Ngay khi Khang Tư chuẩn bị rời đi, gã tham mưu lúc trước tuyên đọc thăng cấp cho Khang Tư đột nhiên xuất hiện.
Hắn thấy Khang Tư, không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh vẫy vẫy tay cười với Khang Tư. Sau khi chào nhau, gã tham mưu đưa cho Khang Tư một gói đồ, cười nói:
- Ta đang định đi tìm ngươi, mở ra xem đi.
Khang Tư mở túi ra, phát hiện bên trong có bốn tờ giấy chứng nhận và mấy mươi kim tệ.
Gã tham mưu cười nói:
- Bảy mươi lăm kim tệ đó, có hai mươi lăm là tiền lương Thiếu úy tháng nầy của ngươi, còn dư lại năm mươi kim tệ là Nguyên soái trao tặng cho ngươi. Sau này ngày mười lăm mỗi tháng, ngươi tự mình tới chỗ đội hậu cần nhận lấy.
Còn đây là giấy chứng minh quân tịch của ngươi, trên đó có viết đơn vị quân đội ngươi sắp trực thuộc. Tờ này là giấy báo trình diện. Còn đây là giấy chứng nhận xuất nhập đế đô tạm thời chỉ có hiệu lực một lần. Còn có một tờ là chứng minh binh sĩ cần vụ phân phối cho ngươi, cũng chính là dựa vào giấy chứng minh này, ngươi có thể tới ngành quân trừ bị của đế đô tiếp nhận một ngũ binh sĩ cần vụ.
- Quân trừ bị đế đô? Ngài vừa nói cần vụ binh của tại hạ là người ở đế đô?
Khang Tư có hơi giật mình kinh ngạc hỏi.
Tham mưu vẻ mặt hâm mộ gật đầu:
- Đúng vậy, quân trừ bị đế đô đều là người ở đế đô, cho nên binh cần vụ của ngươi cũng là người đế đô. Đây là Nguyên soái cố ý chiếu cố cho ngươi, sau này tới đế đô làm việc, những người ở đế đô này có thể giúp đỡ ngươi rất nhiều đấy.
Nghe câu trả lời xác thực như thế, Khang Tư phát ngốc.
Sau khi tấn thăng làm Thiếu úy, Khang Tư biết mình có thể có một ngũ binh cần vụ, nhưng chỉ nghĩ rằng khi đi đến đơn vị quân đội khác mới được phân phối cho, nhưng cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới binh cần vụ của mình lại là người ở đế đô.
- Hãy nhớ kỹ nhé, ngươi có thời gian một tháng để đến trình diện đơn vị, không nên tới trễ, nếu không có thể bị xử phạt. Còn nữa, thân vệ cấp dưới của sĩ quan, vì là chủ quan nên mình phải bỏ tiền ra cấp dưỡng, thường thường mỗi tháng mỗi người là một kim tệ, nếu như cảm thấy tình hình kinh tế eo hẹp, ngươi có thể chỉ cần một hai người thân vệ là được. Như ta, cũng chỉ có hai mươi tên thân vệ mà thôi...
Sau khi gã tham mưu thông báo rõ ràng, thòng thêm một câu khách sáo: sau này có dịp mọi người sẽ gặp lại, xong chào cáo biệt Khang Tư.
Dõi mắt nhìn gã tham mưu rời đi, sau đó Khang Tư lập tức nhìn xem giấy chứng minh quân tịch của mình, chỉ thấy trên đó viết: Thiếu úy Khang Tư - Lôi Luân Đặc, Quân đoàn thứ hai mươi, Sư đoàn thứ năm, Lữ đoàn thứ năm, Liên đội thứ năm, Trưởng quan đại đội hậu cần thứ năm.
Nhìn thấy một nhóm chữ mở đầu, Khang Tư còn tự giễu sắp đi vào một đại đội chót nhất của biên chế quân đội đế quốc, nhưng lúc nhìn thấy mấy chữ “Trưởng quan Hậu cần”, hắn không khỏi há hốc mồm giật mình kinh ngạc.
Không ngờ mình là Trưởng quan đại đội hậu cần! Cho dù là nhận được lệnh một mình phát động công kích với một đại đội, Khang Tư cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Có chút sững sờ Khang Tư lúc này mới phát hiện một trang ở phía sau lưng giấy chứng minh quân tịch, trên đó viết: “Khi tiếp nhận lệnh này, ngày mười lăm tháng chín nhất định phải đến trình diện liên đội tại tỉnh Văn Bắc, quận Trừng Khâu, huyện Tứ Thạch, nếu không sẽ bị phạt nặng.” Bên cạnh còn có một dấu ấn đỏ tươi, đó là dấu ấn của bộ quân lệnh.
Tỉnh Văn Bắc? Xem ra phải đi đế đô tuyển chọn mấy tên binh cần vụ mới được, nếu không mình căn bản không biết đường nào đi tới tỉnh Văn Bắc...
Khang Tư đã có quyết định liền quay đầu đi tới cổng doanh trại, ở đó có xe ngựa miễn phí đưa binh lính vào đế đô. Dĩ nhiên, phải có giấy chứng minh xuất nhập đế đô.
