Trong phòng họp của bộ chỉ huy liên đội năm thành Tân Thành, lão Thượng tá cùng lão Đại, lão Nhị và lão Tam bốn người đang ngồi, lão Tam đang nhâm nhi chén trà ngẩng đầu lên hỏi:
- Trưởng quan! Sao ngài lại ra lệnh cho Khang Tư dẫn người đi bắt năm nghìn sơn tặc về làm nô lệ? Nhiệm vụ này chắc chắn là hắn không thể hoàn thành rồi. Khang Tư ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì không thể thủ thành được nữa. Kế hoạch chinh phạt của chúng ta làm sao có thể hoàn thành đây?
Lão Thượng tá mỉm cười không nói gì rồi quay lại nhìn lão Nhị:
- Lão Nhị! Ngươi bí mật phái người cưỡi khoái mã đuổi theo Khang Tư, bảo hắn mặc kệ là lừa gạt, thuê mướn hay chiêu mộ cũng tốt; thậm chí trực tiếp mua làm nô bộc cũng được, làm sao cho đủ năm nghìn tráng đinh đưa về là hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe vậy mọi người đều sửng sốt, lão Đại là người linh hoạt nhất trong bọn giật mình nói:
- Trưởng quan! Ngài nghi ngờ trong bộ chỉ huy liên đội chúng ta có thám tử của sơn tặc?
Lão Nhị, lão Tam nghe nói như thế lập tức chấn động, không xuất hiện chuyện đáng sợ như vậy chứ?
Lão nhân lắc đầu cười nói:
- Ngươi thật đúng là nghĩ lung tung, nếu bộ chỉ huy liên đội của chúng ta có thám tử của sơn tặc, chúng ta đã sớm toàn quân bị diệt rồi. Ngươi không nghĩ ta vì sao ta lại cấp cho Khang Tư mệnh lệnh chính quy, để cho tất cả mọi người đều biết sao?
- A! Nói như vậy trong thành có thám tử của sơn tặc? Bọn sơn tặc hung tàn ác độc không ngờ lại dám như vậy, dám cả gan lẻn vào Tân Thành của chúng ta!
Lão Tam lập tức nhảy dựng lên nói, nhưng lập tức lại bị chính hắn phủ quyết:
- Không có khả năng, sơn tặc có bộ dáng đặc thù, vừa thấy là biết liền, chẳng lẽ là trong thành có người đầu phục sơn tặc?
Nói đến đây, chính ngay lão Tam cũng không tin điều mình nói.
Lão Nhị bình tĩnh hơn, thở dài nói:
- Chuyện này không thể tránh khỏi, Tân Thành có đến hơn năm vạn người, xung quanh lại có không ít hộ săn bắn phân tán ở khắp nơi, hơn nữa nơi này lại tiếp giáp Sơn Việt tộc, số người mang huyết mạch Sơn Việt cũng có không ít. Bọn họ đầu nhập vào Sơn Việt tộc cũng không có gì kỳ quái.
- Cái đồ tạp chủng chết tiệt!
Lão Thượng tá tức giận lên tiếng.
Lão Tam tỏ vẻ cực kỳ khó chịu, mắt lóe ra ánh sắc lạnh..
Giọng lão nhân dịu lại:
- Được rồi! Không cần nhiều lời, chuẩn bị sẵn sàng, chờ Khang Tư trở về, chúng ta lập tức xuất phát.
- Tuân lệnh!
Mấy Trung tá lập tức đứng dậy hô to.
Nhận được mệnh lệnh mới nhất của bộ chỉ huy liên đội, Khang Tư rất ngạc nhiên. Đột nhiên lại sửa đổi mệnh lệnh? Hơn nữa lại có chuyện tốt như thế? Uy Kiệt cực kỳ đau khổ nghĩ đến việc bộ chỉ huy liên đội thay đổi mệnh lệnh mà mình không thể biết. Thật ra bởi vì quyết định thay đổi mệnh lệnh chỉ do mấy người đưa ra, nên mật vệ đúng là không có biện pháp biết được.
Tương Văn không nghĩ nhiều như vậy, hắn vui mừng nói:
- Đại nhân! Tốt quá rồi, không cần lao lực chúng ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi.
- Ai nói không cần lao lực? Chúng ta làm thế nào để tìm được năm nghìn tên tráng đinh đây?
Khang Tư băn khoăn nói.
Tương Văn cười nói
- Chuyện này rất đơn giản, không phải Tỉnh Trưởng cùng Sư đoàn trưởng có giao dịch quan hệ cùng chúng ta sao? Bọn họ nhất định có cách giải quyết. Mà nói không chừng gần gũi với Sư đoàn trưởng, chúng ta có thể kiếm được đủ bộ trang bị cho đội phòng vệ đó.
Khang Tư vừa gật gật đầu, Uy Kiệt liền vỗ tay nói:
- Đại tỷ nói rất đúng! Hai đầu sỏ bọn họ ra tay, đừng nói là năm nghìn người, cho dù năm vạn người cũng là chuyện dễ dàng. Hơn nữa nếu do Sư đoàn trưởng cùng Tỉnh Trưởng liên danh ký tên, chúng ta liền có được quyền lợi điều động cấp dưới của thành vệ đội. Chỉ cần Sư đoàn trưởng cùng Tỉnh Trưởng giúp Đội phòng vệ thành Tân Thành chúng ta báo danh tại tỉnh thành, Đội phòng vệ thành Tân Thành của chúng ta có thể hoạt động trong toàn bộ địa giới của tỉnh, mà không phải chỉ có thể hoạt động ở thành Tân Thành.
Nghe thấy có thể hoạt động trong toàn bộ địa giới của tỉnh, Khang Tư lập tức động lòng, không kìm nổi hỏi liền:
- Có quy định như vậy sao?
