Cô Đơn


Trên đường quay về khách sạn, Trần Đông Lan vẫn cầm khư khư chú người tuyết đồ chơi.
Viên Uyên cầm tay còn lại.
Có khó tin thế nào đi chăng nữa, có giống một giấc mộng hoàng lương thế nào đi chăng nữa, hôn đã hôn rồi,Trần Đông Lan cũng vững dạ.
Cậu chẳng buông tay đâu, dù cho chỉ một giây sau Viên Uyên sẽ hối hận, cậu cũng không chịu buông tay đâu.
Hai người đến nhà hàng, Viên Uyên gọi tạm hai món rồi hỏi Trần Đông Lan thích ăn gì.
Hắn tiên tri được Trần Đông Lan sẽ mất nhiều thời gian với vấn đề này.
Trần Đông Lan khó khăn ngẫm nghĩ: “Hình như cái gì cũng thích.”
Viên Uyên khoanh tay: “Thích bông cải xanh không?”
Trần Đông Lan nhớ lại vị của bông cải xanh, bất ngờ nhận ra mình vừa nói dối: “… Cũng không có thích lắm.”
“Cần tây?”
“Tàm tạm.”
“Cà chua?”
“Thích lắm.”
“Rau thơm?”
“Không ăn được nhiều.”
Viên Uyên hỏi từng loại từng loại nguyên liệu nấu ăn, quả nhiên phát hiện ra nhiều thứ hắn thích ăn mà Trần Đông Lan không thích lắm, nhưng ngày trước cậu cứ nấu chúng nó suốt rồi cùng ăn với hắn.
Viên Uyên gọi phục vụ, chọn thêm mấy món dựa theo “cuộc điều tra” này.
Trần Đông Lan nhìn tên món ăn, chần chừ hỏi: “Đây là những món anh thích à?”
“Em thích là được, không cần phải chọn hết các món theo khẩu vị của tôi.” Viên Uyên nói, “Lúc ở bên tôi em cứ thoải mái đi, tùy hứng hơn nữa cũng không sao.”
Tim Trần Đông Lan đập thình thịch, ngại không dám nhìn Viên Uyên, cậu cúi đầu nghịch chú bé người tuyết.
Cậu sẽ giữ gìn chú thật tốt, năm nào cũng đổi pin mới để chú được hát mãi mãi.

Ăn xong trời đã tối mịt, họ về căn phòng đôi “‘Tình yêu cuồng nhiệt trên đảo”.

Vừa mở cửa ra hai người đều kinh ngạc.
Viên Uyên suýt thì đổ mồ hôi hột.
Hắn nên tham khảo phong cách trang trí phòng tình nhân của cái khách sạn này trước mới đúng.

Lúc đó cả hai đang kích động, lúc vào phòng cũng đâu có chú ý nhiều, không để ý đến ngọn đèn lờ mờ, giường lớn hình tròn, gối đầu hình trái tim đặt ở đầu giường và đống hoa hồng xếp trên đó.
Hắn nghĩ, với tính cách hai người họ, thật ra nên chọn phòng nào thanh lịch, hòa nhã hơn chút…
Hơn nữa là vừa mới bắt đầu cũng không cần cái giường có tính ám chỉ cao thế này.
Không ai nói gì, cả căn phòng im lìm, bầu không khí mập mờ hết sức.
Viên Uyên định thần trước: “Tôi bật TV cho em xem.”
Trần Đông Lan đờ đẫn gật đầu: “Ừ.”
Kết quả vừa mở TV, tin đầu tiên: Nam thanh niên đến khách sạn thuê phòng bị ba mẹ cô gái bắt quả tang, chàng trai quần áo xộc xệch chạy khỏi khách sạn.
Viên Uyên:…
Trần Đông Lan:…
Hắn cầm điều khiển bật kênh khác.

Lần này thì ổn, một chương trình truyền hình về lịch sử đoan trang hết chỗ nói.
Tự ép mình tảng lờ bầu không khi ban nãy, Trần Đông Lan mất tự nhiên: “Chương trình này chắc là hay lắm á.”
Viên Uyên nhìn đồng hồ, hai người dành khá nhiều thời gian ở nhà hàng và sân tuyết nên giờ cũng không còn sớm nữa, “Tôi đi đánh răng rửa mặt trước nhé.”
Trần Đông Lan cầm bé tuyết đồ chơi, gật gật muốn bay cái não.