Đi qua tường thành đế đô, Khang Tư mới thực sự ý thức được sự rộng lớn của tòa thành thị này, nhìn tới hai bên hoàn toàn nhìn không thấy biên giới, mà nhìn lên trên, vô luận nhìn như thế nào cũng không nhìn thấy tới đỉnh điểm.
Cửa thành này có tới ba mươi thước cao, chiều rộng hai mươi thước, không biết cửa thành dầy nặng thế kia phải cần bao nhiêu nhân lực mới có thể mở đóng được? Ngoài cửa thành là hào hộ thành chiều rộng gần hai mươi thước, không biết sâu cạn bao nhiêu, một cái cầu gỗ rộng rãi bền chắc bắc ngang phía trên.
Không có hệ thống cầu treo (dỡ lên hạ xuống), Khang Tư cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Xây dựng một cầu treo kéo dài qua hai mươi thước hào hộ thành là rất khó khăn, còn không bằng xây cầu gỗ cố định, cho dù có quân địch xâm lấn, chỉ cần phóng hỏa đốt cầu là được.
Hàng lang cửa thành rộng hai mươi thước, bị rào chắn chia làm mười cái cổng ra vào, tám lối vào hai lối ra. Ở lối ra hai đội thành vệ ung dung thoải mái quan sát bốn phía, tùy ý để người thông qua ra khỏi thành. Còn tám đội thành vệ thủ vệ cửa vào, thì mồ hôi mồ kê nhuễ nhoại, bận túi bụi kiểm tra giấy chứng nhận của người vào thành.
Như Khang Tư như vậy chỉ cần kiểm tra giấy chứng nhận xuất nhập, rất nhanh đã vượt qua cửa vào. Còn những người thương buôn kia rong ruổi xe ngựa tới, thì bị kiểm tra cẩn thận. Một khi kiểm tra đến ai chưa nộp thuế khoán, mấy gã quan văn bộ dáng khí thế ào ào xông tới đây. Tiếng trách mắng, tiếng biện bạch, tiếng kêu oan, lập tức vang lên ầm ĩ ở đầu quốc lộ cửa thành này. Tốc độ của đội ngũ đi tới cũng càng chậm hơn.
Khang Tư chú ý đến rất nhiều người mặc trang phục bình dân, nhưng lại đeo vũ khí, không ngờ cũng chỉ bị kiểm tra một chút giấy thông hành, rồi cho qua, hoàn toàn không có quan tâm tới bọn họ đeo vũ khí đi vào đế đô.
Vừa suy tư chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Khang Tư vừa đi qua lối đi.
Bỗng nhiên, một người trung niên mặc trang phục đánh xe, vẻ mặt tươi cười nhìn Khang Tư nói:
- Quân gia, ngài đi đâu? Cần xe không? Hãng xe Tấn Trì của chúng tôi vừa tiện nghi vừa nhanh chóng vững vàng. Cả ngoại thành đế đô ba mươi sáu khu phố phường, không có chỗ nào hãng xe chúng tôi không quen thuộc.
Nghe nói như thế, Khang Tư mới phát hiện bên lề đường, xếp đầy một đám xe một ngựa đơn sơ, trên những xe ngựa này đều có dấu hiệu của hãng xe ở chỗ đó.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, Khang Tư chần chờ một chút mới lên tiếng:
- Đi nha môn quân trừ bị của đế đô.
Gã phu xe trung niên ngắm cấp bậc Thiếu úy của Khang Tư một cái, cười nói:
- Ngài đi tuyển chọn thân vệ sao? Nha môn quân trừ bị ở tại khu tám, không tới một canh giờ thì đến nơi.
Thấy Khang Tư gật đầu, hắn vội vàng đón Khang Tư lên chiếc xe ngựa. Xe vừa mới chạy đi, chiếc xe phía sau liền vội vàng thế vào vị trí chờ đợi.
Xe ngựa bôn ba trên con đường lớn, Khang Tư phát hiện hai bên đại lộ đều là cửa hàng, tửu lâu, thanh lâu đủ loại kiến trúc, người đông đúc lũ lượt như sóng triều, cũng không nhìn thấy nhà ở của dân cư.
Nghe tiếng Khang Tư hỏi thăm, phu xe cười nói:
- Ba mươi sáu đường phố chính của tòa thành, đều là lối đi quý báu của đế đô, đương nhiên kiến trúc hai bên là những cửa hàng kiếm được nhiều tiền, dân cư đều ở phía sau con đường chính.
- Mới vừa rồi ta thấy một số người bình thường đeo vũ khí vào thành, mà thành vệ căn bản không quan tâm tới, vì sao lại thế?
Khang Tư hỏi nghi vấn mới rồi.
- À, thì ra ngài nhất định là người ngoại quốc. Phải biết rằng đế quốc chúng ta hoàn toàn không có lệnh cấm sử dụng vũ khí, dân chúng có thể có vũ khí bất kỳ. Cửa hàng vũ khí của đế đô quả thực rất hưng vượng đấy.
Phu xe tự hào nói.
Nghe nói như thế, Khang Tư không khỏi cảm thán, đây là dấu hiệu chứng tỏ quốc gia cường thịnh đây! Chính quyền hoàn toàn không sợ dân chúng có vũ khí có thể tạo phản.
