Cô Độc Chiến Thần

Đế quốc - hành tỉnh Thiểm Đông, kế cận rừng rậm Mạn Đặc Tư, một tòa
thành thị biên cảnh huyện Lâm Sâm, hai vệ binh thu phí vào thành, đang
ôm trường thương gật gù dựa vào cửa thành.

Cũng khó trách hai
người này lại có bộ dạng như vậy, ở cái thị trấn xa xôi không có đặc sản hấp dẫn người ta này, lại không có cái phường thợ gì, ngoại trừ có một
mảng lớn đồng ruộng ra, thì cái gì cũng không có nữa.

Bất quá
dù là địa phương hẻo lánh lạc hậu như thế, vốn toàn huyện cũng chỉ có
bảy tám vạn người, sau khi chiến tranh bộc phát, bởi nơi này cách xa
thành trấn quan trọng, có thể nói ngọn lửa chiến tranh căn bản không
thiêu đốt được đến nơi này, cho nên vô số người dẫn theo người nhà, đều
dũng mãnh tràn vào trong huyện, nghe đâu nhân khẩu bành trướng gấp ba
lần, đạt tới con số hai mươi vạn người.

Chỉ là không phải ai cũng có thể đi vào trú ngụ ở huyện thành.

Nhìn xem người nhà quyền quý không ngừng từ xa tới đây, nhìn lại vốn
là những bình dân trong thành không ngừng bị đuổi chạy tới hương trấn
thì biết, có thể nói hiện giờ người ở trong thị trấn, tùy tiện một người cũng có quan hệ với một vị quyền quý hoàng triều nào đó.

Hiện giờ cư dân ở trong thành dù bất cứ một người nào cũng không phải binh
gác cổng thành có thể đắc tội được, cho nên vị trí thu phí vào thành
chẳng khác nào có cũng như không.

Người trong hương trấn cũng
không phải kẻ ngu si, mọi người bên trong thành đều là quyền quý, ai sẽ
chạy đi vào đó tìm tự ngược? Muốn bày hàng quán cũng có thể bày ở ngoài
cửa thành mà.

Còn thu thuế thương nghiệp là một hệ thống khác, cứ như vậy, binh gác cửa thành mới không chút tức giận nào như thế, cho nên cũng không cần kỳ quái.

Binh gác cửa thành bên trái lau mồ hôi, bất mãn thì thầm:

- Khí trời chết tiệt này, đã tháng mười một, tháng mười hai, sắp tới
mùa đông rồi, sao mà còn nóng như thế chứ? Thật sắp hấp chín người ta
rồi!

Binh gác cửa thành bên cạnh vẫn nhắm mắt lại cười khẽ nói:

- Đừng quên, thời kì trời phạt mưa to rơi dầm dề suốt ba tháng, theo
cổ học giả nói, mây ở trên trời đều hóa thành mưa rơi xuống, bầu trời
không còn mây che lại ánh mặt trời, cho nên đương nhiên khí trời sẽ phải nóng lên!

- Nhưng mà thời tiết nóng hay không chúng ta không
cần xen vào, kỳ thật chỉ cần chúng ta giữ lòng bình lặng, tự nhiên sẽ
mát mẻ thôi, đây là lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh, xem ta đây có tự tại
không này.

- Thôi, đừng có giảng đạo với ta, ta vừa nghe liền đau đầu, vậy càng nóng thêm nữa!

Binh gác cửa thành kia lắc đầu:

- Sớm biết rằng cái địa phương này mỗi ngày buồn chán như thế, lão tử đã sớm bỏ chạy đi tiền tuyến giết địch lập công rồi, nếu mà vận số tốt, nói không chừng hiện giờ lão tử cũng là sĩ quan rồi.

- Ra trận giết địch? Hắc hắc, vận số tốt thì là sĩ quan, vậy vận số không tốt thì sao đây?

Binh gác cửa thành nhắm mắt khinh thường nói:

- Lão đệ, ta nói ngươi cũng đừng ảo tưởng việc này nữa, ở cái loạn
thế này, có thể sống sót là lý tưởng tốt nhất, ta cũng không muốn theo
đuổi cầu mong vinh hoa phú quý gì, có thể cùng người nhà vượt qua được
loạn thế một cách bình an, đã là kỳ vọng tốt nhất rồi.

- Ài,
khó quá, tuy rằng chúng ta ở phía sau hậu phương, hơn nữa thu hoạch đồng ruộng cũng coi như tạm được, thế nhưng, đồng ruộng thu hoạch tám phần
mười đều bị chuyển lên chống đỡ tuyền tiến tác chiến, chúng ta cũng chỉ
có thể ở chỗ này giữ kho lúa mà đói bụng!

- Cái này không nói
đi, dù sao đói không chết người cũng tốt rồi, nhưng mà đừng tưởng rằng ở hậu phương thì liền an toàn, nói không chừng hoàng đế mở rộng bên ngoài không được, ngược lại đặt mục tiêu nhắm vào rừng rậm Mạn Đặc Tư, ngươi
cũng biết kết quả chinh phạt rừng rậm Mạn Đặc Tư lần trước thế nào mà,
tất cả người tiến vào rừng rậm đều chết không minh bạch! Cho nên, ta
tình nguyện ra tiền tuyến chống lại đao thật thương thật, cũng không
muốn biệt tăm biệt tích ở trong cái rừng rậm kia.

Binh gác cửa thành toàn thân đầy mồ hôi đột nhiên cảm thán.

- Ấy, không ngờ là ngươi còn có kiến thức như vậy chứ.

