Tuần chúng tôi ở nhà Dịch
Trì, Hứa Lật Dương chiều tôi hết sức. Sáng nào cũng mua đồ ăn sáng cho tôi. Tất
nhiên để tỏ lòng biết ơn, Hứa Lật Dương cũng mua cho Dịch Trì một suất.
Tháng Mười một năm đó,
thành phố nơi Hứa Lật Dương đang học bỗng nhiên có tuyết rơi. Tôi chưa bao giờ
nghĩ là vào tháng Mười một lại có thể có tuyết. Lúc đến đây, tôi mặc đồ hệt như
ở Vũ Hán - một cái áo len mỏng màu hồng và một chiếc váy xếp màu trắng. Quần áo
tôi mang theo dùng toàn là quần áo đầu thu.
Buổi sáng hôm đó, tuyết
bất ngờ rơi trắng cả thành phố. Tôi nhìn qua cửa sổ với tâm trạng vô cùng hưng
phấn.
Sau mười hai năm được dạy
dỗ ở nhà trường, tôi biết rằng do con người không bảo vệ môit trường sinh thái
nên đã dẫn đến việc Trái đất đang ngày càng nóng lên, vì thế Vũ Hán bây giờ mỗi
năm may mắn lắm mới được một đợt tuyết rơi, cứ như là một năm chỉ có một ngày
Noel hay một ngày Valentine vậy. Do thế thấy tuyết rơi tôi vô cũng phấn khích,
hơn nữa tuyết ở đây còn rơi dày đến nửa tấc.
Hứa Lật Dương bế tôi lên
giường, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, cẩn thận không em lạnh cóng đấy.”
Tôi đứng trên giường,
nhảy lên nhảy xuống, nói: “Chúng mình đi ngắm tuyết đi, đi ra chỗ nào rộng,
nhiều tuyết ấy. Anh biết đấy, Vũ Hán mấy năm rồi chưa từng rơi tuyết dày như
thế này.”
“Được, nhưng em không có
quần áo ấm để mặc mà ngoài trời lại rất lạnh.”
Mặt tôi bỗng xìu xuống,
đàng phải chui vào chăn ngoan ngoãn ngồi trong đó.
Hứa Lật Dương nhìn thấy
vẻ mặt thất vọng của tôi, liền nói: “Em đừng buồn, anh đi mua đồ ăn sáng cho em
nhé, em muốn ăn canh SH đúng không?”
Đang nghĩ là có thể được
đi ra ngoài choi tuyết bây giờ lại chỉ có thể ru rú trong phòng, tôi bỗng thấy
bực bội, nói: “Vâng, em muốn ăn canh SH của nhà X trên được X. Em không được
nghịch tuyết nên anh phải đền bù cho em.”
Đường X cách trường học
của hai người tận một tiếng đồng hồ ngồi xe. Tôi nói như vậy là muốn thử xem
phản ứng của Hứa Lật Dương thế nào.
Không ngờ, Hứa Lật Dương
không nói lời nào, khoác áo vào rồi đi.
Tôi ngẩn người ra. Về lý
mà nói, bình thường tôi có thể giữ Hứa Lật Dương lại. Một ngày tuyết rơi nhiều,
trời lạnh như thế này, phải đội gió đội tuyết đi từng ấy dặm đường mua cho tôi
một bát canh thì quả là hơi quá đáng.
Thế nhưng, tôi lại không
làm thế. Tôi cảm thấy mình cần phải được chiều chuộng, tôi thiếu đi cảm giác an
toàn, tôi cần một người đàn ông luôn luôn có những hành động chứng minh tình
cảm của anh ta dành cho tôi. Tôi ích kỉ đến mức không có thuốc chữa, làm người
khác cảm thấy thật đáng ghét.
Nhìn Hứa Lật Dương bước
ra khỏi nhà, một câu giữ lại tôi cũng không nói ra.