Gã phu xe chợt chuyển giọng nói:
- Chỉ có điều nghe nói trừ những địa phương do đế quốc trực tiếp chiếm lĩnh ra, những nơi khác bắt đầu cấm dân chúng có vũ khí loại cung nỏ công kích từ xa. Thậm chí có mấy chỗ hoàn toàn cấm dân chúng cất giữ vũ khí.
Khang Tư sửng sốt một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ nguyên nhân do vấn đề trị an ở những địa phương khác có điều bất diệu hay sao? Cũng có thể, dù sao chỗ đế quốc trực tiếp chiếm lĩnh đều có quân chính quy trú đóng.”
Khang Tư tò mò hỏi:
- Bộ phận đế đô vì sao chia ra nội ngoại hai thành?
Phu xe lắc đầu nói:
- Không, đế đô chia làm ba thành, nội thành không cần phải nói, chính là hoàng cung chỗ ở của Hoàng đế bệ hạ; còn trung thành là nơi cư trú của quý tộc; ngoại thành chính là chỗ ở những người bình dân đế đô chúng ta và trụ sở các nha môn Quân Chính của đế quốc.
- Nha môn Quân Chính ở ngoại thành?
Vốn Khang Tư nghĩ rằng bất luận chuyện gì cũng tập trung xử lý ở hoàng cung, nên hắn kinh ngạc hỏi.
Phu xe nhìn Khang Tư nhoẻn miệng cười:
- Ồ, tôi biết ngài muốn hỏi vấn đề gì, trừ mỗi tháng một lần hội nghị ngự tiền triệu tập trên điện tại hoàng cung, những ngày khác các bộ ngành chủ quan đều xử lý sự vụ ở bên ngoài thành. Nghe nói là vì để tránh cho người tới làm việc vào ra lộn xộn, gây hỗn loạn trong Nội, Trung hai thành.
- Có điều ngẫm lại cũng phải, mỗi ngày người tới các nha môn làm việc rất nhiều, nếu để cho bọn họ vào ra lung tung, sợ rằng các quý nhân trong Nội, Trung hai thành cũng không thế nào chịu được.
Nhờ tán gẫu với phu xe hắn biết được, người ở đế đô do tính chất đặc thù đang ở thủ đô, cho nên cũng không cưỡng chế trưng binh như những địa phương khác, mà là tự nguyện đầu quân. Đồng thời những người ở đế đô này một khi nhập ngũ liền tiến vào quân chính quy, rất hiếm khi bị phái đến phục dịch quân đội địa phương.
- Vậy quân trừ bị thì sao? Bọn họ có nguyện ý trở thành thân vệ của sĩ quan hay không?
Khang Tư cau mày hỏi.
Sau khi tiếp xúc với binh sĩ ở đế đô, Khang Tư phát hiện bọn họ đều rất cao ngạo. Hiện tại mình chiêu dụ binh hậu cần, mặc dù là theo mệnh lệnh của cấp trên, nhưng sợ rằng không cách nào ở chung thân cận với bọn họ.
Phu xe cười nói:
- Hà, ngài cứ yên tâm, quân trừ bị đế đô cũng giống như quân trừ bị ở những địa phương khác, đều là cưỡng chế trưng binh. Những tên quân trừ bị ở đế đô chúng ta kia, nếu không phải là tay ăn chơi đàn đúm, chơi bời lêu lổng, thì là bọn con cái phá gia bại sản bị đuổi ra khỏi nhà, hoặc chính là nhà cửa sa sút thân không tài sản... Bọn họ cũng không có tư cách chọn lựa chủ quan, có điều khó tránh khỏi là bằng mặt không bằng lòng. Nếu như ngài có biện pháp, ta đề nghị ngài tốt nhất chiêu dụ quan nô.
- Quan nô? Tù binh?
Khang Tư hỏi.
- Không phải là tù binh, là bị quan phủ tịch thu tài sản, gia đinh của người phạm tội, phần lớn là những người thân thể cường tráng khỏe mạnh đấy.
Phu xe giải thích.
- Gia đinh? Là liên lụy? Nhân số nhiều không?
Khang Tư hỏi lần nữa.
- Ồ, không sai, chính là bị liên lụy. Cho nên nói, ở thời buổi này cũng phải tìm đúng chủ mà theo. Nhân số thì không rõ lắm, có nhiều có ít, cứ dò hỏi người nào bị tịch thu tài sản thì đúng rồi. Còn nhớ lần trước một quyền thần bị tịch biên gia sản, từ các nơi khắp cả nước tới tìm gia đinh, chừng mấy vạn người đấy.
Phu xe cười nói:
- Dùng những thứ quan nô này, sinh tử của bọn họ cũng nằm trong tay ngài, hơn nữa còn không cần phải trả lương, thật tốt a. Hơn nữa ngài cũng không cần sợ bọn họ phản kháng, được chiêu dụ làm thân vệ là kết cục tốt nhất cho bọn họ. Bởi vì chỉ cần lập nhiều chiến công, tội danh của bọn họ sẽ được tiêu trừ, chuyển thành quân nhân chính thức. Thật so với bị người khác mua về để làm nô lệ thì quá tốt rồi.
Khang Tư không quan trọng cái gì trả tiền lương hay không, hiện nay hắn chỉ mới có năm binh cần vụ, mỗi tháng cũng chỉ năm kim tệ mà thôi, tiền lương của hắn dư sức trả.