Binh gác cửa thành vẫn nhắm mắt, giật mình mở mắt nói.

Binh gác cửa thành lau mồ hôi cười khổ nói:

- Ta nói ta từng là Liên đội trưởng quân chính quy Đế quốc, ngươi tin không?

Binh gác cửa thành kia nghe vậy cười nói:

- Làm sao mà lại không tin? Ngay cả cấp trưởng hậu cần Lữ đoàn như ta đây còn phải đi gác cửa thành, cái Liên đội trưởng như ngươi theo ta
gác cửa thành thì có gì kỳ quái?

Hai lão binh nhìn nhau, không khỏi cười ra tiếng.

Tuy rằng bọn họ chỉ mới trung niên, đang ở tuổi kinh nghiệm phong
phú, ở loạn thế này làm thế nào cũng sẽ có một nghiệp vụ tốt, nhưng mà
bọn họ đối với Đế quốc có tình cảm rất sâu, căn bản không muốn tham dự
vào nội chiến như thế.

Quân đội bị đánh tan, tư liệu bị vứt
bỏ, bọn họ không muốn biểu lộ thân phận, tự nhiên liền trở thành bình
dân. Nếu như không phải tất cả tráng đinh bị rút đi hết, mấy người có
chút tuổi như bọn họ, cũng sẽ không bị kéo vào quân đội.

Chỉ
là, nói đi cũng phải nói lại, kỳ thật hai người cũng không tin chuyện
đối phương nói, loạn thế chính là thời cơ tốt để quân nhân phát triển
mạnh mẽ, người ở địa vị cao làm thế nào buông bỏ được quân chức của
mình?

Khẳng định là ở trong quân đội đắc tội quan lớn, bình
thường đối phương còn không làm gì được, nhưng vừa đến loạn thế thì tùy
lúc có thể bị người ta hại chết, không trốn chẳng lẽ chờ chết? Nhưng mà
tuy biết đối phương nói dối, nhưng xuất thân tương đồng liền cảm thấy
thân cận hơn nhiều, đều có qua có lại mấy câu bắt đầu nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, bọn họ nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp, ngẩng đầu nhìn ra
xa, thấy bốn năm con ngựa đang nhanh chóng phóng về phía cửa thành.

Cái binh gác của thành trưởng hậu cần Lữ đoàn kia híp mắt quan sát một chút, nói:

- Là tiểu tử con huyện chủ cùng mấy tiểu tử quyền quý, làm sao chạy vội vàng như về nhà chịu tang vậy?

- Hừ, nếu bọn họ vội về chịu tang, khẳng định chậm quá rồi, hiện giờ
ngựa còn không sợ mệt chết sao, xem chừng là đi nông thôn săn bắt quá
đáng khiến nhiều người tức giận, cho nên mới chạy về như chó nhà có
tang, chuẩn bị triệu tập cứu binh mà thôi.

Binh gác cửa thành Liên đội trưởng khinh thường nói.


Hai người nhìn nhau, đều cười hắc hắc, sau đó giả bộ dáng hoảng hốt, khẩn trương nhìn mấy thằng nhóc con vọt tới cửa thành.

Hai người này sở dĩ dám chửi mắng con huyện chủ như vậy, chủ yếu là
bởi hiện giờ người nhà quyền quý ở trong thành cũng không phải thứ gì
tốt, đặc biệt cái đám tiểu thiếu gia đang tuổi thanh niên này không phục vụ cho quốc gia, ngược lại trốn ở phía sau hậu phương.

Những
tiểu thiếu gia này không dám gây sự trong thành, nhưng lại không có chỗ
chơi đùa, cũng không biết tên nào ra chủ ý bậy bạ, khiến đám tiểu tử này thích ra ngoài săn bắt.

Ngẫm lại thân phận mấy tiểu tử này,
liền biết bọn họ không có khả năng đi săn bắt dã thú, bởi vậy con mồi
của bọn họ chính là các nữ quyến trẻ tuổi cư dân hương trấn che giấu
ngoài thành.

Bọn người kia lượn qua lượn lại tra xét mấy lần,
hương trấn xung quanh hầu như không còn tồn tại nữ quyến trẻ tuổi nữa,
càng không cần nói là mỹ nhân, cái này khiến mấy tên đó càng kéo phạm vi hoạt động săn bắn ra càng xa hơn.

Tuy rằng hành vi của bọn họ khiến dân chúng náo loạn, nhưng ai bảo cơ cấu bạo lực đứng về phía
quyền quý đây chứ? Hơn nữa người ở thượng tầng vốn không coi tiện dân là người, cho nên những bạo động này đều bị áp chế xuống, sau vài lần áp
chế, dân chúng bên dưới đã hiểu rõ thân phận của mình, cũng không dám hé răng nữa.

Hiện giờ đột nhiên xuất hiện dân chúng bạo loạn,
xem chừng đám nhóc này lại náo loạn đến thiên nộ dân oán rồi, không thì
dân tâm đã rơi xuống đáy sẽ không lại sôi trào lên nữa.

Đã lâu không thấy dân loạn, xem ra lần này lại có mấy thôn trang bị diệt nữa?
Sĩ quan dân đội cùng binh lính lại có thể kiếm được một mẻ.

Hai binh gác cửa thành xuất thân từ sĩ quan Đế quốc, có chút mất trí
chuẩn bị tham gia chiến tranh hủy diệt, theo cách nhìn của bọn họ, nhà
mình lại không có nữ quyến trẻ tuổi xinh đẹp, bọn người kia làm thế nào
cũng không gây họa lên trên người mình, đương nhiên là có lợi thì phải
bám theo.