Dịch Trì thấy vậy liền
vào phòng trong hỏi tôi: “Cậu ấy đi đâu thế?”
“Đi đến đường X mua canh
SH.” Tôi trả lời tỉnh bơ.
“Cậu ấy tốt với em quá,”
Dịch Trì cười cười. Nụ cười không chân thành lắm. Tôi biết rõ rằng nụ cười đó
ẩn chứa sự bất mãn của Dịch Trì về hành động của tôi. Nhưng tôi chẳng thèm để
ý.
Tôi giải thích: “Vì em
thích nghịch tuyết mà em lại không mang quần áo ấm để mặc, chỉ có thể ngồi ở
nhà. Vì thế Hứa Lật Dương bù cho em bằng cách đi mua canh. Anh ấy đã nói là lúc
bọn em ở bên nhau, anh ấy sẽ chiều mọi ý muốn của em.”
Tôi đứng trước cửa sổ,
luyến tiếc nhìn những bông tuyết đang bay qua, rất muốn giơ tay ra đón lấy.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy
có ai đó chạm vào người. Ngoái đầu nhìn lại thấy Dịch Trì đã cởi chiếc áo lông
vũ của anh ra. “Nếu như em không muốn nằm ở trong chăn thì mặc áo này vào và đi
ra ngắm tuyết, nếu không em bị lạnh anh không biết ăn nói vơi Hứa Lật Dương như
thế nào.”
Tôi nhận lấy chiếc ào từ
tay Dịch Trì, mặc vào người. Trên chiếc áo vẫn còn hơi ấm của anh ta. Bỗng
nhiên, tim tôi đập rộn ràng. Có cái gì đó hồi hộp.
Đúng thế, tôi và các bạn
cũng giống nhau không biết tại sao tôi lại có cảm giác đó với Dịch Trì. Tôi
không phải là người lăng nhăng, hay là loại con gái thích bồ bịch. Lúc đó tôi
có thể khẳng định là tôi đang rất yêu Hứa Lật Dương. Thế nhưng, có những giây
phút cho dù chỉ là một giây, tôi đã có cảm giác bị xao động trước một người con
trai khác.
Tôi biết Dịch Trì đang
đững ở sau lưng tôi nên tôi không dám quay đầu lại nhìn, cũng không dám nói gì.
Còn anh ta, không biết tại sao, cũng chẳng nói năng gì, cứ im lặng thế đứng sau
tôi.
Những bông tuyết vẫn từng
bông từng bông bay qua cửa sổ. Không gian vô cùng im lặng, có thể nge được
tiếng thở gấp gáp của nhau. Tôi chìm trong cái cảm giác bị rung động đó. Thoáng
qua nhưng như một mùi nước hoa thơm nhất, nhẹ nhàng nhưng lại thơm lâu, khiến
người ta thấy ngây ngất.
Dịch Trì bỗng nhiên đưa
tay ra…
Các bạn đừng hồi hộp.
Anh ta chỉ giúp tôi mở
cửa sổ ra mà thôi. “Mở cửa sổ ra, em sẽ nhìn rõ hơn.” Có lẽ anh ta cũng cảm
nhận được không khí có đôi chút khác thường lúc đó, giọng nói bỗng nhiên trở
nên rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng.
“Mở cửa sổ ra ư? Anh
không lạnh sao? Anh đã đưa áo của anh cho em mặc rồi.” Tôi nghiêng người,
ngoảnh đầu lại nói với Dịch Trì câu nói đầu tiên sau mười phút. Chúng tôi đã im
lặng trong vòng mười phút, với một khoảng cách gần như vậy, chúng tôi đã không
nói với nhau câu nào trong mười phút. Lúc này tôi mới biết im lặng chính là vì
ngại ngùng.
Tôi biết mình không có nụ
cười chết người như một số người khác, để khi quay lại cười làm nhiều người con
trai chết đứng nhưng lúc quay lại, tôi vẫn cười.
Tôi nhìn thấy Dịch Trì
đang nhìn tôi. Ánh mặt chúng tôi gặp nhau, rồi nhanh chóng như điện xẹt, chúng
tôi đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác. Mặt tôi bỗng đỏ bừng lên.
Tôi nghĩ, mặt tôi đỏ vì
ngại ngùng có lẽ là vì tôi không tự tin với nụ cười khi tôi ngoảnh mặt lại như
vậy. Mẹ tôi vẫn nói tôi đen, lúc tôi đỏ mặt trông càng đen.
Nghĩ đến thế, tôi lập tức
đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bông tuyết ở phía Bắc mới
thực sự tạo thành bông, to và đẹp như những bông hoa. Tôi thò tay ra đón lấy
một bông tuyết, hai bông, rồi ba bông, bốn bông… từng bông tưyết rơi xuống lòng
bàn tay tôi, từ từ tan chảy.
“Em dùng tay đón tuyết
thế, tay sẽ lạnh đấy, cẩn thận kẻo bị cảm.” Dịch Trì nói cong lấy một cái ô, đưa
ra ngoài cửa sổ, quay ngược ô lại, hứng lấy bông tuyết. Chiếc ô to hơn lòng bàn
tay tôi nhiều, nhìn thấy từng bông, từng bông tuyết rơi xuống chiếc ô, như là
đang rơi vào trong lòng tôi vây, cứ thế tất cả chúng thuộc về tôi. Nghĩ vậy,
tôi bỗng nhiên cất tiếng cười sung sướng.
Dịch Trì bỗng nói: “Em dễ
thương giống hệt như một con búp bê.”
Tôi quay đầu lại. Ánh mắt
của chúng tôi lại một lần nữa chạm nhau. Tôi bỗng dịu dàng cất tiếng trả lời:
“Hứa Lật Dương cũng nói như vậy.”
Vừa nói xong câu đó, Hứa
Lật Dương mở cửa bước vào nhà.
Anh cầm trên tay một cái
phích nhỏ. Lúc mở ra, canh bên trong vẫn còn hơi ấm. Hứa Lật Dương nói: “Anh sợ
lúc mua về canh sẽ nguội mất nên đã đi mua một chiếc phích, nhưng hình như cũng
không còn nóng lắm. Để anh đi đun lại cho nóng đã rồi em hẵng ăn nhé!” Hứa Lật
Dương lật đật đi đun lại canh. Tôi nhìn những bông tuyết đang đọng trên cánh
tay anh, tóc anh cũng bị ướt, không biết là do những bông tuyết tan hay là mồ
hôi. Giày của anh cũng ướt nhẹp. Tự dưng tôi muốn khóc.
Hứa Lật Dương đối với tôi quá tốt. Chúng tôi đã từng yêu nhau thực lòng như
thế. Người có thể thay đổi chứ những kỉ niệm thì vĩnh viễn không thể phai mờ
được.
Chúng tôi ôm lấy nhau,
không biết là bao nhiêu lâu sau, tôi mới phát hiện Dịch Trì đã không còn ở đó.
Nghĩ đến khoảng thời gian bên cạnh Dịch Trì lúc nãy, tim tôi lại đập nhanh, cảm
giác tội lỗi bỗng dâng trào.
Tôi thấy day dứt. Tại sao
lại như vậy nhỉ? Tại sao tôi lại có rung động với một người con trai khác? Yêu
một người, đúng là một việc kì quái.
Lúc trước, tôi cứ nghĩ là
yêu một người thì sẽ yêu mãi, yêu đến khi sông cạn núi mòn. Đó là một chuyện vô
cùng tự nhiên.
Thế nhưng sau này, tôi
phát hiện, dù chúng ta yêu bất cứ ai, thì cũng không thể cứ thế yêu mãi được.
Đó mới là chân lý bất biến muôn đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...