Tương Văn cũng đón ý nói hùa theo:
- Đúng vậy! Nếu có quy định như thế, tại sao ở tỉnh Hải Tuyền chúng ta lại không biết?
Khang Tư không lên tiếng, Uy Kiệt đành phải trả lời cho Tương Văn:
- Xin thưa đại tỷ! Ở tỉnh Hải Tuyền chúng ta là lãnh địa sĩ quan, dân binh không thể rời khỏi lãnh địa! Nếu không phải bộ liên đội cho đại nhân quản lý tất cả Quân trị an, cho chúng ta biên chế thành vệ đội, Đội phòng vệ của chúng ta chỉ có tính cách dân đoàn, căn bản là không thể hoạt động trong toàn bộ địa giới của tỉnh. Phải biết rằng dân đoàn cùng dân binh lãnh địa đều giống nhau, không thể rời khỏi địa giới.
- Nếu dân đoàn cũng giống dân binh, thì vì cái gì ngươi nói Đội phòng vệ của chúng ta có thể hoạt động trong toàn tỉnh?
Tương Văn chất vấn.
Khang Tư cũng rất ngạc nhiên, tuy hắn là Thiếu tá quân đế quốc, nhưng với mấy kiến thức thường thức đó lại thật sự không hề biết đến.
Uy Kiệt giải thích:
- Đại tỷ! Chúng ta không phải là dân đoàn! Đội phòng vệ Tân Thành là do chúng ta tự xưng hô. Đối với quan trên chúng ta không phải là Đội phòng vệ, mà là thành vệ đội của Tân Thành! Là tham mưu của liên đội thứ năm, Thiếu tá Khang Tư kiêm nhiệm chỉ huy thành vệ đội Tân Thành!
Biết thành vệ đội cùng dân đoàn khác nhau cái gì không? Đầu tiên chính là: thành vệ đội ngoài nhiệm vụ áp giải thuế thu lên tỉnh thành, còn có thể mua sắm vật tư phương tiện cho tỉnh thành và các đơn vị trực thuộc! Mà dân đoàn mặc kệ vì lý do gì cũng không được rời khỏi nơi đóng quân, trừ khi có mệnh lệnh của Trưởng quan cao nhất trong tỉnh.
Cho nên, thành vệ đội là lực lượng vũ trang của địa phương, có thể rời khỏi nơi đóng quân dù không có mệnh lệnh, dân đoàn dám can đảm rời khỏi phạm vi qui định, lập tức bị xét nhà diệt tộc với tội danh mưu nghịch.
Bằng không ngươi nghĩ lại xem sĩ quan bộ chỉ huy liên đội vì cái gì phải ủy thác cho chúng ta hộ tống các thương nhân đến tỉnh thành mua sắm? Bọn họ phái người đến không được sao? Mà các thương nhân này vì sao không đến các quận phủ lân cận mua sắm chứ?
Chính là bởi vì chi đội ngũ này của chúng ta chỉ có quyền đi tới tỉnh thành, nếu tự tiện đi tới các quận thành khác, khẳng định sẽ bị bắt hạ ngục!
Uy Kiệt hăng hái nói đến sùi bọt mép.
- Thì ra là thế, khó trách gã Áo Kha Nhĩ được biên chế Tây Môn thành vệ đội lại hưng phấn đến thế, mà thủ hạ của hắn cũng không sử dụng thương tre bịt sắt như chúng ta, thì ra là hắn đoán chắc có thể chạy đến tỉnh thành để đổi trang bị. Nhưng cái đó và việc chúng ta có thể hoạt động trong toàn bộ tỉnh thành có quan hệ gì?
Tương Văn lại hỏi.
Uy Kiệt sờ sờ lên đầu:
- Ồ! Đại tỷ không thể tưởng tượng được sao? Chỉ cần Sư đoàn trưởng cùng Tỉnh Trưởng cùng ký tên cấp công văn: bởi vì tỉnh thành vật tư khuyết thiếu, trường hợp đặc biệt chấp thuận cho thành vệ đội thành Tân Thành được phép mua sắm vật tư trong toàn tỉnh, thế thì thành vệ đội, kỳ thật là Đội phòng vệ của chúng ta, đi lại vận chuyển trong toàn tỉnh đều là hợp pháp.
Nếu chỉ là dân đoàn, khi Tỉnh Trưởng cùng Sư đoàn trưởng dám can đảm chấp thuận cho dân đoàn rời khỏi địa giới, Sư đoàn trưởng cùng Tỉnh Trưởng sẽ phải nhận tội danh mưu đồ gây rối.
- Tỉnh thành khuyết thiếu vật tư? Ta nhớ rõ tỉnh thành là địa phương có đầy đủ vật tư nhất mà? Lý do này có làm cho người ta tin phục sao? Hơn nữa mặt khác thành vệ đội cũng chỉ là phòng vệ thành mà.
Tương Văn vẫn nghi ngờ, thật sự có tốt như vậy không? Nếu thế các thành vệ đội của các quận thành đã sớm chạy ra đầy đường rồi.
- Ái chà! Lý do là do hai lão Đại lớn nhất trong toàn tỉnh hạ đạt mệnh lệnh, ai còn dám truy cứu! Hơn nữa ngươi cho là bọn họ chưa làm qua chuyện như vậy ư? Ta dám khẳng định, có nhiều quận thành, có thành vệ đội có thể hoạt động trong toàn tỉnh! Vì ngươi chỉ nhìn thấy các thành vệ đội giống như dân đoàn mà thôi, họ chỉ chuyên môn phụ trách thủ thành. Chân chính thành vệ đội có biên chế, đã sớm bị thủ lãnh thành chủ khống chế rồi!