Khang Tư quan tâm chính là: Nếu như hắn chiêu mộ những tên ăn chơi đàn đúm kia, bọn họ nhất định sẽ xem thường mình, đối với mình bằng mặt không bằng lòng, e ngại nhất là chúng dẫn sai đường, khiến cho mình trễ ngày trình diện đơn vị thì thật phiền toái. Còn là quan nô thì tương đối, ít nhất biết nghe lời.
Chẳng qua cũng không biết có thể nhận được hay không?
Có lời của Nguyên soái giới thiệu, hẳn là không thành vấn đề chứ?
Khang Tư đã có thói quen ra lệnh làm việc, liền quyết định lựa chọn quan nô làm binh cần vụ của mình.
- À, đến rồi.
Vừa dứt lời xe ngựa đột nhiên dừng lại, Khang Tư thò đầu ra ngoài nhìn: nơi này cách cổng thành rất xa, trước mắt chính là một quảng trường rộng lớn, mà tận cuối quảng trường chính là một tòa kiến trúc khổng lồ chiếm diện tích rất rộng.
Bên hông cổng chính tòa nhà treo một tấm biển viết: “Nha Môn Quân Trừ Bị Đế Đô”, trước cửa có bốn binh lính thủ vệ trang phục thành vệ quân.
Hiện tại ở chỗ này có hơi vắng vẻ, trên quảng trường chỉ có mấy chiếc xe ngựa chờ khách. Ngoài ra, cũng không có người nào ra vào tòa nhà này.
Do chỉ lo nói chuyện, cũng không chú ý đường đi tới chỗ này thế nào. Dù sao ở đây có xe ngựa, muốn đi đâu ngồi xe là xong.
Khang Tư xuống xe, phu xe kia vẻ mặt tươi cười nói:
- À, xin trả hai ngân tệ.
Khang Tư cũng không có so đo tiền này nhiều ít thế nào, dù sao hắn vẫn không có ý thức đối với kim tiền, móc ra một kim tệ đưa tới. Phu xe kia cẩn thận quan sát bề ngoài của kim tệ một chút, sau đó mới vẻ mặt vui mừng tìm tám ngân tệ thối cho Khang Tư.
Trên người phu xe vốn không có nhiều tiền như vậy, cũng không biết hắn dựa vào cái gì, từ mấy người phu xe không cùng hãng xe trên quảng trường kia mượn được tiền thối cho Khang Tư.
Khi tiến vào nha môn, Khang Tư tìm được một gã Thiếu tá trung niên vẻ mặt cao ngạo, gã Thiếu tá này chính là chủ quan chuyên phụ trách thân vệ sĩ quan cấp Úy.
Có điều khi Khang Tư đưa cho gã Thiếu tá giấy chứng minh chiêu mộ một ngũ binh cần vụ có Nguyên soái ký tên: Sắc mặt gã Thiếu tá lập tức thay đổi hẳn, tựa như bạn tốt nhiều năm không gặp chào hỏi dồn dập hẳn lên:
- Ái chà, Thiếu úy Khang Tư, trẻ tuổi như vậy đã là Thiếu úy, thật đúng là trẻ tuổi có triển vọng. Ngươi định chọn thân vệ thế nào? Ngươi làm công tác gì? Cần hạng nhân viên gì? Mau nói để ca ca giúp ngươi tính hộ cho.
Khi gã Thiếu tá biết Khang Tư lại là Trưởng quan đại đội hậu cần, rõ ràng thoáng sửng sốt một chút, nhưng không biết có phải do suy nghĩ đến chữ ký của Nguyên soái hay không, vẫn nhiệt tình nói:
- Hà, đây đúng là Nguyên soái các hạ rèn luyện huynh đệ ngươi đây! Để ca ca nghĩ xem cần loại nhân viên nào để giúp làm đại đội hậu cần.
- Ừ, cơ bản nhất chính là phải có một người có khả năng ghi chép kế toán, để chia sẻ công việc với huynh đệ ngươi; tới một người nữa mau mồm mau miệng biết ăn nói, biết chăm sóc người, để chăm sóc huynh đệ; còn cần một người cơ trí, biết cách dò hỏi tin tức, làm tai mắt cho huynh đệ; cuối cùng là hai người cường tráng, có biết chút võ nghệ, làm hộ vệ cho huynh đệ.
Khang Tư Không hiểu tình trạng thế nào chỉ có thể gật đầu không ngớt.
Gã Thiếu tá lấy ra mấy quyển sổ ghi chép, lật lật một lát mới lên tiếng:
- Ồ, huynh đệ thật đúng là may mắn, vừa mới vào một đám quan nô. Những nhân viên này đều có, ca ca ta giúp ngươi chọn tốt nhất, có điều nhân viên kế toán có hơi lớn tuổi, không thành vấn đề chứ? Không thành vấn đề thì tốt nhất, nhưng thật ra viên kế toán còn cần phải lớn tuổi một chút mới vững chắc đấy.
- Ồ, đáng tiếc huynh đệ cần chính là binh cần vụ, nếu không cấp mấy người hầu gái hiểu chuyện cho huynh đệ ngươi thì tuyệt vời rồi. Huynh đệ nghỉ chờ, ca ca đem người đến, không bao lâu đâu, đều đang chỉnh đốn và huấn luyện ở phía sau doanh trại này.
