không nể nang gì.
Viên Uyên không nhịn được cười: “Mẹ, hôm nay mẹ diễn vai phản diện thành công đó.”
Bà Viên không tiếp lời hắn: “Anh che chở thằng bé thật đấy nhỉ, mẹ đáng sợ thế à?”
Viên Uyên vội giải thích: “Con không có ý đó, trong điện thoại con cũng với kể mẹ rồi, em ấy hay suy nghĩ nhiều, không cẩn thận lỡ em ấy lại đau lòng.”
Bà Viên nghe con mình tả cậu trai lớn tướng nhà người ta mong manh hơn cả quả cầu thủy tinh, bà chán không buồn nói gì thêm.
Bà Viên là người trong nóng ngoài lạnh điển hình.
Mặc dù Trần Đông Lan chỉ ở lại một đêm ngắn ngủi, bà cư xử vẫn lạnh nhạt, còn ít khi nhìn thẳng vào Trần Đông Lan, bà toàn làm như không thấy người này.
Nhưng lúc đi về, bà lại tặng Trần Đông Lan không biết bao nhiêu đồ, làm họ xách lỉnh kỉnh đầy tay như con buôn mới đánh hàng về.
Chuyện thứ nhất sau khi Trần Đông Lan trở lại thành phố T là viết thư cho bà Trần.
Bởi vì bà Viên hỏi cậu “Ba mẹ anh nghĩ thế nào về chuyện của các anh”? Cậu mới chợt nghĩ ra, cậu ở bên Viên Uyên, lo nghĩ đủ điều, lo nghĩ đến tương lai xa xôi, lại chưa từng nghĩ đến ý kiến của mẹ, của chú Hứa và Tiểu Đức.
Cậu châm chước từ ngữ, dùng nhiều từ cảm thán, cố gắng sao cho câu chữ nghe thật nhẹ nhàng.
Một ngày sau khi gửi email, cậu nhận được điện thoại của bà Trần.
Hai người không chắc chắn alo một tiếng, ngạc nhiên nhận ra giọng nói bên kia sao nghe xa lạ quá.
Trần Đông Lan gọi một tiếng “Mẹ”, bỗng thấy cách gọi này thật lạ lẫm, như thể cậu đã phát âm sai tiếng mẹ đơn giản đó.
“Đông Lan, chuyện con viết trong thư không phải là đùa mẹ đó chứ?”
Trần Đông Lan nắm chặt điện thoại di động trong tay: “Không.
Con viết từng câu từng chữ đều là thật lòng.”
Bà Trần im lặng hồi lâu nhưng Trần Đông Lan lờ mờ nghe thấy tiếng hít thở run rẩy bên kia.
“Con lặp lại lần nữa đi.”
“Con nói mọi việc trong thư đều là thật, giờ con đang ở bên một người con trai, con yêu anh ấy lắm.” Trần Đông Lan hít sâu vào.
“Con điên rồi à!” Bà Trần gào lên, “Có phải con điên rồi không, con gạt mẹ như thế là có ý gì? Con có biết chuyện này không đem ra đùa được không…” Bà Trần nói đến cuối giọng đã nghẹn ngào.
Trần Đông Lan im lặng.
Đây là phản ứng mà cậu không ngờ đến.
Cậu cứ nghĩ mẹ sẽ như trước, nghe xong chuyện của cậu thì bỏ ngoài tai, sống cuộc sống hàng ngày bà vẫn có rồi quẳng nó ra sau đầu.
“Mẹ…” Cậu vốn định nói “Mẹ bình tĩnh chút đi”, thế nhưng cậu luôn nghĩ rằng mẹ sẽ chẳng bao giờ mất bình tĩnh vì mình, bèn sửa lời, “Mẹ có thể đọc lại thư của con, từng câu từng chữ đều không đùa.”
“Trần Đông Lan… Con biết bản thân con đang làm gì không?” Giọng bà Trần cao vút.
Trần Đông Lan thấy đau đầu, “Vậy nhé, lần sau con gọi lại cho mẹ.”
Cậu không đợi bà trả lời đã ngắt máy.
Bà Trần lập tức gọi lại, Trần Đông Lan chỉnh yên lặng, mặc kệ đó.
Điện thoại của bà Trần oanh tạc hai ngày, ngày nào cũng gọi mười cuộc hoặc hơn.
Có lúc cậu nhận, có lúc không quan tâm nhưng phản ứng của mẹ thì chẳng thay đổi, lần nào cũng mắng đi mắng lại có phải cậu điên rồi không, có phải cậu không biết mình đang làm gì không.
Trong cuộc điện thoại cuối cùng của hai ngày đó, giọng bà Trần run run, bà hỏi Trần Đông Lan: “Có phải con chưa từng coi mình là con của mẹ không?”
Trần Đông Lan vội phủ nhận ngay: “Không có đâu mẹ.”
Bà Trần im lặng giây lát rồi cúp điện thoại.
Sau đó không có cuộc gọi nào nữa.