Phải biết rằng nếu thành vệ đội giống như một thương đoàn trong tỉnh chạy loạn kiếm tiền, chẳng những phương tiện hơn người lại không cần phải nộp thuế, có ai mà không thích cơ chứ!
Nếu không phải liên đội thứ năm bị Sư đoàn trưởng chèn ép, không có khoản thu nhập thêm thu vào, ngươi cho là bọn họ có thể dễ dàng giao ra biên chế thành vệ đội sao?
Uy Kiệt bĩu môi nói.
- Nguyên lai là như thế, khó trách liên đội thứ năm lại nghèo như vậy. Vì thế nên, ngay hôm chúng ta vừa mới đến, bộ liên đội đã đem bán thành vệ đội cho chúng ta lấy tiền.
Tương Văn tỏ ra hiểu biết bình luận, hắn theo Uy Kiệt tìm hiểu được không ít tin tình báo nên cũng biết được ít nhiều nội tình.
Khang Tư mặt mũi nhăn nhúm, xem ra cơ cấu quan liêu của hạ tầng đế quốc đã sớm bộc lộ thói xấu ra rồi.
Có điều việc này căn bản không phải một Thiếu tá như hắn có thể lo lắng, hơn nữa như vậy càng có lợi cho việc hắn đi tìm kiếm kẻ thù. Hắn liền đem việc lo lắng cho đế quốc ném sang một bên, bắt đầu suy tư, phải làm như thế nào để kiếm được công văn thay thế trang bị cho thủ hạ của mình cùng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Không thể nói Khang Tư có phải là người trung thành với đế quốc hay là người “Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi nhạc nhi nhạc” (Lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ - ND). Kỳ thật tính cách của hắn rất đơn giản, chỉ lo làm sao hoàn thành việc mình cần phụ trách.
Nếu cấp cho hắn một tỉnh rồi yêu cầu hắn làm cho tỉnh này phồn vinh phú cường, cho dù hắn không có khả năng, hắn cũng sẽ liều mạng tìm cách hoàn thành nhiệm vụ này.
Hoặc là cho hắn làm Sư đoàn trưởng, rồi mệnh lệnh cho hắn mang sư đoàn này tiêu diệt một quân đoàn địch, dù hắn biết rõ thực hiện nhiệm vụ này cũng bằng đi chịu chết, nhưng hắn vẫn kiên quyết chấp hành mệnh lệnh.
Khang Tư là người như thế, nếu không phải là trách nhiệm của hắn, hắn sẽ không quan tâm đến, nhưng là trách nhiệm của hắn, hắn sẽ phụ trách đến cùng.
.................................................. ...................................
Trải qua mười mấy ngày, xuyên qua không biết bao nhiêu dãy núi, cuối cùng cũng đã tới bình nguyên. Nhìn bốn phía không còn là núi rừng trùng điệp, Khang Tư cùng cả đội nhân mã thở dài nhẹ nhõm.
Mấy ngày qua nhóm thương nhân không dám lộ mặt. Bây giờ mới cùng gia quyến vây quanh Khang Tư, vô cùng ca ngợi Khang Tư hành quân nghiêm cẩn, kỷ luật nghiêm minh... Tuy nhiên chủ yếu là bọn họ cảm tạ Khang Tư cùng năm nghìn nhân mã hộ vệ đã làm cho trên đường đi một tên giặc hại dân hại nước cũng không nhìn thấy, càng không nói đến bọn sơn tặc thường ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Nếu bọn thương nhân vô cùng thoải mái khi ra đến đây, thì đội binh lính hộ vệ lại ngược lại. Bởi vì phải khẩn trương đề phòng bốn phía nên bọn sĩ quan thân vệ không thể huấn luyện được thủ hạ, do đó vừa mới tiến vào mảnh đất an toàn liền bắt tay ngay vào việc huấn luyện binh sĩ của mình.
Mười mấy ngày trước bọn họ vì tình hình khẩn trương chỉ có thể giảng giải về quân nghi, quân qui cho binh sĩ nên vẫn chưa được như ý, khiến bọn sĩ quan buồn lòng vô cùng.
Chẳng qua nói về huấn luyện, thật ra trên đường cũng không luyện tập được chiêu thức gì, chỉ có hai chiêu hành quân đường dài có phụ trọng và sử dụng trường thương đột kích mà thôi...
Bắt đầu vào chương trình huấn luyện, các phụ binh đều tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, liều mạng huấn luyện. Các chiến binh thấy thế đều oán hận nghĩ đến chuyện lần phát lương tới tiến hành khảo sát toàn thể chiến binh và phụ binh. Thế là trong toàn đơn vị ai ai cũng đều hăng hái luyện tập.
Tuy nhiên không phải mọi người đều huấn luyện cùng lúc. Ba đại đội cùng ba đội thiên nhân chia làm ba tổ luân phiên huấn luyện. Bọn kỵ binh thân vệ rải ra khắp bốn phía cảnh giới, không một giây lơi lỏng.
Bọn thân vệ xuất sắc như vậy cũng dễ hiểu. Bọn này đều do Khang Tư trong vạn người lựa chọn ra làm thủ hạ thân tín bên cạnh mình. Đi theo Khang Tư được hơn một năm, trừ một số tên dốt đặc cán mai về phương diện chính vụ, tất cả đều có năng lực về phương diện quân sự. Cho nên bất kể là mua sắm, hộ vệ, là chỉ huy, trưng binh, hoặc luyện binh, Khang Tư cũng không cần quan tâm tới.