Hắn nói xong không đợi Khang Tư đáp lời, đã lao biến đi.
Chỉ chốc lát sau, gã Thiếu tá đã dẫn năm người quay lại. Nhìn thấy trên mặt năm người này rõ ràng cố ý đè nén nỗi vui mừng, Khang Tư hiểu xem ra gã phu xe kia nói là sự thật: có thể trở thành thân vệ, là kết quả tốt nhất của quan nô.
Gã Thiếu tá dường như thay đổi thành người khác, sắc mặt lạnh lùng cao ngạo nhìn năm người kia phất tay quát lên:
- Đứng thành một hàng ngang, từ bên trái bắt đầu tự quỳ xuống báo tên, số tuổi, sở trường của mình!
Năm người này nghe nói như thế, nhanh chóng xếp thành một hàng, nhìn bộ dáng bọn họ rõ ràng đã trải qua huấn luyện, người trung niên đầu tiên bên trái ước chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt trung hậu thành thật, hắn đè nén kích động, quỳ xuống nói:
- Lão nô Âu Khắc, năm nay bốn mươi lăm tuổi, vốn là quản lý kế toán cho chủ nhà được hai mươi năm.
Gã Thiếu tá thì ở bên cạnh Khang Tư chỉ điểm nói:
- Đừng xem bộ dáng không ra gì của lão già này, lão quản lý sổ sách kế toán đúng là có trật tự ngăn nắp. Chỉ là hắn không có bản lĩnh để tiền đẻ ra tiền, nếu không lão sớm đã bị người ta mua rồi.
Bên cạnh Âu Khắc là một người ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, vóc người nhỏ gầy, nhìn không ra vẻ thiếu niên, chỉ thấy hắn vẻ mặt kích động quỳ xuống nói:
- Tiểu nô, Uy Kiệt, năm nay mười lăm tuổi, am hiểu nghe ngóng tin tức. Lúc còn ở nhà chủ, ở đâu có mỹ nữ, ở đâu có bảo vật, đều là tiểu nô nghe ngóng được.
Gã Thiếu tá nói:
- Tên khốn nầy là một gã giỏi săn tin, có điều cũng chỉ có thể nghe những thứ không có giá trị gì, nếu không sớm đã bị sở tình báo mua rồi.
Bên cạnh Uy Kiệt là một người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, đó là một nam tử, là một gã nam tử trưởng thành rất xinh đẹp, chẳng những mi thanh mục tú, ngón tay dài nhỏ, nước da cũng rất trắng trẻo, thân hình cũng rất thon thả, nếu như chỉ nhìn ngoại hình thật giống như một nữ nhân, Khang Tư cũng không cảm thấy quái lạ, nhưng khiến Khang Tư cau mày chính là: nhất cử nhất động của tên kia đều có vẻ như con gái, đặc biệt là bộ dáng liếc mắt đưa tình, Khang Tư nhìn thế nào cũng không thoải mái.
Chỉ thấy động tác của hắn rất nữ tính chậm rãi quỳ trên mặt đất, gương mặt kích động cũng hiện lên màu đỏ ửng, sau đó dùng giọng nói nhỏ nhẹ có hơi nhu nhược nói:
- Nô tài, Tương Văn, năm nay hai mươi tuổi, am hiểu chăm sóc người, hơn nữa biết nghe lời, chủ nhân bảo làm gì thì làm cái đó.
Vẻ mặt hắn nhìn Khang Tư mong đợi, nếu như không biết hắn là nam nhân, sợ rằng Khang Tư sẽ cho rằng hắn là một mỹ nữ đáng thương.
Trên mặt gã Thiếu tá lộ nụ cười quái dị, nói nhỏ bên tai Khang Tư:
- Vốn chủ nhân của con thỏ này thích tác phong con trai, nên đã huấn luyện thành bộ dáng nương nương có tài nịnh bợ này, có điều là đặc biệt có tài chăm sóc người ta, nếu như không phải Đức vua đặc biệt chán ghét loại chuyện này, hắn sớm đã được quý tộc thu dụng rồi. Ca ca ta nhưng khi nhìn mặt mũi huynh đệ mới chọn hắn đem tới, nếu không để đến cuối tháng nhất định có thể bán được khá tiền.
Vốn Khang Tư còn không biết chuyện gì xảy ra, nghe thế lông măng lập tức dựng đứng lên. Vốn định từ chối ngay tại chỗ, nhưng nhìn thấy tên kia khi nghe được lời của gã Thiếu tá, vẻ mặt căng thẳng khẩn cầu, mắt đầy nước mắt, nét mặt ai oán nhìn mình.
Thấy nét mặt này, mặc dù da đầu Khang Tư phát tê dại, nhưng cũng hiểu rằng nếu như mình không chọn hắn làm thân vệ, vậy hắn nhất định sẽ tiếp tục cuộc sống trước kia. Nghĩ tới những điều này, trong lòng Khang Tư không khỏi mềm nhũn, không lên tiếng nữa.