Sau đó Trần Đông Lan không để ý đến bên kia nữa, dần dà cũng quên luôn chuyện này, đến tận khi có cuộc điện thoại xa lạ gọi tới.
Là chú Hứa.
Hôm đó là buổi chiều, còn một lúc nữa mới tan ca.
Trần Đông Lan nghe thấy giọng chú Hứa thì đứng phắt dậy.
“Đông Lan à con? Ngại quá, chú chưa báo trước mà đến thăm đột ngột.
Giờ chú đang trên taxi, gần đến công ty con rồi, mình cùng tâm sự.”
Hồi lâu sau Trần Đông Lan cũng không nói ra lời, nhìn chung quanh tìm thấy sếp rồi mới bảo: “Sao chú… đột ngột quá, con lập tức xin nghỉ đi đón chú đây.”
“Quấy rầy con rồi, xin nghỉ một lát không sao chứ? Chú không sắp xếp được thời gian, chiều nay chú phải bay về rồi.”
“Không sao… Thật sự không sao mà, chú xuống xe ở đâu, con đến đón.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Đông Lan vội vàng xin sếp cho nghỉ, chẳng kịp dọn đồ, vớ lấy ví với điện thoại chạy đi luôn.
Lòng bất an, cậu đứng ở quán cà phê gần công ty đợi chú Hứa.
Chú Hứa rất chú trọng ngoại hình, chú mặc áo khoác màu xám phong cách Anh, cằm để chút râu, vẫn là người đàn ông trung niên phong độ của ngày xưa.
Vừa nãy Trần Đông Lan chạy nhanh, giờ trán còn túa mồ hôi: “Chú Hứa, chú đến thì nhất định phải báo con trước một tiếng, giờ con chưa chuẩn bị gì cả.”
Chú Hứa nở nụ cười, khoát tay: “Không cần đâu, thời gian của chú không có nhiều, mình mau ngồi xuống tâm sự nào.”
“Được, được ạ.” Trần Đông Lan kéo cửa quán cà phê để chú Hứa đi vào trước.
Hai người ngồi xuống đối diện, Trần Đông Lan vẫn còn vã mồ hôi.
“Đông Lan, mẹ con bảo chú tới đây.” Chú Hứa không rườm rà.
“Con đoán ra rồi.” Trần Đông Lan gật đầu.
Chú Hứa nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: “Có lẽ con không biết, mấy ngày nay mẹ con ở nhà toàn lấy nước mắt rửa mặt.”
Quả thực Trần Đông Lan thấy kinh hãi.
Cậu nghĩ mẹ sẽ mắng chửi, thậm chí giận cá chém thớt ném đồ đạc nhưng không bao giờ nghĩ mẹ sẽ khóc mấy ngày liền: “Làm sao mà bà ấy có thể…”
“Chú nói chuyện với mẹ con rồi nhưng bà ấy vẫn khóc không ngừng được.
Chú vốn định qua tìm con ngay nhưng vẫn phải đợi hai hôm, trấn an bà ấy đã.”
Chú Hứa nói tiếp, “Có lẽ từ nhỏ con đã nghĩ, mẹ không đối xử tốt với con, thiếu quan tâm con, chỉ biết quan tâm đến Tiểu Đức.
Chú không thể không thừa nhận, quả thật mẹ con đúng là vậy, nhưng con biết tại sao bà ấy làm vậy không?”
Trần Đông Lan hạ mi: “Con không biết.”
Cậu cũng chẳng muốn biết lắm.
Giọng của chú Hứa dịu xuống: “Là bởi vì mẹ con không biết làm thế nào để đối xử tốt với con, mẹ con không biết làm thế nào để đối mặt với con.
Chuyện này nói thì cũng tức cười, không có sức thuyết phục nhưng đúng là vậy.
Bà ấy muốn tốt với con nhưng lại là người để con rơi vào cảnh lúng túng này, bà ấy hổ thẹn với con nhưng chưa từng bồi thường cho con, dần dà không biết làm thế nào để đối mặt với con.”
Trần Đông Lan cảm thấy lời chú Hứa nghe sao mà nực cười.
“Không biết làm thế nào để đối mặt?” Đúng là một lí do thoái thác tuyệt vời.
Nhưng trái tim Trần Đông Lan không dao động nhiều, cậu đã quyết định không canh cánh trong lòng chuyện quá khứ từ lâu rồi.
“Làm sao mà…” Trần Đông Lan lắc đầu, “Mẹ chỉ bị con chọc tức thôi.”
Chú Hứa thở một hơi thật dài: “Chú mong là con đặt mình vào vị trí của mẹ để suy nghĩ.
Năm đó, khi bà ấy đem theo con tái giá cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ngay đến chính mình bà ấy còn không tự lo được lại bồng theo một đứa bé cần nương nhờ mình mọi mặt, khi đó con còn chưa cai sữa, đêm nào cũng khóc…”
Lời chú Hứa gợi lại hồi ức của Trần Đông Lan.