Nên biết rằng, đây chính là bí quyết sinh tồn nơi loạn thế.

Nhưng mà theo mấy người kia càng ngày càng gần, hai người gác cửa thành sắc mặt cũng thay đổi.

Hai người bọn họ làm thế nào cũng lăn lộn được đến cấp Liên đội
trưởng, là sĩ quan ở trong thời Đế quốc cường thịnh, nhìn người xem sắc
hầu như đã trở thành bản năng, cho nên liếc mắt liền thấy được thần sắc
khủng hoảng của mấy người này.

Có phát hiện này lập tức khiến
hai người cả kinh, trước đây mấy tên này cũng không phải chưa gặp qua
loạn dân, nhưng mỗi lần chạy về tới đây đều là thần sắc tức giận che lấp nỗi sợ hãi, nào giống như bây giờ toàn một thần sắc khủng hoảng chứ.

Lẽ nào dân chúng liên hợp lại vứt bỏ rừng rậm Mạn Đặc Tư, chạy ra khỏi rừng rậm?

Vừa nghĩ vậy, hai binh gác cửa thành cũng bắt đầu hoảng loạn, thị
trấn hậu phương này, chỉ có hai ba ngàn quân phòng thành già yếu tàn
bệnh, tùy tiện lên một ngàn tráng đinh cũng không đỡ được!

Mấy tên thanh niên kia vừa điên cuồng quất roi ngựa, vừa điên cuồng hô to:
Nhanh nhanh! Nhanh đóng cửa thành! " Rồi trực tiếp nhảy qua cửa thành.

Hai binh gác cửa thành không nói hai lời, cũng không chờ thủ trưởng
hạ lệnh lập tức đóng cửa thành lại, còn dân chúng bày quán ngoài cửa
thành, từ lúc thấy đám thanh niên kia chạy phá lung tung, cũng đã trốn
ra rất xa, chờ thấy cửa thành đóng lại, bọn họ như chim sợ cành cong
đương nhiên là ầm một tiếng bỏ chạy tứ tán.

Hai binh gác cửa
thành này cũng không cần tính toán có tư cách hay không, dù sao bọn họ
đóng cửa thành rồi cũng không phát tín hiệu cảnh báo, trực tiếp chạy đi
báo chuyện cho thủ trưởng mình.

Chờ khi thủ trưởng gác cửa
thành nhận được tin, vừa sai phái người, vừa chuẩn bị đi chỗ huyện chủ
lấy tin tình báo, thì trong nhà mấy tên lúc nãy, kể cả nhà huyện chủ đã
bắt đầu hỗn loạn.

Huyện chủ bình thường nghênh ngang, sắc mặt
hoảng hốt sai phái gia đinh kéo xe dẫn ngựa, đồng thời chỉ huy người
hầu, liều mạng chất vàng bạc tài bảo lên đầy xe ngựa.

Càng kỳ
quái hơn, tài vật mới chất không đầy phân nửa, huyện chủ bình thường keo kiệt đến mức một cái tiền đồng cũng phải bẻ làm hai, lại không cần tới
tài vật tràn đầy trong tay các người hầu phía sau, trực tiếp ra lệnh thủ hạ lập tức thúc ngựa chạy thẳng ra cửa, lao thẳng về phía cửa đông
hướng về đô thành hoàng đế.

Binh gác cửa thành còn chưa kịp
nói gì, chỉ có thể nhìn mấy chiếc xe ngựa chạy như bay ra tới trước cửa
thành, hơn nữa căn bản không thèm giải thích, trực tiếp đánh bay hai
binh gác cửa thành đang ngẩn người, lao ra biến mất ngoài cửa thành.

Bọn người hầu ôm đầy một bụng vàng bạc chỉ có thể ngây ngốc, ngươi
nhìn ta ta xem ngươi, tên quan gác thành kia tham lam nhìn vàng bạc
trong tay người hầu, cũng có chút kiêng kỵ thêm mê hoặc nhìn về cửa đông mở rộng.

Ngay lúc hắn chần chờ, mấy nhà thiếu gia theo cùng
con huyện chủ trở về, cũng giống như huyện chủ bỏ lại phân nửa tài sản
cùng người hầu, theo mấy chiếc xe ngựa chạy như bay.

Những
người khác còn đang nghi hoặc xảy ra chuyện gì đây, quan gác thành như
biết chút gì đó nhìn đám người hoảng sợ chạy tới cửa thành, lập tức dậm
chân hô một câu:

- Chết tiệt! Không ngờ...

Cứ thế, câu sau còn không nói xong, quan gác thành lập tức quay đầu lại chạy trở về nhà.

Không bao lâu, mọi người cũng phát hiện quan gác thành cũng vội vã mang theo người nhà, vội vàng kéo xe ngựa chạy mất.

Đến lúc này, người ta còn không phát hiện ra chuyện không đúng, vậy thật sự đúng là ngu ngốc rồi.

Đầu tiên là người hầu mấy phủ đệ bất đầu hoảng loạn cướp giật tài
vật, tuy nhiên ngoại trừ mấy tên lòng tham quá đáng, những người khác
chỉ nắm một đống kim tệ xoay người bỏ chạy.

Tin tức mấy phủ đệ rối loạn cùng mấy chiếc xe ngựa lần lượt lao ra ngoài thành, lập tức bị đám quyền quý trong thành biết được.

Ngoại trừ một ít người
có kiến thức có quyết đoán chạy theo bọn người huyện chủ ra, những người khác chỉ vừa phái người ra ngoài điều tra, vừa hơi hoảng loạn thu dọn
đồ đạt.