Gã Tương Văn kia quả thật rất hiểu cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy Khang Tư không có lên tiếng, thoáng cái đã đổi thành bộ mặt mừng rỡ. Vẻ thoáng buồn thoáng vui hiển hiện trên gương mặt tuyệt sắc này, khiến gã Thiếu tá nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
“Phịch! Phịch!” hai tiếng, hai người còn lại đồng thời quỳ xuống, dùng thanh âm chấn động màng tai đồng thời hô:
- Nô bộc, Lôi Đặc, Lôi Khải, năm nay hai mươi bốn tuổi, ngoại trừ đánh nhau, cái gì cũng không biết!
Đây là hai tráng hán thân hình cao lớn, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn. Hơn nữa tướng mạo giống nhau, vừa nhìn đã biết là anh em sinh đôi.
Gã Thiếu tá nhếch miệng giới thiệu:
- Hai người này là huynh đệ sinh đôi, trừ đánh nhau cũng chỉ có ăn. Hơn nữa đánh nhau chỉ dựa vào khí lực, không có chiêu thức gì. Ca ca ta thấy ngoại hình của chúng rất mạnh, cố ý tìm tới cho huynh đệ ngươi cho làm người giữ cửa, vạn nhất có chuyện gì cũng có thể thay huynh đệ ngươi ngăn chặn một lúc.
- Như thế nào? Nếu được, ca ca ta làm văn tự giao bọn chúng cho ngươi.
Gã Thiếu tá vừa nói vừa lấy ra mấy trang giấy.
Khang Tư cũng không có nhiều lời, gật đầu đồng ý.
Gã Thiếu tá nhanh nhẹn vung bút, đóng dấu ấn chương. Năm người kia biết rằng, từ nay mình đã thuộc về gã Thiếu úy quân đội đế quốc trước mắt này.
Gã Thiếu tá giao giấy tờ cho Khang Tư, sau đó vẻ mặt thật áy náy nói:
- Huynh đệ, thật xin lỗi, năm kim tệ, đây là quy định của cấp trên, thật là ngại quá.
Khang Tư không thông thạo đương nhiên là biết điều một chút bỏ tiền ra.
Thấy Khang Tư dễ dàng bỏ tiền ra như vậy, gã Thiếu tá biết người này không phải là kẻ giàu có, chính là kẻ không hiểu chuyện, là con dê béo, chém hắn hai đao tuyệt đối sẽ không đắc tội với Nguyên soái, dù sao mấy kim tệ đối với Nguyên soái mà nói chẳng qua là cọng lông trâu mà thôi.
Tiếp theo gã Thiếu tá lại lấy ra năm tờ hồ sơ đưa cho năm người kia, đồng thời nói:
- Này, đây chính là giấy chứng minh thân phận mới của các ngươi, các ngươi ngoại trừ là nô lệ của Thiếu úy Khang Tư, còn là thân vệ của Thiếu úy Khang Tư. Có thân phận bậc này, chỉ cần cầm chỉ thị tự tay Thiếu úy Khang Tư viết, đi tới nơi đâu cũng sẽ không bị bắt giữ.
- Các ngươi coi như là tốt số gặp được Thiếu úy Khang Tư tới chọn thân vệ, những tên quan nô còn dư lại kia sợ rằng đều phải bị bán đi thôi.
Gã Thiếu tá lần nữa thu của Khang Tư năm kim tệ.
Lôi Đặc, Lôi Khải tùy tiện nhìn cũng không nhìn nhét giấy tờ chứng minh vào trong túi. Còn Uy Kiệt lại là vẻ mặt vui mừng lật tới lật lui nhìn, chỉ có Âu Khắc và Tương Văn là mang thần sắc vui mừng, đọc kỹ nội dung.
Thấy một màn này, Khang Tư không khỏi cười một tiếng, năm thân vệ có hai người biết chữ, tỷ lệ rất cao đây.
Giấy tờ làm xong, gã Thiếu tá có lòng tốt nhắc nhở Khang Tư:
- Huynh đệ, do bọn họ còn không phải là quân nhân chính thức, cho nên quân phục, vũ khí trang bị các thứ, phải tự ngươi xuất tiền giải quyết. Chẳng qua ở bộ phận hậu cần ca ca có người quen, để ta viết cho ngươi mảnh giấy giới thiệu, nộp một chút chi phí, là có thể nhận trang bị cho bọn họ.
Khang Tư vốn đang chau mày nghe nói như thế, lập tức vui mừng nói:
- A, cám ơn Trưởng quan, không biết cần bao nhiêu chi phí đây?
Gã Thiếu tá vẻ mặt bất mãn nói:
- Này, kêu cái gì Trưởng quan, ngươi cũng quá khách sáo rồi, chẳng lẽ ta không thể làm huynh đệ cùng ngươi sao? Chi phí cũng không nhiều, trọn bộ quân phục năm kim tệ, một thanh đao quân đội chế tạo mười kim tệ mà thôi.
Nghe mấy chữ như thế, Uy Kiệt há mồm muốn nói cái gì, nhưng bị Âu Khắc thật nhanh ngăn lại, còn Tương Văn cứ giống như là vô tình tiến lên một bước, che động tác của hai người bọn họ, chỉ có Lôi Đặc, Lôi Khải hai người ngẩn ngơ đứng ở tại chỗ.
Sau khi Khang Tư cảm tạ một phen, mang tờ giấy gã Thiếu tá viết rời đi.