Các chiến binh vốn tưởng là một đường thoải mái, bây giờ lại phải gian khổ cố gắng tập luyện, đến nỗi lúc nghỉ ngơi không ai còn một chút khí lực. Mà phụ binh sau khi bỏ bao hàng trên lưng xuống luyện tập cách tấn công bằng thương, nhất là nhìn thấy chiến binh luyện tập hành quân có phụ trọng, trong lòng hết sức thư sướng. Còn khi thấy đám chiến binh luyện tập cách tấn công bằng thương lại thè lưỡi thở hào hển liền cười ha hả chế nhạo.
Trạng thái tinh thần bất đồng, hơn nữa phụ binh mới chân chính là tráng niên nam tử, cho nên sau vài ngày huấn luyện, người sáng suốt đều có thể kết luận sức chiến đấu của phụ binh đã vượt qua chiến binh. Đối với việc này, Khang Tư cũng không băn khoăn, dù sao cùng lắm là đem tất cả chiến binh biến thành phụ binh, đem tất cả phụ binh biến thành chiến binh mà thôi. Dù thế nào cũng đều là binh sĩ của mình, chỉ cần chỉnh thể có sức chiến đấu tốt là được.
Khang Tư nghĩ như vậy, nhưng đám sĩ quan thân vệ đảm nhiệm công tác chỉ huy cùng đám chiến binh lại không nghĩ như vậy.
Các sĩ quan thân vệ tuy rằng đồng tâm hợp lực, nhưng không tránh được việc tranh cường háo thắng, ai cũng không muốn mình chỉ huy một đám binh sĩ lạc hậu kém cỏi. Mà chiến binh lại không muốn mất đi đãi ngộ tốt, đặc biệt được cao cao tại thượng, quần áo có người giặt, ăn uống có người lo, doanh trại có người chỉnh, tất cả hậu cần phục vụ đều được đãi ngộ! Vì vậy sĩ quan càng thêm cố gắng dạy dỗ, mà chiến binh cũng càng thêm cố gắng luyện tập.
Còn đám phụ binh, ai nấy đều rằng bản thân so với chiến binh mạnh hơn, lần sau khảo hạch chắc chắn mình sẽ trở thành chiến binh, sĩ khí trào dâng sục sôi. Nhìn chiến binh được chăm sóc đặc biệt, ánh mắt của bọn chiến binh cũng trở nên bất đồng, phụ binh liền khẩn trương đến yêu cầu thủ trưởng cho bọn họ cũng được chăm sóc đặc biệt như chiến binh.
Khang Tư không biết là cố ý hay vô tình, nhằm lúc hai bên đang sôi nổi huấn luyện, đột nhiên hướng toàn quân tuyên cáo:
- Sau khi hảo hạch chấm dứt, bởi vì có người tiến có người lui, cho nên Đội trưởng và Tiểu đội trưởng cũng phải chọn lựa lại.
Đồng thời, vì giữ gìn tinh thần hợp tác đoàn đội, không ai được phép tự mình khiêu chiến, trưởng quan không được trả đũa, lén lút đả thương người bị phạt roi, giết người phạm tội tử hình!
Khang Tư đưa ra mệnh lệnh này, là dự phòng Đội trưởng và Tiểu đội trưởng vì bảo vệ địa vị, mà xử lý trước người định khiêu chiến với mình. Mặt khác những người bằng mặt mà không bằng lòng định sử dụng ám chiêu, luật của quân đế quốc cũng không bỏ qua.
Mệnh lệnh vừa được ban ra, bọn Đội trưởng và Tiểu đội trưởng hết sức khẩn trương. Bọn họ cảm nhận thủ hạ của mình đang như hổ rình mồi. Vốn tự cho là mình tài trí hơn người, bọn họ lập tức không kể sống chết điên cuồng luyện tập. Nếu sau đợt khảo sát không tiếp tục giữ được chức vụ cũ thì thật là mất mặt, biết chui vào đâu?
Tất cả binh lính đều không muốn hối hận khi chính mình vẫn còn hy vọng thăng tiến mà cắn răng đổ mồ hôi cố gắng. Cứ như vậy cuộc đại luyện binh được nâng cao thêm một bước.
Đội thương nhân nhìn cuộc cạnh tranh gay gắt giữa phụ binh và chiến binh mà hoảng sợ. Xem ánh mắt của bọn họ đối chọi nhau như thể hận không lập tức đánh nhau một trận, bọn thương nhân thầm giật mình không biết Khang Tư đang làm ra chuyện gì? Sao lại chia bộ đội ra làm hai thế lực? Người khác đều ước dưới tay có thể đoàn kết thành một người, người này ngược lại, làm ra hai thế lực hận không thể trở thành cừu nhân của nhau!
Đương nhiên, không có người nào ngu ngốc đi khuyên bảo Khang Tư. Chuyện của quân đội không phải là chuyện mà mình, những người này sao có thể can thiệp, mình chỉ biết có việc kiếm tiền mà thôi..
Do Đội phòng vệ đã huấn luyện hai mục hành quân đường dài và chiến đấu đột kích tương đối hoàn thiện. Khang Tư dùng thời gian không đến mười ngày đã tới bên ngoài tỉnh thành, sớm hơn một ngày so với dự tính. Nhìn thấy tường thành của tỉnh thành, tất cả mọi người đều vui sướng. Suốt chặng đường đi bọn họ không thể vào thành nào nghỉ ngơi, phải cắm trại dã ngoại ở ngoài thành, bọn họ đã mệt muốn chết rồi.
- Chấn chỉnh quân trang!
Sĩ quan hô to một tiếng, bọn binh sĩ lập tức sửa sang quần áo chính tề. Trên toàn thế giới chỉ có quân đội đế quốc Áo Đặc Mạn mới có quy định về phương diện này. So sánh với các quốc gia thế giới, địa vị quân nhân ở quốc nội đều cao quí hơn một bậc. Vì thế đối với quy định này mọi người đều cảm thấy bình thường.
Chỉ cần quân nhân của đế quốc không đụng chạm đến giới quyền quý, trên đường cũng không cần sợ một ai.
Thành vệ đội của tỉnh thành đã sớm nhìn thấy đội ngũ này. Có điều không vì đội ngũ mấy nghìn người này mà cảnh giới. Bởi vì nhìn thấy phía trước đội ngũ có cầm cờ thành vệ đội của Tân thành, ngay sau là nam nữ lão ấu chính là các thương nhân ngồi trên xe ngựa. Những đoàn thương nhân có hàng vạn người, thành vệ đội của tỉnh thành cũng đã từng thấy qua, huống chi đây chỉ là đoàn thương nhân chỉ có mấy ngàn người.
Trưởng quan giử cửa thành đang còn ngủ gà ngủ gật, bị thủ hạ gọi dậy:
- Trưởng quan! Thành vệ đội của Tân Thành đã đến!
Trưởng quan giử cửa thành lập tức nhảy dựng lên:
- Cái gì? Cả năm chờ đợi, cuối cùng thành vệ đội của Tân Thành cũng đã đến! Ha ha nghe nói chúng ta có thể tùy tiện khi dễ bọn thành vệ đội, lão tử đảm nhiệm ở đây đã hơn một năm, cuối cùng cũng đã có chuyện tốt rồi! Bọn người kia thật đúng là thức thời, ngày mai đã là lễ mừng năm mới, cũng biết điều chạy đến giúp ta vui vẻ ngày tân niên đây.
Nói xong Trưởng quan giử cửa thành hưng phấn chạy xuống thành lâu.
Hai tên bảo vệ trước cửa thành cũng chính là hai tên vệ binh mà Khang Tư khi vào thành lần trước đã gặp, gã vệ binh lớn tuổi cười ha hả, nhìn sang tên tân binh bên cạnh hớn hở nói:
- Ha ha! Đến lúc chúng ta vui vẻ rồi!
- Đại ca! Cái gì vui vẻ? Chẳng lẽ thành vệ đội của Tân Thành cho chúng ta ưu đãi gì sao?
Vừa phất tay nhường đường cho dân chúng, gã tân binh vừa tò mò hỏi han.
Gã vệ binh lớn tuổi cười nói:
- Ngươi không biết, thành vệ đội của Tân Thành không biết đã đắc tội với đại nhân vật nào mà đại nhân đã ám chỉ cho chúng ta phải làm khó dễ bọn họ, chỉ cho các thương nhân được vào thành, còn thành vệ đội của Tân Thành tuyệt đối không thể vào thành. Chỉ là bọn hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hàng năm đều đến thử một phen, chỉ cần chúng ta không đả thương người, tùy tiện quát mắng bọn chúng một chút đều được. Ngươi nói xem, có thể nhằm vào đội trưởng thành vệ đội mà chỉ cây dâu mắng cây hòe có phải là rất thích thú không?
- Bọn họ sẽ không tức giận đánh chúng ta một trận chứ?
Tên vệ binh kia lo lắng hỏi.
Gã vệ binh lớn tuổi đắc ý nói:
- Ha ha! Bọn họ dám sao, dù bị chúng ta mắng đến giội máu chó lên đầu cũng không dám làm gì, bởi vì bọn họ nếu dám đụng đến bọn ta một ngón tay, lập tức có thể bắt nhốt bọn họ vào nhà tù giam mười ngày nửa tháng. Chỉ có điều tiểu binh chúng ta đối với sĩ quan chỉ có thể mắng mỏ, chứ không được động thủ. Nếu muốn đánh lén, phải đợi đến lúc người mình đông hơn rồi nói. Ha ha! Trưởng quan chúng ta đã trực tiếp xuống góp vui rồi.
Gã tân binh quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Trưởng quan đang dẫn một đám thủ hạ hưng phấn chạy tới.
Khi đội ngũ kia đến gần, bọn thành vệ đội của tỉnh thành bật cười, bởi vì binh lính của thành vệ đội thành Tân Thành ăn mặc như thợ săn, vũ khí duy nhất một loại là thương tre đầu bọc sắt. Đây chính là trang bị điển hình của tá điền trong các lãnh địa quý tộc lúc tham gia bạo động.
Trong đoàn quân của Khang Tư, tất cả binh lính của thành vệ đội đều ngẩng đầu ưỡn ngực đi đều bước tiến tới. Bước chân rầm rập át cả tiếng cười từ trên tường thành truyền xuống. Bây giờ thì uy phong như vậy nhưng những ngày đầu bọn sĩ quan thân vệ phải dùng roi mới đạt được.
Đang đi Khang Tư phát hiện nhóm thương nhân cố tình đi chậm lại, lát sau họ đã tách ra khỏi Đội phòng vệ.
Thấy Khang Tư đang quan sát nhóm thương nhân, Uy Kiệt tiến đến gần Khang Tư nhỏ giọng nói:
- Nghe nói thành vệ đội Tân Thành từ khi do Lão nhân kia đảm nhiệm chức Trưởng quan chưa từng tiến vào tỉnh thành!
Ngắn ngủn một câu, Khang Tư liền biết ngay lý do, nhìn đám binh sĩ đang tụ tập trước cửa thành, hắn mỉm miệng cười, nhẹ nhàng giục ngựa, chạy tới phía trước đội ngũ. Tương Văn, Uy Kiệt và những tên kỵ binh thân vệ không phải chỉ huy binh sĩ, lập tức vọt tới phía sau Khang Tư để bảo vệ.
Có kỵ binh dẫn đầu, khí thế của toàn đội ngũ lập tức biến đổi hẳn, đơn vị trở thành dũng mãnh kinh người.
Trưởng quan giử cửa thành lập tức biến sắc:
- Mẹ kiếp! Hiển uy phong với ai đây, không ngờ lại không cho ta mặt mũi, xem ta làm sao cho các ngươi ăn tết!