Mà người nhà quý tộc ở hậu phương, người chủ sự phần
lớn đều là nữ quyến, tài vật nào cũng không muốn bỏ xuống, càng khiến
công tác thu dọn chậm mấy chục lần.

Chờ khi bọn họ quyết định thứ tự thu dọn, đã không còn kịp rồi.

Trên tường thành thị trấn, bởi vì chủ mình còn đó, vệ binh thành trì
cùng các người hầu do các nhà quyền quý phái tới không thể bỏ chạy, tâm

tình đều hết sức bất an, nhìn về phía rừng rậm Mạn Đặc Tư ở xa xa chân
trời.

Mọi người trên thành lâu, đầu tiên đột nhiên cảm giác
tường thành run lên, sau đó là nghe được tiếng động ầm ầm nặng nề, mọi
người đều ngây ngốc há miệng, mắt nhìn chằm chằm vào đường chân trời.

Chương 6 (233): Đi tới Đế quốc (P2)

Khi tiếng sấm rền càng lúc càng lớn, bỗng nhiên, một loạt kỵ binh như
từ dưới lòng đất vọt lên, đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Loại tình huống quá sức đột ngột này, lập tức dọa mọi người trên
thành lâu ngã ngồi xuống đất, còn đám người hầu quyền quý, không hổ là
ăn uống tốt hơn các binh lính, trong lúc các binh lính khiếp sợ còn chưa kịp phản ứng lại, bọn họ đã ù té chạy khỏi tường thành, chạy về nhà chủ mình khóc tang.

Cái quan chỉ huy thành vệ quân có lẽ thấy qua trường hợp này, vừa vung tay đánh đập, dạy dỗ binh lính, vừa hô lớn:

- Hoảng sợ cái gì? Chỉ tới có một ngàn kỵ binh, chúng ta chẳng những
có ba ngàn người còn đứng trên tường thành, căn bản không cần lo lắng!
Đều tỉnh táo lại đứng lên chuẩn bị tác chiến cho ta!

Đám binh lính chẳng những không gượng nổi sĩ khí, ngược lại mặt không chút máu toàn thân run run không nói ra lời.

Quan chỉ huy nghiêm mặt hổ định hạ độc thủ giết vài còn gà, đột nhiên phát hiện tình huống không đúng, bọn người kia sao lại khiếp sợ nhìn
ngoài thành như vậy?

Quan chỉ huy quay đầu nhìn lại, bội đao đã lôi ra phân nửa, đinh đang một tiếng lăn lóc trên mặt đất.

Xung quanh toàn là kỵ binh nhìn không tới cuối, chẳng những gây ra
kích thích thị giác cực đại, càng khiến người ta mất đi ham muốn chống
cự.

Không cần phải đếm, không có ba bốn vạn người, đừng nghĩ tới chuyện gây ra tràng diện chấn động như vậy.

Lúc này một người hầu quyền quý vội vã chạy lên thành lâu, vừa ổn
định hơi thở liền bày ra một thần thái kiêu ngạo, cố làm ra thế hô:

- Phu nhân nhà ta ra lệnh các ngươi tử thủ thành trì, một khi có sơ
sẩy, lão gia nhà ta tuyệt đối lấy mạng già trẻ cả nhà các ngươi!

Quan binh ở đây nghe vậy toàn bộ biến sắc.

Người hầu này là nhà nào bọn họ đều rất rõ ràng, lão gia nhà hắn xác
thật có khả năng diệt tộc mấy người bọn họ, ngay lúc quan binh cắn răng
chuẩn bị vào vị trí phòng thủ, cái sĩ quan chỉ huy thủ vệ kia đột nhiên
nhặt lên bội đao, không nói hai lời chém thẳng vào người hầu tới truyền
lời.

Quan chỉ huy miệng phun bọt, hùng hùng hổ hổ:

- Cũng không nhìn coi người ta bao nhiêu người, chút người bên phe ta,
còn thủ cái tường thành cao tới mông người thế quái nào được! Các vị
huynh đệ, những kỵ binh này có thể là người thảo nguyên, bọn họ ghét
nhất là thấy ngươi giữ thành chống cự, một khi thành trì bị công phá,
sau khi phá thành đều sẽ tàn sát sạch sẽ, cho nên không vì bản thân
chúng ta, cũng phải ngẫm lại vì người nhà thân nhân chúng ta, treo cờ
đầu hàng đi!

Binh lính im lặng một trận, sau đó lập tức lớn tiếng hùa theo quan chỉ huy.

Đối với các tráng đinh trung niên bị ép buộc kéo vào quân đội, giữ lại mạng mình cùng gia đình mới là chuyện quan trọng nhất.

Hơn nữa bọn họ đều nghe qua người thảo nguyên điên cuồng hiếu sát,
đối mặt với người thảo nguyên như vậy, chỉ cần không nắm chắc thắng lợi, vậy thì nhanh chóng đầu hàng là tốt nhất.

Tuy nhiên ngay khi thành vệ quân trên tường thành chuẩn bị đầu hàng, bọn họ phát hiện một tình huống quỷ dị.

Kỵ binh dưới thành dựng cờ xí lên, lại là một hoa văn Bạch Mạn Mân
Côi, cái hoa văn này nhìn sao cũng là một ấn chương quý tộc, hoàn toàn
không có chút liên quan nào với đồ đằng của người thảo nguyên.

Hơn nữa làm cho bọn họ do dự nhất, là các kỵ binh này trang bị hết sức
tinh nhuệ, thậm chí vượt qua cả trang bị tư binh quyền quý.