Mới ra khỏi cổng chính, Uy Kiệt đã lộ vẻ mặt tức giận nói:
- Chủ nhân, ngài bị gã Thiếu tá kia lừa bịp rồi, một bộ quân phục nhiều nhất chỉ là hai ngân tệ, một thanh quân đao cũng chỉ có năm ngân tệ, ở đâu phải tốn nhiều kim tệ như vậy chứ! Cũng không biết Âu Khắc đại thúc nghĩ như thế nào, không ngờ không để cho ta nói cho chủ nhân biết.
Nói xong hắn còn không vừa lòng trợn mắt nhìn Âu Khắc một cái.
Âu Khắc có chút bất đắc dĩ vừa có chút bối rối nhìn Khang Tư, mà Tương Văn đứng ở một bên thì muốn nói gì lại thôi.
Khi Khang Tư nghe Uy Kiệt nói, thoáng sửng sờ một chút, tiếp theo mới lên tiếng:
- Âu Khắc làm rất đúng, nếu như ngươi nói ra tại chỗ, gã Thiếu tá bị mất thể diện, rất có thể sẽ giữ ngươi lại, đổi người khác cho ta.
Nghe nói như thế, Uy Kiệt sợ hết hồn, thử ngẫm nghĩ quả thật có thể như vầy à.
Còn Tương Văn khẽ giơ ngón tay đẹp, điểm một cái vào ót Uy Kiệt nói:
- Sau này gặp chuyện phải suy nghĩ cẩn thận, lần này nhờ có Âu Khắc đại thúc ngăn ngươi lại, nếu không ngươi cứ chờ tới cuối tháng bị người ta mua đi thôi.
Uy Kiệt chịu không được bộ dáng ỏng ẹo của Tương Văn, lập tức chạy đến bên cạnh Âu Khắc nói cám ơn.
Lôi Đặc, Lôi Khải hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, sờ vào bụng, buồn bực lên tiếng:
- Chủ nhân, chúng tôi đói bụng rồi.
Mà Tương Văn liền lập tức giống như con mèo bị đạp đuôi, một tay chống lưng bàn tay vào hông, một tay giương hình hoa lan chỉ vào hai người Lôi Đặc mắng:
- Các ngươi sao lại không có quy củ như vậy? Đến lúc nào ăn cơm chủ nhân có quyết định, không tới phiên các ngươi lên tiếng!
Khang Tư nhướng chân mày, quay sang Tương Văn phất tay áo, Tương Văn lập tức ôn thuận hai tay chắp lại dưới bụng, cúi đầu đứng ở phía sau Khang Tư, còn hai người Lôi Đặc cũng có chút bối rối cúi đầu.
- Nhớ kỹ, sau này các ngươi gọi ta là Trưởng quan, đối với mình thì xưng là thuộc hạ. Ừ, đây là lương tháng nầy, mỗi người một kim tệ.
Khang Tư nói xong phát kim tệ cho từng người.
Năm người đều là vẻ mặt khiếp sợ nâng niu đồng kim tệ kia, Tương Văn còn muốn nói điều gì, Khang Tư phất tay:
- Đây là quy củ của ta, nhớ lấy.
Năm người lập tức quỳ trên mặt đất nghẹn ngào nói:
- Chủ nhân, nô bộc thề thần phục chủ nhân!
Hai người Lôi Đặc, Lôi Khải thì bị Âu Khắc và Tương Văn kéo quỳ xuống.
Khang Tư cau mày lạnh giọng nói:
- Đều đứng lên đi, ta nhưng là đối đãi với các ngươi xem như thân vệ, không nên tùy tiện quỳ xuống! Còn nữa, không có nhớ sao? Các ngươi phải gọi ta là Trưởng quan, đồng thời tự xưng là thuộc hạ!
Khang Tư đã từng Thống soái mười mấy vạn người nên khí thế uy nghiêm, trong lúc nói chuyện vô tình để lộ ra: Trừ hai tên Lôi Đặc, Lôi Khải này cảm giác chậm lụt, còn lại ba người đều rất nhạy cảm, lập tức cảm nhận được, không khỏi phản xạ theo bản năng ứng tiếng đáp:
- Dạ... Trưởng quan, thuộc hạ... Thề thần phục Trưởng quan.
Thấy bọn họ cuối cùng cũng đổi cách xưng hô, Khang Tư cười cười, nhìn Uy Kiệt đang nghịch kim tệ hỏi:
- Đế đô ta chưa quen thuộc, gần đây có quán ăn nào không? Chúng ta dùng cơm nước xong lại đi bộ hậu cần nhận trang bị.
- Trưởng quan, qua khỏi chỗ này rẽ trái năm trăm thước chính là đường chính, ở đó có rất nhiều quán ăn quán rượu.
Uy Kiệt vẫn còn tính trẻ con, lập tức thích dùng cách xưng hô mới. Còn hai người Lôi Đặc Lôi Khải vốn đại ngốc nghếch, nghe được có ăn, đã sớm quên mất tiêu mới vừa rồi tại sao phải quỳ xuống.
Trên đường Khang Tư đưa túi tiền cho Âu Khắc nói:
- Sau này ngươi chịu trách nhiệm trông nom tiền bạc.