Khi đó cậu vẫn còn rất nhỏ, Tiểu Đức còn chưa học nói, trong trí nhớ của Trần Đông Lan khắc sâu hình ảnh bà Trần.
Bà đứng phía cửa xa xa, không nói gì cũng chẳng bước đến, hai tay ôm lấy nhau, lẳng lặng nhìn Trần Đông Lan đang chơi ngoan một mình trong phòng.
Trần Đông Lan quay đầu lại nhìn bà, gọi một tiếng “mẹ”.
Bà Trần chẳng có phản ứng gì, hai mắt bà khô khốc, dường như đã khóc cạn cả những giọt lệ dù nên hay không nên rơi.
Chú Hứa nhắm mắt lại cho nguôi lòng mới nói tiếp: “Đông Lan, trước kia chúng ta có lỗi với con.
Thế nhưng chú mong con đừng trách mẹ mình.
Mẹ con nghĩ, con… thích một người con trai đều do lỗi của bà ấy.
Là vì từ nhỏ bà ấy đã bỏ mặc con, xem nhẹ con nên con mới bước lên con đường sai trái này.
Đông Lan, con nói thật với chú Hứa, không phải vì con muốn trả thù mẹ mình nên mới làm chuyện cực đoan như thế chứ?”
Trong giây phút ấy, trái tim Trần Đông Lan đau âm ỉ.
Cậu không ngờ bà Trần lại nghĩ vậy.
Thật ra từ nhỏ cậu đã biết, quan hệ của cậu với mẹ xa lạ như thế không chỉ là trách nhiệm của một mình bà.
Người buông bỏ tình cảm mẹ con ấy không phải là một người, mà là hai người.
Bởi vì cậu tiêu cực, chưa bao giờ cậu tranh giành, không cố gắng cũng chẳng phản kháng mới có hai mươi năm này đây.
Thế nhưng Viên Uyên…
“Không phải, đây chắc chắn không phải lỗi của mẹ con.”
Trần Đông Lan khẳng định.
Thích Viên Uyên, ở bên Viên Uyên, chắc chắn không phải là lỗi của bất kì ai.
Đó là việc đúng đắn nhất cuộc đời cậu.
“Chú không cần lo lắng, chuyện hồi nhỏ, con đã buông được rồi.” Trần Đông Lan bật cười, lòng thấy nhẹ nhõm chưa từng có, “Giờ con ở bên người con yêu, con sẽ chẳng bao giờ hối hận đâu.”
Chú Hứa nhìn cậu, hồi lâu không nói gì.
Đến khi cà phê đã lạnh ngắt, chú mới cảm thán: “Con đã trưởng thành rồi.”
Mắt Trần Đông Lan xon xót: “Cảm ơn chú.”
Chú Hứa cười bất đắc dĩ: “Sau này có thời gian, con đến thăm mẹ con nhé.”
Trần Đông Lan gật đầu: “Vâng.”
Chuyến bay về của chú Hứa được sắp xếp rất sít sao, họ cũng không nói gì nhiều thêm.
Trần Đông Lan đưa ông ra sân bay, lúc tạm biệt, chú Hứa kéo tay cậu, cứ dặn cậu đưa Viên Uyên đến thăm bà Trần, Trần Đông Lan đồng ý liên tục.
Ra khỏi sân bay, lúc Trần Đông Lan lấy di động ra xem mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Viên Uyên.
Cậu gọi lại, chưa đến tiếng thứ ba Viên Uyên đã nhận: “Em ở đâu, sao không nghe điện thoại?”
Hắn tan ca về nhà mà không thấy Trần Đông Lan đâu, gọi điện thoại cũng không nghe, lo đến mức đi quanh quanh phòng khách.
“Xin lỗi anh..
Chắc em không nghe thấy chuông.” Lúc tạm biệt, lòng cậu vẫn còn xúc động, làm gì có tâm trạng xem di động, “Giờ em đang ở sân bay, em về ngay đây.”
“Sao lại ra tận sân bay?”
“Em về kể anh nghe, giờ không tiện lắm.”
“Thê tôi đi đón em.”
“Ừa.”
Trần Đông Lan đứng đó chờ.
Lúc này phố đã lên đèn.
Hoàng hôn mùa xuân không lạnh, nhiệt độ ban ngày vẫn chưa lui xuống, gió êm dịu mà ấm ấp.
Cậu chỉ chờ chút thôi Viên Uyên đã tới.
Viên Uyên chạy về phía cậu, gió thổi tung vạt áo hắn như mầm xuân trên cây đang đung đưa.
Trần Đông Lan cũng chạy về phía hắn.
Cuộc đời cậu trước nay vẫn quanh quẩn bên sự cô đơn.
Một mình vốn là cuộc sống cậu hằng quen thuộc, thậm chí là cách tư duy.
Nhưng giờ không còn như thế nữa.
Từ nay về sau.
Cậu không còn cô đơn một mình.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...