Tuy rằng không nhìn rõ bộ dáng, thế nhưng mọi người đều rõ người thảo
nguyên không thể có trang bị đắt giá như vậy, không thì người thảo
nguyên cũng sẽ không liều mạng cướp đất nữa!

- Ấy, trưởng quan, những người này nhìn thế nào cũng không giống như người thảo nguyên, chúng ta còn cần đầu hàng hay không?

Một tiểu sĩ quan thân tín len lén hỏi quan chỉ huy.

Quan chỉ huy lúc này có chút hối hận, sao mình lại xung động như thế, một đao giết mất người hầu quyền quý, lại còn tuyên bố muốn đầu hàng
trước mặt đông người.

Nếu như tới đây không phải địch nhân mà
là quân bạn, vậy mình tự xui xẻo rồi, chỉ là dù sao hắn đã không còn
đường lui, dứt khoát đi lên con đường bóng tối.

Hắn lại hô tiếp lần nữa:

- Các vị, mặc kệ đối phương có phải là người thảo nguyên hay không,
ít nhất đối phương thế lớn, nếu chúng ta còn muốn phản kháng, quả thực
là đường lang bộ...

Nói còn chưa xong, binh lính đột nhiên hô:

- Bọn họ dừng lại rồi!

Đảo mắt nhìn lại, thấy đa phần kỵ binh liền tĩnh lặng.

Tiếp đó, khoảng một trăm kỵ binh tiếp tục đi tới, đi tới gần tầm bắn
cung tiễn trên thành lâu, những kỵ binh này mới dừng lại.

Kế tiếp, liền nghe trăm người đồng thời hô to:

- Bên trong thành nghe đây, lệnh cho các ngươi lập tức đầu hàng! Nếu
không sau khi phá thành, phàm là kẻ chống cự tru giết cả nhà, mọi người
bên trong thành cũng sẽ rút ra một phần mười hộ giết cả nhà!

Không làm thì thôi, làm một cái thì giết cả nhà, tất cả mọi người nghe thấy đều hoảng sợ.

Cái quan chỉ huy kia phát hiện đây là thời cơ tốt, lập tức phất tay hô:

- Mọi người đừng chần chờ nữa, lập tức dựng cờ đầu hàng ngay!

Quan chỉ huy vừa hô như vậy, đám binh sĩ đã sớm hoang mang lo sợ không chút nghĩ ngợi liền dựng cờ đầu hàng.

Kỵ binh bên dưới vốn đang theo lệ thường hô đủ ba lần mới đấu võ, còn chưa kịp mở miệng lần thứ hai, liền phát hiện trên đầu tường đã dựng cờ hàng, hơn nữa cửa thành cũng chầm chậm mở ra, không khỏi hết sức phiền
muộn nhìn nhau, rất bất đắc dĩ thở dài, tiến lên tiếp quản cửa thành.


Cửa thành mở rộng, mấy ngàn kỵ binh như nhận được lệnh, lập tức chạy
ào vào cửa thành, tiếng vó ngựa vang lên trong thành trì, vốn có người
nhận được tin, người nhà quyền quý hoảng loạn muốn theo xe ngựa thoát
đi, lập tức lùi về trong nhà, triệu tập hộ vệ kinh hồn bạt vía thủ trong chỗ ở.

Nghe được tiếng vó ngựa, mọi người trong thành đều biết quân địch đã vào thành.

Cái thành trì này căn bản không có loại binh chủng cao cấp kỵ binh
này tồn tại, còn kỵ binh trong nước đều tụ tập ở tiền tuyến, hiện giờ
nhảy ra kỵ binh thì trừ địch nhân ra, sẽ không có cách giải thích khác
nữa.

Mọi người đều vừa chửi mắng thành vệ quân vô dụng, ngay
cả một chút thời gian cũng không chống đỡ được, để cho quân địch vào
thành. Vừa cuống quít chôn giấu trân bảo trong nhà, sau đó mới bôi bẩn
mặt các nữ quyến xinh đẹp, cuối cùng mới triệu tập gia đinh, mặc áo giáp vác đao vào vị trí chờ đợi.

Thấy thị trấn Lâm Sâm này lại không hề chống lại liền đầu hàng, Khang Tư cùng thủ hạ của hắn đều có chút sững sờ.

Mặc dù có tiền lệ tàn sát mấy lần trước, sau đó không ít nơi không
giao chiến liền nhu thuận đầu hàng, nhưng, cho tới bây giờ chưa thấy qua ngay cả thân phận quân địch còn chưa rõ đã đầu hàng, một mũi tên cũng
không bắn đã đầu hàng! Cái thành thị biên giới Đế quốc này cũng quá nhu
nhược đi chứ?

Nghĩ đến đó, các sĩ quan sinh ra ở Bắc quốc, lập tức dùng ánh mắt cực nóng nhìn Khang Tư.

Nếu như thành trì Đế quốc đã suy yếu đến trình độ như thế, vậy thì để người Bắc quốc mình thống nhất Đế quốc, cũng không phải là chuyện không có khả năng!

Ha ha, nguyên bản Bắc quốc không lọt vào mắt thiên hạ, rốt cuộc sắp thành một vai chính trên sân khấu thiên hạ rồi?

Vừa nghĩ đến có thể lưu danh sử sách, rất có thể mình sẽ được trải
qua thời khắc độc nhất vô nhị kia, các sĩ quan cảm giác máu trong người
mình đã sôi trào.

Bởi vì dòng họ Khang Tư đại biểu cho vương
thất Cổ quốc, cho nên Khang Tư bị quan binh Bắc quốc cho rằng là người
Bắc quốc chính thống.