Viên Uyên ra khỏi phòng tắm thay đồ ngủ, Trần Đông Lan thoáng thấy hắn không cài khuy áo cao nhất, vẫn còn để thừa một cúc làm lộ cả khoảng ngực, cậu vội quay đầu qua chỗ khác, mặt đỏ bừng bừng.
Viên Uyên nói: “Em cũng đi rửa mặt đi, mình nghỉ ngơi sớm chút.”
Trần Đông Lan xách túi du lịch lên, nín lặng chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa xong mới dám thở.
Đợi đến lúc cậu thay đồ ngủ xong thì Viên Uyên đã dọn sạch hoa hồng trên giường, nằm trong chăn chơi điện thoại.
Thấy Trần Đông Lan cứ lần khần ở cửa nhà vệ sinh, hắn bèn buông điện thoại, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh, “Lại đây nào.”
Tim Trần Đông Lan đập muốn nhảy ra ngoài, cậu đi tới, khoanh tay bó gối nằm xuống cạnh Viên Uyên.
Viên Uyên chống đầu nhìn cậu: “Chẳng phải là em muốn lần nữa à? Sao lề mề lâu vậy?”
Trần Đông Lan biết ngay hắn nói lần nữa ở đây là lần nữa cái gì, mắt long lanh: “Em cũng muốn nhanh nhưng mà mỗi lần thay quần áo cài cúc lâu lắm.”
Viên Uyên nhớ ra chuyện hồi trước thì bật cười: “Em cứ căng thẳng là không cài được cúc áo à?”
Trần Đông Lan xấu hổ ừ một tiếng.
Viên Uyên cúi xuống hôn Trần Đông Lan.
Hắn đã có kinh nghiệm hơn lần trước, không còn đơn thuần kề môi với cậu nữa mà đã đưa lưỡi vào khoang miệng Trần Đông Lan, chạm vào lưỡi cậu.
Đang khi môi lưỡi triền miên, lưng Viên Uyên tê dại, khoái cảm xa lạ thôi thúc hắn đưa tay ghì vai Trần Đông Lan, mà cứ thấy còn thiếu thiếu, thế nào cũng thấy chưa đủ.
Lúc sắp ngạt thở tới nơi hắn mới kết thúc nụ hôn này.
Trần Đông Lan nhìn hắn, đôi mắt như si dại.
Viên Uyên không thốt nên lời, trái tim hắn căng đến xót xa, lần nữa hôn lên môi cậu.
Hắn mút đầu lưỡi Trần Đông Lan một lần rồi lại một lần, liếm cả môi trên môi dưới của cậu.
Họ hôn nhau biết bao lần, cơ thể đôi bên ngày một gần nhau hơn, cuối cùng ôm siết lấy nhau.
Cả người Trần Đông Lan mềm nhũn, nơi tiếp xúc với Viên Uyên đều tê dại, ngoại trừ nhiệt độ của hắn ra cậu chẳng còn cảm nhận được gì khác.
Không biết đã hôn biết bao lần, cậu mới nhận ra là phía dưới mình có phản ứng, thứ đó bất chấp tất cả chọc vào đùi Viên Uyên.

Trần Đông Lan càng hoảng, sợ đến mức mềm xuống một nửa, cong lưng giật người về phía sau, cố gắng giấu thứ đó đi.
Viên Uyên nói bên tai cậu: “Đừng nhúc nhích.” Rồi ghì cậu xuống.
Hắn cắn vào cổ Trần Đông Lan: “Tôi cũng vậy mà.”
Viên Uyên không ngờ mình lại cứng, mà còn cứng dữ dội đến mức hắn toát mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Viên Uyên cứng lên vì một ai đó.

Nói ra chắc người ta cười chê nhưng Viên Uyên rất có lệ với thứ đó của mình, mỗi khi “chào cờ” buổi sáng hắn toàn giải quyết lúc đi vệ sinh cho nhanh.

Lúc làm đầu óc hắn trống rỗng, thậm chí còn đang nghĩ đến công việc.