Nói xong liền xắn tay áo, nộ khí đằng đằng, chuẩn bị đánh nhau. Thủ hạ của hắn đương nhiên cũng học theo, đều hùng hùng hổ hổ.
Hai tên lính dưới tay vội vàng ngăn hắn lại nói:
- Đại nhân! Không được đâu! Người đi đầu chính là Khang Tư đại nhân đấy ạ!
Hai tên này không phải là vệ binh bình thường, chúng chính là hai tên bảo vệ cổng thành đã từng gặp Khang Tư. Bọn họ thấy người cưỡi ngựa khí thế quen thuộc, nỗi bật trong đám thân vệ, nhận ngay ra là Khang Tư, vội vàng cuống quít khuyên can, bằng không thủ trưởng của mình gặp phải cảnh khó xử rồi.
Trưởng quan giữ cửa thành sửng sốt, kinh hô:
- Khang Tư! Chính cái người mà Tỉnh Trưởng, Sư đoàn trưởng tự thân tìm tới cửa chúc mừng đó sao?
Tuy rằng lần đó yến hội hoan nghênh là do lữ đoàn bộ tổ chức, không có người ngoài, nhưng dù sao cũng không có cái gì cơ mật, sĩ quan tham gia yến hội căn bản không cần thủ khẩu như bình, ra về đều thuận miệng khoe khoang ra vẻ chính mình tin tức linh thông. Cho nên Khang Tư vừa đến không bao lâu, đã nổi danh khắp tỉnh thành trong tất cả nhân viên quân chính. Một số người bình dân có mối quan hệ lớn, cũng biết sự tồn tại của Khang Tư.
Nhìn hai tên lính của mình cùng gật đầu công nhận, gã Trưởng quan bảo vệ cửa thành biến sắc, vội vàng nhanh chóng sửa sang quần áo, rồi làm ra một vẻ mặt nghiêm túc, ra trước cửa thành chờ đợi.
Thấy Trưởng quan của mình thay đổi chóng mặt, vừa đó đã làm thành bộ mặt của một vệ binh nghiêm nghị tận trung với chức vụ, tên vệ binh tân binh đứng ngẩn người, đến nỗi bị tên vệ binh lớn tuổi đá cho một cước mới tỉnh trí lại quay về vị trí.
Tiếp đó các sự việc diễn ra vô cùng chính quy, Khang Tư xuống ngựa thi lễ rồi đưa ra giấy thông hành cùng chứng minh quân tịch, Trưởng quan bảo vệ cửa thành đáp lễ tiếp nhận văn kiện kiểm tra, rồi hướng dẫn nhắc nhở thành vệ đội vào trong thành đóng quân ở địa phương phải chú ý chuyện tình như thế.. như thế... , rồi phất tay cho đi. Khang Tư tiếp nhận, đáp lễ, đưa đội ngũ đi qua.
Thấy thành vệ đội nhanh chóng thông qua nghi thức nhập quan, nhóm thương nhân chờ ở bên ngoài, đang thấp thỏm bất an nghĩ đến chuyện thành vệ đội sẽ bị làm khó dễ, toàn bộ há hốc mồm kinh ngạc.
Sau khi vào thành, cùng các thương nhân ước định thời gian trở về, Khang Tư bố trí bộ đội tập kết an nghĩ trong doanh trại, rồi mang theo Uy Kiệt, Tương Văn cùng vài tên thân vệ đến bái phỏng Tỉnh Trưởng và Sư đoàn trưởng.
Hai lão Đại của tỉnh Hải Tân rất nhiệt tình với Khang Tư, quả thực nhiệt tình quá mức... , giống như hận không thể đem nữ nhân gả cho Khang Tư ngay vậy. Có điều, nếu biết sau khi bọn họ ký kết hiệp định bằng miệng cùng Khang Tư, thời gian mới chỉ hơn một tháng, đã kiếm được lời không ít bằng buôn lậu, sẽ thấy được bọn họ nhiệt tình một chút cũng chẳng quá đáng.
Có chỗ dựa lợi ích quá lớn, hai đầu sỏ của tỉnh đối với yêu cầu của Khang Tư quả thực chính là chỉ mong sao có cơ hội để báo đáp.
- Cần năm nghìn tráng đinh? Không thành vấn đề, nếu quan phủ không bán đủ nô bộc cho ngươi, thì hãy mua sắm nô bộc trong tay các phú hộ đi.
- Cho thành vệ đội của Tân Thành trong tay ngươi hoạt động trên địa bàn toàn tỉnh? Không thành vấn đề, có Sư đoàn trưởng ở đây, chúng ta lập tức ký tên cấp công văn cho ngươi!
- Ngươi nói ngoài hai nghìn binh sĩ thành vệ đội, ngươi còn chiêu mộ ba nghìn phụ binh? Tính toán làm gì, thành vệ đội không đủ một cái liên đội là được rồi. Còn phụ binh, không phải là chiêu mộ tới thành vệ đội để làm công nhật sao? Thế thì có vấn đề gì đâu, quân quy của đế quốc không có hạn chế việc sĩ quan thuê người làm công đến làm công nhật.
- Trang bị còn đơn sơ? Ái chà! Sao ngươi không nói sớm? Ta viết mệnh lệnh này, ngươi trực tiếp đi đến kho quân bị của sư đoàn, chỉ cần không phải là nỏ công thành, ngươi muốn lấy gì cũng được, đừng ngại! Có gì thì liên hệ với chúng ta?
Nếu hỏi Sư đoàn trưởng luôn chèn ép liên đội năm sao bỗng dưng làm chuyện tốt như thế? Nguyên nhân rất đơn giản đó là Sư đoàn trưởng biết chắc chắn Khang Tư không phải là người của Lão nhân kia. Do đó hắn còn ước rằng Khang Tư phát triển mạnh mẽ sức chiến đấu của thành vệ đội để có thể vượt qua được liên đội năm.
Như vậy một khi Khang Tư lập được chiến công, hắn có thể cười nhạo lão nhân kia, thậm chí còn có thể trước mặt thế nhân biểu diễn một màn thỏ tử hồ bi, đầu tiên làm bộ rưng rưng nước mắt không đành lòng, rồi mới nói lý do là quân pháp bất vị thân, bất đắc dĩ mà không thể dùng kẻ ngu ngốc vô năng, không làm tốt cương vị công tác, chỉ huy không bằng thành vệ đội, để cách chức lão gia hỏa kia! Lúc đó tuyệt đối không có ai dám nói xấu mình!
Khang Tư cũng không thể tưởng được, chuyện mình lo lắng không ngờ có thể dễ dàng giải quyết như thế. Xem ra ích lợi thật lớn có thể dùng làm chìa khóa vạn năng đây. Để xem xem, nói không chừng chiêu này có thể dùng để mở rộng mạng lưới tình báo sang đến bên kia biên giới Sơn Việt Quốc.
Ngày mai đã là tết rồi, Khang Tư định trở về cùng đơn vị tổ chức lễ mừng năm mới. Nhưng vì Tỉnh Trưởng cùng Sư đoàn trưởng quá nhệt tình mời mọc, Khang Tư đành phải căn dặn bọn thân vệ dẫn người đi mua sắm, chuẩn bị cho binh sĩ có một cái tết vui vẻ, còn mình cùng Tương Văn, Uy Kiệt ở lại đón mừng năm mới với hai lão đại.
Thời gian trôi qua quá nhanh, mấy ngày tết mừng năm mới cũng đã hết. Bởi vì có hai đầu sỏ tiếp đón, bọn thương nhân cũng thơm lây, mua sắm hàng hóa rất thuận lợi, ngoài mấy thương nhân định cư ở tỉnh thành, những người khác đều đã chuẩn bị xong hành lý.
Ở tỉnh thành đợi gần mười ngày, bọn thương nhân đều ý thức được, Khang Tư dù chỉ có thân phận là Thiếu tá tham mưu liên đội, đảm nhiệm Trưởng quan thành vệ đội, nhưng lại chính là một đại nhân vật.
Bằng không chỉ là một Thiếu tá nhỏ bé, dựa vào cái gì mà Tỉnh Trưởng, Sư đoàn trưởng hai đầu sỏ của tỉnh lại nhiệt tình chiêu đãi. Trong mười ngày qua hắn gần như thay phiên ngủ lại ở phủ trạch của hai người. Nhớ lại, khi ấy Lữ đoàn trưởng hạ mình chạy tới mời một Thiếu tá tham gia tiệc rượu, cũng không có gì đáng ngạc nhiên!
Binh lính của Đội phòng vệ cũng nghe được phong thanh, Trưởng quan của mình uy phong, chính mình cũng được uy phong, mọi người còn cảm thấy chính mình như đã thuộc loại cao nhân rồi.
Kết thúc lễ mừng năm mới cũng là tới kỳ khảo hạch của chính binh và phụ binh. Lần khảo hạch đầu tiên này cũng đơn giản, chỉ so sánh sức chịu đựng, đội ngũ hành quân và trường thương đột kích. Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, đại đa số phụ binh được tấn chức làm chiến binh, đại đa số chiến binh biến thành phụ binh. Không có biện pháp, thanh niên so sánh năng lực với tráng niên thường kém hơn nhiều.
Ngay cả các Đội trưởng, Tiểu đội trưởng cùng với các Thập phu trưởng cũng bị thay đổi toàn bộ. Khi chiến binh và phụ binh đã thay đổi hiển nhiên hạ tầng sĩ quan cũng phải tuyển lại theo.
Khi Khang Tư mang đội ngũ nhân mã của mình chậm rãi rời khỏi tỉnh thành, thành vệ đội gần như là một liên đội chiến binh.
Thành viên của Đội phòng vệ, tuy vẫn ăn mặc hắc y như những người thợ săn, nhưng đã như là súng bắn chim đổi pháo, toàn bộ bên ngoài đều mặc mật đằng giáp (thứ chiến giáp làm bằng mây song – DG), hơn bốn ngàn người mỗi người được trang bị một cây cương đao sáng loáng, một cái cương thuẫn, còn có một cây trường thương toàn thân bằng sắt.
Hơn tám trăm người còn lại được trang một con thanh dao thợ săn, một cây trường cung và một túi tên. Những người này trước kia đều làm nghề thợ săn và là những người bắn cung giỏi nhất.
Có điểm kỳ quái chính là Khang Tư để lại tất cả trường thương bằng tre, mà lại bảo thợ thủ công trong toàn thành làm cho rất nhiều đầu thương cứng rắn sắc bén, đủ để chất đầy một chiếc xe ngựa mang đi.
Sư đoàn trưởng vốn hào phóng, khi nhìn thấy Khang Tư đang chọn lựa mật đằng giáp đã gần như phế phẩm trong một kho hàng, lập tức cấp cho Khang Tư một số bì giáp còn rất tốt. Nhưng có lẽ Khang Tư đã dò hỏi biết rõ vùng phụ cận Tân Thành hoặc đã biết thời tiết vùng Sơn Việt Quốc nên liền lắc đầu từ chối.
Sơn Việt Quốc bao gồm cả vùng Tân Thành kia đều có thời tiết ẩm ướt nhiều mưa, mặc bì giáp rất dễ bị mục nát, cuối cùng biến thành một đống rách nát, mật đằng giáp không thấm nước rất có lợi ích thực tế.
Mật đằng giáp tuy rằng sợ lửa, nhưng đối mặt với cung tên, đao chém và thương đâm, biểu hiện phi thường ưu tú, hơn nữa đi trong nước còn có thể làm phao, đồ tốt như thế sao lại không dùng?
Còn như khi đội cung nỏ lựa chọn cung tên? Khang Tư cũng không quy định phải sử dụng loại gì. Tuy nhiên bọn cung tiễn thủ đều lựa chọn trường cung, giống như loại cung đã dùng để đi săn. Đối với bọn họ, chờ ngươi bắn ra được mũi tên thứ hai, hắn đã làm cho ngươi thành con nhím rồi.
Dưới ánh mắt cung kính của các thương nhân, Đội phòng vệ Tân Thành trong thần sắc tự hào, cờ xí dương cao, bắt đầu khởi hành quay về Tân Quận.
.................................................. .......
Không nói chuyện của Khang Tư bên này nữa. Hãy quay lại thành Thanh Nguyệt ở bán đảo Phi Ba trên bờ biển phía đông.
Lúc này một chiếc thương thuyền to lớn cùng một kiểu dáng như chiếc thương thuyền của An Tái Kháng đang chạy nhanh như bay trên mặt biển. Xem hướng đi, đúng là nó đang tiến về thành Thanh Nguyệt.
Trên thuyền, đang đứng đón gió là ba thiếu nữ ăn mặc giản đơn, nhưng thân hình uyển chuyển xinh đẹp. Ba cô gái đang đứng ở đầu thuyền nhìn ra phía trước.
Nhìn vị trí họ đứng, rõ ràng người đứng giữa và người đứng bên trái so ra thân cận với nhau hơn, đứng sát vào nhau. Nữ nhân đứng giữa có vẻ như là chủ nhân, bởi vì người bên trái đứng lùi ra phía sau một chút. Mặt khác mặc dù nữ nhân đứng giữa tự mình che dù, nhưng người bên trái vẫn theo bản năng thỉnh thoảng lại chắn hoa tuyết cho nàng. Cô gái đứng bên phải nhìn có vẻ cô đơn, nàng đứng dịch lên phía trước làm cho người ta thấy rõ vẻ cao ngạo của nàng.
Nhìn kỹ khuôn mặt ba cô gái này, mọi người sẽ phải giật mình, bởi vì họ thực sự rất xinh đẹp.
Tuy rằng ba người đều xinh đẹp, nhưng mỗi người mỗi vẻ, tất nhiên, cho dù đều hoàn mỹ, nhưng nếu đem so sánh cũng có thể lập tức phân ra cao thấp.
Trong ba người đẹp nhất chính là người đứng giữa. Chưa nói đến dung mạo, chỉ nói đến khí chất đã thấy sự thanh nhã của nàng. Nhìn đến nàng lập tức có thể thấy nàng rất uyên bác, có tu dưỡng cao, bộ dáng như sắp thoát ly phàm trần. Loại nữ nhân như vậy chỉ có thể làm hồng nhan tri kỷ, nếu lấy làm vợ ngươi sẽ tự ti, còn làm tình nhân căn bản không có khả năng.
Xếp thứ hai trong ba người đó là nữ tử cao ngạo kia. Con người cao ngạo, ánh mắt cũng cao ngạo, nhìn qua cũng biết nữ tử này là con người cực kỳ hiếu thắng. Tuy trên mặt không thể hiện, nhưng nhìn bộ dáng lạnh lùng ngạo nghễ, ai cũng có thể nhận ra, loại người như nàng không đạt được mục đích không thôi.
Có điều điểm cổ quái chính là, trên người nàng luôn toát ra khí thế muốn chỉ huy, một nữ nhân trên người lại có khí thế mà chỉ sĩ quan cao cấp mới có, thật sự là hiếm thấy.
Cho nên nữ nhân này tuyệt đối không thể làm hồng nhan tri kỷ, nàng căn bản sẽ không để ý tới lời của ngươi, chỉ biết ra mệnh lệnh cho ngươi. Làm vợ ư? Trước hết ngươi nhất định phải là người quyền thế, bằng không đừng nghĩ, hơn nữa cho dù thành công, sau này cũng sẽ bị chỉ huy mà thôi. Nếu làm tình nhân? Chỉ sợ sẽ bị nàng một đao chém chết.
Còn người thứ ba lại là một cô gái dịu dàng. Vừa nhìn đã biết là người không có chủ kiến, là người nhu nhược, mọi chuyện đều nghe theo người khác. Loại thiếu nữ này do không biết tích lũy kinh nghiệm nên không thích hợp làm hồng nhan tri kỷ, có điều làm lão bà hay là làm tình nhân đều là lựa chọn tốt nhất.
Nữ tử như vậy khi yêu sẽ yêu say đắm nam nhân của mình. Khi nàng đã thích một nam nhân, mặc kệ nam nhân đó là tốt hay là xấu, đối với nàng không quan trọng. Khi đã yêu nàng sẽ yêu tất cả thân phận lẫn tính cách của người yêu.
Ba người nhìn bông tuyết phất phới, biển trời cảnh sắc giao hòa, lẳng lặng không nói gì.
Một hồi lâu, nữ tử cao ngạo lạnh lùng đứng bên phải liếc mắt nhìn nữ tử nhu nhược bên trái một cái, rồi cười lạnh nói với người đứng giữa:
- Hừ! Y Ti Na! Tiểu Cầm của nhà ngươi uy phong thật là lớn, mặt mũi của chúng ta cũng chưa lớn bằng cô ta, chỉ có Tiểu Cầm của nhà ngươi ra mặt mới làm cho bọn họ nghe lệnh khởi hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...