Những người rời xa Bắc quốc này căn bản
không biết, hiện giờ trong lãnh địa Khang Tư ở Bắc quốc, đã xuất hiện
rất nhiều người mang dòng họ Lôi Luân Đặc, đang chờ bái kiến Khang Tư.

Những người này đều biểu thị cho người ngoài mình là một thành viên
của vương thất, yêu cầu Khang Tư lập tức đăng cơ trùng kiến vương thất
Cổ quốc, cũng phân phong cho các thân nhân huyết mạch vương thất này.

Trong thị trấn Lâm Sâm, kỵ binh nội vệ tinh nhuệ ngay lập tức đã
khống chế toàn bộ phòng thủ thành trì, sau đó là mật vệ đồng thời tiến
vào bắt đầu bố trí, cuối cùng mới là năm vạn vệ đội lĩnh chủ vào thành
trú ngụ.

Một nhà Khang Tư cùng với thị nữ đều ở lại trong đại
quân, Tương Văn mang theo một nhóm nội vệ, tiến vào thành trì trước bắt
đầu tìm kiếm phủ đệ phù hợp với Khang Tư cư ngụ.

Nhà huyện chủ tuy rằng là phủ đệ, nhưng hắn chỉ là quan văn của một thị trấn hẻo
lánh, phủ đệ có hào nhoáng cũng không tốt chỗ nào được, không thì khi
các quyền quý khác đến đây, khẳng định sẽ mạnh mẽ trưng thu phòng ốc của hắn.

Đảo quanh một vòng thị trấn nho nhỏ này, Tương Văn nâng
roi ngựa chỉ về phía một khu phủ đệ lớn nhất hào nhoáng nhất toàn thị
trấn, các nội vệ lập tức xoay người xuống ngựa, đi tới trước cửa lớn.

Cửa lớn tự động mở ra, hơn mười tráng hán mặc áo đen che mặt đã đứng ở cạnh cửa, hành lễ với Tương Văn.

Nội vệ nhanh chóng tràn vào trong khu phủ đệ này, bắt đầu lục soát người bố trí phòng thủ.

Đương nhiên, không tránh khỏi hộ vệ phủ đệ phản kháng, chỉ là loại
phản kháng này dưới nội vệ cùng mật vệ liên thủ áp chế, căn bản không
phát huy ra tác dụng gì.

Tương Văn lại tùy ý đi dạo trong khu phủ đệ, đánh giá các nơi cần bố trí trạm gác.

Mà đúng lúc này, một giọng nói mềm mại khí thế dọa người đột nhiên truyền ra:

- Các ngươi biết đây là nội quyến nhà ai hay không? Lại dám vô lễ như thế?

Tương Văn mỉm cười, đi tới nơi phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy một người thị nữ xinh đẹp như hoa, đang dùng thân hình gầy
gò che ở phía trước cửa phòng, căn bản không cố kỵ đám nội vệ hung hãn
gắt gao nhìn chằm chằm.

Thấy cái tiểu mỹ nhân này, trong lòng Tương Văn không khỏi run run một trận.

Đương nhiên không phải bởi vì vẻ đẹp của mỹ nhân này.

Nếu như muốn so dung mạo, Tương Văn so với nàng còn xinh đẹp hơn
nhiều, để cho Tương Văn lưu ý, chính là cái thị nữ này đối mặt với cường địch, luôn giữ trung thành với gia chủ.

Xem kết cấu bố cục căn phòng này, liền biết ngay căn phòng này chính là chủ phòng khu phủ đệ.

Tương Văn bởi vì tính cách của hắn, có hảo cảm với người nhất mực
trung thành, đây cũng là lý do vì sao Tương Văn đã không lui tới với bốn người giống như mình trong ngũ đại thân tín, vốn theo dưới trướng Khang Tư sớm nhất.

Bởi vì Tương Văn phát hiện, bốn người này bao
gồm cả hai huynh đệ sinh đôi vốn rất bộc trực, đều có tâm tư lợi, trung
thành với Khang Tư, bọn họ không đặt ở vị trí hàng đầu.

Nếu
như không phải bọn họ còn biết thu liễm, hiểu được không phạm phải đại
sự, hơn nữa cũng không thật sự phản bội Khang Tư, tin rằng Tương Văn đã
hạ thủ xử lý bọn họ, cũng không phải như bây giờ chỉ xa cách không quan
tâm mà thôi.

Thị nữ mỹ mạo kia, lúc này cũng phát hiện ra Tương Văn hiện diện.

Một cái mỹ nhân xinh đẹp có chút tà khí như vậy, mang theo một đám
người vạm vỡ xuất hiện, ánh mắt người ta đều sẽ dừng lại trước hết trên
người mỹ nhân này.

Tương Văn mỉm cười một chút.

Bình thường Tương Văn không cười, giống như một khối băng, nhưng cười lên
lại đột nhiên như một đóa hoa tươi nở rộ, làm cho người ta hoa mắt, vốn
các nội vệ chuẩn bị dùng sức mạnh thấy Tương Văn lại mỉm cười với thị nữ xinh đẹp kia, lập tức lui ra đứng trang nghiêm một bên.

- Chủ tử nhà ngươi là nội quyến nhà ai?

Tương Văn cười hì hì hỏi.

Thị nữ xinh đẹp kia thấy mỹ nhân trước mắt hẳn là một quan lớn, lập tức cản lên.