Âu Khắc cảm động đứng sửng tại chỗ, dường như có lập tức đi tìm chết cũng không thành vấn đề. Vả lại còn rất căng thẳng đem túi tiền cất kỹ trong ngực áo trong, đồng thời còn nhờ Uy Kiệt ngó chừng người qua lại bên cạnh, để tránh túi tiền bị người đánh cắp còn không biết ăn nói làm sao.
Khi dùng cơm, Tương Văn biểu hiện tài chăm sóc của hắn, Khang Tư không cần lên tiếng, đã được Tương Văn chăm sóc thỏa đáng. Từ trước đến nay Khang Tư chưa từng hưởng thụ qua điều này, nên trừ có chút không được tự nhiên, cũng không có chuyện gì.
Còn như những tên kia vì được Tương Văn nương nương này phục vụ chăm sóc cho mình mà ánh mắt quái dị nhìn không chớp, Khang Tư vẫn nhìn thẳng làm như không thấy.
Ăn cơm xong, Âu Khắc cẩn thận đề nghị:
- Trưởng quan, hiện giờ tài sản của ngài chỉ có sáu mươi kim tệ tám ngân tệ, nếu như đi bộ hậu cần mua trang bị, chỉ riêng năm bộ quân phục sẽ phải trả hai mươi lăm kim tệ, chớ đừng nói chi là mười kim tệ một thanh vũ khí.
Hơn nữa chúng ta còn phải đi tới tỉnh Văn Bắc, trên đường cho dù chi tiêu tiết kiệm, cũng phải tiêu phí hết bảy tám kim tệ. Đi đến nơi đóng quân ít nhất phải tổ chức lễ tiết yến tiệc mời cấp trên và đồng liêu, để lôi kéo quan hệ, đến lúc đó sợ rằng không đủ chi phí.
Khang Tư trước kia từ lúc lưu lãng đến nay chưa từng có tiền, khi đầu quân thì chưa từng tiêu tiền. Sau khi trở thành Trưởng quan, kim tệ qua tay đều là đơn vị tính bằng vạn, có thể nói hắn vốn không có ý thức về kim tiền. Lúc này nghe Âu Khắc tính toán như vậy, mới cảm thấy chút kim tệ này của mình thật là ít ỏi, hắn không khỏi cau mày nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Thuộc hạ nghĩ rằng: Trưởng quan ngài là xuất thân từ đại doanh thân vệ, hẳn là có người quen biết, nếu như có quan hệ tốt, chỉ cần bỏ ra hơn mấy kim tệ là có thể trang bị cho chúng tôi, không biết đại nhân thấy thế nào?
Âu Khắc cẩn thận nói.
Khang Tư suy nghĩ một chút, thật dường như mình trừ gã tham mưu và mấy người cấp trên ra, thì cũng không có quen biết người nào... Có điều chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đi tìm gã tham mưu thì cũng có phần quá đáng, mà đại khái mấy người cấp trên kia, cũng không ưa thích gì mình cho lắm?
Thấy bộ dáng Khang Tư chần chờ, Âu Khắc biết Trưởng quan của mình địa vị quá thấp, cũng chỉ vội vàng đổi lời nói:
- Nhưng thật ra còn có phương pháp có thể tiết kiệm tiền, nếu Trưởng quan là Trưởng đại đội hậu cần, đến lúc đó xuất trang bị ra phân phối, là chuyện rất đơn giản.
Uy Kiệt lập tức vỗ tay nói:
- Âu Khắc đại thúc, cái biện pháp này tốt nhất, vì sao không nói điều này ra trước?
Âu Khắc khó xử cười cười, không có giải thích, chẳng lẻ phải nói hắn hy vọng trước tiên mặc quân phục vào, để tránh tình trạng như hiện giờ luôn bị người ta dùng ánh mắt quái lạ quan sát mình sao?
Khang Tư có ý nghĩ muốn vỗ lên đầu mình, mình thật là ngu ngốc, rõ ràng chính là một Trưởng quan đại đội hậu cần, quản lý tất cả vật liệu của một đại đội, không ngờ vẫn còn phiền não làm sao để tìm được năm bộ trang bị? Thật là đầu óc u mê!
Có ý nghĩ như vậy, Khang Tư dĩ nhiên chuẩn bị lập tức ra khỏi thành đi tới đội phục dịch.
Lúc tính tiền, hai huynh đệ Lôi Đặc ăn no đủ một phen, không ngờ chỉ cần hơn ba ngân tệ, hơn nữa còn thối lại mấy mươi đồng tệ.
Sau khi Âu Khắc giải thích, lúc này hắn mới hiểu rõ quy chế tiền tệ của đế quốc, một trăm đồng tệ đế quốc đổi một ngân tệ đế quốc, mười ngân tệ đế quốc đổi một kim tệ đế quốc.
Ngồi lên xe ngựa khi chạy ra khỏi cửa thành, lúc đưa tiền, Khang Tư đột nhiên phát hiện, lần trước mình như một công tử coi tiền như rác.
Tiền xe của sáu người, cũng chỉ có một ngân tệ hai mươi đồng tệ!
Cũng chính là phí tổn hai mươi đồng tệ một người!
Cùng một lộ trình, không ngờ bị người ta lừa gạt gấp mười lần!
Mặc dù Khang Tư không có tức giận chút nào, nhưng một lần nữa hắn hiểu sâu hơn một điều:
“Mình, hoàn toàn không thích hợp quản lý tiền.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...