Hồi đại học cũng bị bạn cho xem phim người lớn nhưng hắn còn nghiêm túc góp ý là diễn viên dùng sức hơi quá, rên hơi giả.
Trần Đông Lan ngơ luôn: “Anh cũng vậy… là có ý gì?”
Tai Viên Uyên đỏ bừng, giả vờ bình tĩnh: “Em nghĩ là có ý gì?”
Trần Đông Lan nghĩ chốc lát thì chợt hiểu ra, thứ vốn đã mềm xuống một nửa lại lần nữa dựng lên, thậm chí khiến cậu cảm thấy căng tức.
“Thế phải làm sao?” Cậu khẽ hỏi như sợ ai nghe được.
Viên Uyên đè cậu xuống, chóp mũi dán vào cổ Trần Đông Lan hít hà mùi hương của cậu mới thấy dễ chịu đôi chút, nhưng thật chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa dục đang cháy mạnh.
“Tôi cũng không biết.” Viên Uyên tự trách mình tài sơ học thiển, hai người đọc sách thánh hiền mấy chục năm, làm sao mà thông hiểu cái chuyện đến con khỉ còn biết này.
Trần Đông Lan bỗng lờ mờ nhận ra, có lẽ mình còn rành chuyện này hơn Viên Uyên…
Cậu bất chấp: “Để em giúp cho.”
Viên Uyên chưa kịp phản ứng, bật ra một tiếng hỏi.

Và rồi hắn cảm nhận được tay Trần Đông Lan đụng vào đũng quần đang căng trướng của mình.
Chỉ một cái chạm khẽ cũng khiến Viên Uyên hít mạnh một hơi, bụng dưới nóng bừng, căng tức đến phát đau.
“Sao vậy?” Trần Đông Lan lo lắng, sợ mình đụng vào sẽ khiến Viên Uyên thấy khó chịu rồi mềm luôn.
“Không sao, tôi chỉ thấy kì lạ thôi, em tiếp tục được không?” Viên Uyên thơm lên má cậu.

Ngón tay Trần Đông Lan run rẩy, cách lớp quần của Viên Uyên, bàn tay cậu dán vào chỗ đang dựng thẳng, tuốt lên tuốt xuống, động tác rất nhẹ nhàng.
Xúc cảm ở tay nóng đến mức Trần Đông Lan cảm thấy như mỗi một động tác đều đang an ủi phần dưới của chính mình.
Động tác nhẹ nhàng của cậu tra tấn Viên Uyên túa mồ hôi đầy người, hắn nghiến răng hỏi: “Em nhanh hơn được không?”
Trần Đông Lan luống cuống: “Muốn nhanh thế nào ạ?”
Viên Uyên nhắm mắt, luồn tay vào chăn, đầu tiên là chạm vào eo Trần Đông Lan rồi thuận thắt lưng tuột xuống, cầm lấy thứ đã cứng lên nãy giờ của Trần Đông Lan.
Hắn siết tay, tuốt thử hai cái.
Đầu óc Trần Đông Lan trống rỗng, cảm giác như có pháo hoa nổ mạnh.
Cậu ưm một tiếng.
Rồi bắn.
Viên Uyên cảm nhận được thứ đó nảy lên, dịch thể dấp dính bắn vào tay hắn.
“Em…”
Khóe mắt Trần Đông Lan đỏ bừng, suýt nữa bật khóc, “Em… xin lỗi…”
Viên Uyên vội vàng dỗ cậu: “Không sao, không sao mà.” Hắn rút bàn tay dấp dính ra, đưa ra trước mắt nhìn nhìn, “Cũng không bắn nhiều mà…”
“Đừnggg!” Trần Đông Lan kéo chăn lên che tay hắn lại.
Viên Uyên cười dỗ dành, vươn người ra đầu giường lấy giấy, lau khô tay.
Trần Đông Lan cựa người xuống giường định vào nhà vệ sinh.
“Sao em lại đi?” Viên Uyên kéo cậu lại.
Trần Đông Lan tránh không dám nhìn: “Em tính đi thay quần lót.”
Viên Uyên giật mình nhìn cậu: “Thế là em mặc kệ tôi luôn?”
Đỉnh đầu Trần Đông Lan sắp bốc khói: “Không phải, em không mặc kệ anh đâu, nhưng anh chê em chậm còn gì.”
Viên Uyên thật sự muốn ngả đầu xuống giường cười bò: “Thế thì em nhanh hơn là được mà?”
Trần Đông Lan cự nự ngồi lại bên cạnh Viên Uyên.
Viên Uyên đè cậu xuống rồi hớn hở hướng dẫn Trần Đông Lan thay đổi tốc độ phục vụ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận