Người con gái dùng tình
yêu để huỷ diệt một người con trai, cùng lắm cũng chỉ làm huỷ diệt đi lòng tin
vào tình yêu của họ. Còn con trai cũng dùng tình yêu để huỷ diệt một người con
gái, có thể sẽ huỷ diệt mọi thứ của họ, bao gồm lòng tin vào tình yêu, lòng tin
vào cuộc sống, lòng tin vào con người. Từ thể xác đến tâm hồn. Bởi con gái
chúng ta không có được sự mạnh mẽ như người con trai. Đó là sự thực.
Nhưng không ai nhận ra
tôi đã đau lòng thế nào khi phải chia tay với Hứa Lật Dương. Một là bởi vì tôi
vẫn khá kiên cường. Hai là bởi vì tôi là một diễn viên có năng khiếu bẩm sinh,
trông tôi lúc nào cũng vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi che đậy quá
giỏi. Nhưng tại sao lại không che đậy cơ chứ? Bạn cho rằng nỗi đau của bạn khi
được bộc lộ ra thì người con gái khác sẽ cảm thấy thương bạn sao? Bạn cho rằng
bạn cứ chung thuỷ với mối tình cũ, lúc nào cũng buồn rười rượi, người con trai
khác sẽ trân trọng bạn vì việc bạn chung thuỷ và si tình sao? Không phải đâu.
Lũ con gái sẽ chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa, còn lũ con trai sẽ nhân thế mà cảm
thấy thất vọng vào mất hứng.
Mọi người đều chẳng hề có
ý tốt, chúng ta chỉ có thể để nỗi đau lại, tự gặm nhấm mà thôi.
Mối tình này kết thúc,
đối với cuộc sống tôi mà nói, như một lần chết đi sống lại.
Anh đã mang đến cho tôi
biết bao ngọt ngào. Anh đã từng là sự ngọt ngào duy nhất trong cuộc sống của
tôi. Anh đã từng là người duy nhất mang hạnh phúc đến cho tôi. Anh đã cứu vớt
tôi, nhưng cũng lại là người tự tay đẩy tôi đến chỗ chết.
Thuỷ Tha Tha ngày đó đã
chết rồi.
Mọi thứ thế là hết.
Tôi lại có thể là một
người không cần đắn đo trước sau, sống vô tình và lạnh lùng.
Lúc đầu tôi thật ngốc
nghếch, tôn thờ quá nhiều thứ. Tôi đã đi tôn thờ, sùng bái một cách mù quáng
vào một thứ không vững chắc nhất – Tình yêu.
Thôi thế là xong. Chẳng
ai nợ nần gì ai.
Chẳng ai còn có thể làm
tôi đau được nữa.
Góc mềm nhất của trái tim
tôi lúc này đã được dùng thi thể của mối tình cũ chèn chặt cho đến chết. Cả
trái tim tôi lại trở nên cứng như đá, lạnh như băng.
Tôi phủ nhận hết mọi thứ
của mình trong quá khứ, mọi suy nghĩ và cách làm. Cuộc đời con người đúng là
phù du và nực cười.
Tôi bắt đầu bận rộn với
việc yêu đương, thay người yêu nhanh như thay áo. Để kiếm một người yêu, đối
với tôi không khó. Giả vờ dịu dàng, thêm chút dễ thương, hơi đong đưa một tí.
Tất cả đều chẳng có gì khó cả. Nhưng tôi không quan hệ với bất kì một ai, quyết
không. Nếu như người đó thấy không thoải mái về việc đó thì lại chia tay, đi
tìm người khác. Chẳng cần đến ai quá cả.
Nghe nói: với người con
gái thông minh, người con trai sẽ như một thứ vật dụng. Còn với người con gái
quá thông minh, người con trai sẽ thành thứ phẩm.
Tôi có người yêu, nhưng
chẳng hề yêu ai. Bởi vì tôi luôn cảm thấy họ đều không xứng với tôi.
Tôi càng ngày càng hiểu
không rõ về tình yêu. Rồi dần dần cũng lười chẳng buồn nghĩ đến. Bởi vì ngoài
chuyện yêu đương và đàn ông con trai, vẫn còn có rất nhiều việc quan trọng hơn
thế. Ai mà lại ngu ngốc chỉ dựa dẫm vào mấy thằng con trai cơ chứ? Tôi bắt đầu
nghiêm túc vạch kế hoạch cho tương lai. Không có Bồ Tát, không có Thượng Đế,
tôi chỉ có thể tự dùng đôi bàn
tay và trí óc của chính mình để gây dựng tương lai.
Tôi bắt đầu chăm chút hơn
cho việc học, cố gắng và rèn luyện các kĩ năng của mình một cách có mục đích.
Tôi bắt đầu dũng cảm và giả tạo tiếp xúc, làm quen với mọi loại người, dần dần
tôi cũng nhận ra trước đây tôi luôn sợ hãi và rụt rè với các mối quan hệ là bởi
vì tôi luôn tìm đường rút lui cho bản thân. Đến khi tôi dùng trạng thái của một
người vừa mới trở về từ cõi chết để nhìn nhận thế giới này thì tôi đã không còn
sợ bất kì ai và bất kì thứ gì nữa rồi.
Một người có trái tim héo
khô như đã chết sẽ không còn sợ bất cứ thứ gì. Từ lúc cuộc đời cô ta thiếu đi
tình yêu thì cô ta bắt đầu có sự dũng cảm trong tất cả mọi chuyện.
Cảm ơn Hứa Lật Dương đã
khiến cho tôi trưởng thành, tuy tôi đã chôn kín anh thật sâu trong trái tim
mình.
Đối lập với việc chia tay
của tôi và Hứa Lật Dương là việc Tếu Ảnh và Trịnh Thường vẫn yêu nhau, một tình
yêu ngày càng say đắm và bền chặt.
Chuyện tình cảm luôn kì
quặc như vậy. Người khác vẫn cho rằng tôi và Hứa Lật Dương rất yêu thương nhau
nhưng lại sớm nhìn thấy chúng tôi cách biệt hai ngả. Còn người khác, bao gồm cả
tôi, đều cho rằng Trịnh Thường chỉ đùa cợt với tình cảm của Tiếu Ảnh, anh và
Tiếu Ảnh lại càng ngày càng yêu nhau say đắm.
Sẽ luôn có một người phải
nhận thua cuộc, sẽ luôn có một người yêu người còn lại nhiều hơn một chút mới
có thể đọ sức được với nhau. Tình yêu là một cuộc đọ sức vô hình. Mà những
người như chúng ta chỉ nhìn thấy được những sự ấm áp và ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...