- Vị soái ca hảo tâm này, phu nhân nhà ta là phu nhân Thừa tướng Đế
quốc, thân phận rất cao quý, không chịu được sợ hãi, ngài để các hán tử
thô lỗ này đi ra ngoài được không? Ta sẽ khuyên phu nhân rời khỏi phủ
đệ.

Các nội vệ ở đây đều trợn trắng mắt, nha đầu kia làm sao
coi đại mỹ nhân Tương Văn này thành ca ca chứ? Lẽ nào đây là thiên tính
mỹ nữ đố kị lẫn nhau?

Trong hệ thống Khang Tư ngoại trừ một số rất ít người ra, những người khác đều coi Tương Văn trở thành mỹ nữ.

Khóe mắt Tương Văn giật giật một chút, đây vẫn là lần đầu tiên có
người liếc mắt liền nhìn ra giới tính của hắn. Bất quá hắn lập tức ném
chuyện này sang một bên, dáng cười cũng thu lại.

Nữ tử này tuy rằng chân thành, nhưng không có ánh mắt, có lẽ nói là bị tẩy não rồi,
một cái phu nhân Thừa tướng phản bội vương triều, có cái gì cao quý chứ? Lại dám ở trước mặt địch nhân nói ra những lời như vậy?

Hơn
nữa phu nhân này cũng quá hung ác đi chứ? Tự mình trốn ở trong phòng,
lại đẩy một mỹ nữ như vậy ngăn cản ở ngoài cửa, quả thật là đặt một con
dê nhỏ trước mặt một bầy sói hoang mà!

Tương Văn không có trả
lời thị nữ kia, trực tiếp khoát tay ra hiệu, nội vệ lập tức đá văng cửa
phòng, nhảy vào căn phòng trong tiếng kêu sợ hãi của thị nữ kia.


Trong phòng không có bóng người, hiển nhiên là bỏ trốn từ mật đạo.

Còn thị nữ vốn cố sống cố chết vừa cắn vừa đánh nội vệ giữ chặt nàng, lập tức choáng váng, có lẽ nàng cũng không ngờ tới, căn phòng mình liều chết bảo vệ lại không có một bóng người.

Tương Văn nhìn thoáng qua thị nữ đã choáng váng, trong lòng một trận không đành lòng.

Con bé ngu ngốc này lại gặp phải một người chủ tùy lúc đẩy nàng đi ra chết thay, thật sự là quá không may mắn. Bất quá thời đại này hình như
không có chủ nhân chấp nhận đồng sinh cộng tử với người hầu?

À, chủ thượng nhà mình là một ngoại lệ.

Tương Văn đi ra ngoài thuận miệng nói:

- Để cô nàng này làm thị nữ của ta đi.

Lời vừa nói ra, Tương Văn liền phát hiện không đúng.

Chính mình cả ngày đi theo bên người chủ thượng, cần thị nữ thì làm
sao hầu hạ mình? Ừm, giúp mình quét dọn một chút cũng được. Tương Văn
rất nhanh xóa bỏ ý nghĩ này, hắn căn bản không có đi suy nghĩ, cho tới
bây giờ hắn đối với nữ nhân không có cảm giác gì, vì sao lại muốn một
thị nữ như thế.

Chuyện đã xảy ra với Tương Văn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn rơi vào trong tai Khang Tư.

Đối với chuyện như vậy, Khang Tư chỉ là cười cười, tuy rằng chính hắn thích thú nhìn chuyện xảy ra, nhưng đây là chuyện thuộc về cá nhân,
ngoại trừ phải điều tra xem thân phận thị nữ này có thật hay không, thì
hắn căn bản không cần phải để ý tới.

Thuận theo tự nhiên chính là tốt nhất, lúc đó chẳng phải tự mình thuận theo tự nhiên mới có được
hai người vợ yêu? Cho nên nói số phận thật là một thứ kỳ quái.

Hành động tùy ý đánh trấn Lâm Sâm, để cho Khang Tư thu hoạch hết sức lớn.

Đầu tiên là thu nhập tài phú.

Cửu hoàng tử từ lúc đăng cơ tới nay, có thể nói tỉnh Thiểm Đông chính là một quốc gia, mà huyện Lâm Sâm là hậu phương lớn của quốc gia này,
cũng là địa phương an toàn nhất.

Hầu như quan viên cao cấp
toàn quốc gia, đều đưa gia tài và người nhà tống tới nơi này, nói cách
khác, lần này Khang Tư quét sạch chín phần gia tài các chư thần dưới
trướng Cửu hoàng tử.

Thứ hai, chính là bắt giữ toàn bộ gia
quyến các chư thần vương triều này, bao gồm cả mấy nhà huyện chủ sớm bỏ
chạy, cùng với cái phu nhân Thừa tướng đã trốn kia, toàn bộ không thoát
khỏi mật vệ đuổi bắt.

Khang Tư cũng không có phong tỏa tin
tức, mà chỉ giam giữ các người nhà quyền quý này, về phần các người hầu
thị nữ, Khang Tư thả ra để mặc cho bọn họ hoạt động tự do.

Hoặc bởi vì trung thành, hoặc bởi vì tiền đồ cùng phần thưởng, xác thật
có một nhóm người hầu len lén trốn đi, bọn họ căn bản không biết, mật vệ đã theo sát bên người bọn họ.

Theo những người hầu này khuếch tán, tin tức quân Khang Tư xuất hiện ở hậu phương Cửu hoàng tử, lập tức truyền khắp thiên hạ.

Bọn người hầu có thể không biết, đồ án Bạch Mạn Mân Côi đại biểu cho
cái gì, thế nhưng đám quyền quý này, đặc biệt quyền quý cao tầng, lại
hết sức rõ ràng đây là lá cờ đã từng tung bay lâu dài trên bầu trời năm
tỉnh đông nam.

Cửu hoàng tử chỉ là một cái đứa trẻ con mới
mười tuổi, nghe nói như thế, có chút không biết làm sao nhìn về phía cậu mình, cũng là Thừa tướng Đế quốc.

Cái Thừa tướng này còn chưa nói gì, một Thiếu tướng bên dưới đã nhảy ra.

- Bệ hạ xin yên tâm, đây là một tên lang thang không biết từ chỗ nào
ra, giả mạo danh hào Khang Tư, nhìn bọn chúng chỉ chiếm một cái thị trấn thì ngừng việc mở rộng, có thể giải thích ra đây chỉ là một đám ô hợp
chỉ biết phô trương thanh thế, chỉ cần cho vi thần một vạn binh lực, vi
thần lập tức tiêu diệt đám đạo tặc này cho bệ hạ, vì bệ hạ thu phục lãnh thổ!

Hoàng đế Cửu hoàng tử còn chưa tỏ rõ thái độ, Thừa tướng đã âm trầm nói:

- Ngài Thiếu tướng, ngài làm vậy là chuẩn bị để cho người nhà các chư thần đều bị đám đạo tặc kia giết hết sao?

Lời vừa nói ra, quá nửa các đại thần trong triều, đều chuyển ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào người Thiếu tướng này.

Cái Thiếu tướng kia căn bản không thèm để ý tới những ánh mắt này, chỉ là nhún nhún vai nói:

- Đám đạo tặc kia còn không có can đảm này, chỉ cần chúng ta đánh
thật uy mãnh, nói không chừng bọn họ sẽ thả con tin ra, biểu thị đầu
hàng ngay?

Thừa tướng hừ lạnh nói:

- Hừ! Đây chỉ là
cách nghĩ của một mình ngài! Nếu như đám đạo tặc kia phát hiện quân ta
tiến công, liền không kiêng nể giết hại con tin thì sao đây?

- Cái này chỉ có thể trách bọn họ không may mắn, nhưng mà quân Đế quốc chúng ta tuyệt đối sẽ báo thù cho bọn họ!

Thiếu tướng kia cố ý nghiến răng nghiến lợi nói.

Quân đội cùng quan văn đều có phân nửa người ủng hộ cách nói của Thiếu tướng này.

Thừa tướng mặc kệ đám người phản đối ủng hộ này, trực tiếp nói với hoàng đế:

- Bệ hạ, từ chuyện đám đạo tặc kia để mặc cho các người hầu rời đi tự do, hơn nữa cũng không lập tức sát hại con tin, cái này nói rõ đối
phương hy vọng trao đổi chút chuyện với chúng ta, xin bệ hạ cho phép vi
thần phái người, đi vào liên lạc với bọn họ.

- Bệ hạ, thần
phản đối! Đế quốc chúng ta tuyệt đối không thể khuất phục đám tôm tép
kia! Cái này sẽ dẫn tới ảnh hưởng rất xấu!

Cái Thiếu tướng kia liền nhảy ra hô.

Thừa tướng trán nổi gân xanh, nếu như không phải nhà mẹ phu nhân mình là đại gia tộc, chính mình cũng mặc kệ nàng sống chết, nhưng mà biểu
hiện ra ngoài, hắn vẫn phải mắng to một chút.

- Ngài Thiếu
tướng! Hiện giờ chúng ta đang giao chiến với ngụy đế chiếm cứ hành tỉnh
Thiểm Nam! Hơn nữa đang lúc khẩn yếu quan đầu, chúng ta hà tất vì một
cái thế lực có thể lôi kéo, mà điều động binh lực trọng yếu đây chứ? Bệ
hạ, xin chấp thuận vi thần đề nghị!

Thừa tướng vừa nói vậy,
tiểu hoàng đế như con rối biết mình phải biểu hiện, lập tức ra vẻ uy
nghiêm đồng ý Thừa tướng đề nghị.

Các quan viên văn võ ở đây
cũng không có ý kiến gì, dù cái Thiếu tướng kia muốn nhảy ra, cẩn thận
liếc nhìn Thừa tướng, bỏ qua dự định để cho hoàng đế sửa đổi quyết định.

Thị trấn Lâm Sâm, Ngả Lệ Ti nhẫn nại hồi lâu, rất nghi hoặc hỏi Khang Tư đang đọc sách:

- Phu quân, anh làm sao lại chiếm thành Lâm Sâm thì ngừng lại không
tiến nữa? Lại còn để cho các người hầu đại thần này rời đi, có phải anh
dự định đàm phán với bọn họ không?

- Không sai, anh muốn thông qua bọn họ, liên hệ các thế lực đã xưng hoàng khác.

Khang Tư nói.

- Liên hệ tất cả các thế lực? Anh muốn làm gì? Giữa bọn họ có mâu
thuẫn, đã tới mức người sống ta chết, căn bản không có khả năng để bọn
họ liên hợp lại.

Ngả Lệ Ti chuyển ánh mắt sang Y Ti Na, thấy Y Ti Na cũng rất không hiểu lắc đầu, nàng càng một đầu đầy sương mù.

Hơn nữa vì sao Khang Tư phải liên hệ với bọn họ chứ? Trực tiếp dẫn
binh tiêu diệt bọn họ không tốt sao? Thật là làm người ta khó hiểu. Chỉ
là nàng cũng không hỏi tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn Khang Tư.

Nàng biết, Khang Tư sẽ trả lời nghi hoặc của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận