Cô Độc Chiến Thần

Đoạn nào đó trên bờ sông Tuyết Long Giang, hơn một trăm chiếc thuyền câu loại thuyền tam bản, đang bận rộn trên mặt sông.

Đừng coi thường đám ngư phủ này, cũng đừng coi thường các thuyền chài khó coi đó. Địa phương này là địa bàn của bọn họ, thân phận của đám ngư dân cùng thuyền chài tất nhiên là biểu tượng nổi bật ở địa phương.

Các thiếu nữ muốn gả cho ngư phủ không có mười cũng có tám, về phần
muốn gả cho chủ ngư thuyền, không có một trăm cũng có tám mươi.

Có lẽ có người sẽ nghĩ rằng làm một ngư phủ có gì là giỏi, tạo một
thuyền đánh cá lại có cái gì là ghê gớm? Nhưng đừng quên, Tuyết quốc bên này không có người nào biết được kỹ năng bơi, càng không có người nào
biết kỹ thuật đóng thuyền.

Kỹ năng bơi không ai chỉ dạy, bản
thân sống nghề sông nước mà không muốn mất mạng thì phải mày mò còn có
thể học được, nhưng nghề đóng thuyền cũng không phải là chuyện đơn giản.

Phải biết rằng Tuyết Long Giang này rộng lớn như biển, mắt nhìn không đến cuối, hơn nữa không may gặp vài ngọn sóng lớn, bến cảng thực dễ
dàng chìm trong nước.

Hơn nữa quan trọng nhất là người thợ có
tay nghề này, đều bị lĩnh chủ địa phương lôi đi chế tạo thuyền lớn,
thuyền đánh cá chỉ là đám con cháu của họ thời điểm luyện tập tay nghề
làm ra.

Trên một chiếc ngư thuyền, bốn tráng hán đang kéo lưới đánh cá.

Sau khi kéo mấy vại đầy cá vào khoang thuyền, bốn người vừa gỡ cá cho vào vại vừa tán gẫu với nhau. Trong đó một ngư dân trẻ tuổi liền trở
thành đối tượng bị trêu ghẹo.

- Tiểu Tam! Lần này trở về ngươi hẳn là có thể cưới Hải Luân về nhà đấy?

- Hà hà! Lần này phải sắm một chiếc thuyền đánh cá mới được.

Gã ngư dân trẻ tuổi có hơi ngượng ngùng cười cười.

- Ha ha! Nhạc phụ ngươi kia cũng thật là tham lam. Vốn trước kia như
chúng ta đây, đều là người ta dẫn con gái tìm tới cửa, cũng chỉ có ngươi phải phí tâm sức như thế.

- Ha ha! Ai kêu Tiểu Tam cứ nhất
định thích Hải Luân chứ! Người trong nhà Hải Luân đương nhiên phải nạo
hắn rồi. Hoàn toàn là do Tiểu Tam tự tìm khổ thôi.

Tiểu Tam bị người trêu đùa, thật không có cách nào khác, chỉ đành xấu hổ cười trừ.

Mọi người ở đây đang hi hi ha ha đùa giỡn, đột nhiên chiếc thuyền
đánh cá lắc lư không ngừng. Mọi người cả kinh, vội nhìn ra xung quanh,
chỉ thấy từng cơn từng cơn sóng từ hạ lưu cuồn cuộn tràn lên.

- Dậy sóng rồi!

Tiếng gọi ầm ĩ từ thuyền này lan ra các thuyền đánh cá khác, mà chiếc thuyền của đám Tiểu Tam này cũng cuống quít thu thập đồ vật này nọ, bắt đầu chuẩn bị chèo thuyền vào bờ.

Tuy nhiên mọi người vừa mới chèo mấy cái, Tiểu Tam thốt ra một câu nói làm cho bọn họ đều ngừng lại:

- Kỳ quái, sóng nổi lên thế này, như thế nào không thấy có gió lớn thổi lại vậy?

- Ừ nhỉ! Đúng vậy! Bình thường đều là gió lớn nổi lên trước sau đó
mới có sóng mà, như thế nào lần này ngọn sóng cuồn cuộn, mà gió lại rất
bình thường vậy?

Cả đám ngư phủ trên thuyền đều nghi hoặc đứng lên.

Không những bọn họ có hành động như thế, mà các thuyền đánh cá khác
sau khi cả kinh chèo thuyền vào bờ, cũng đều nghe được, phỏng chừng cũng phát hiện sóng nổi lên lần này thật kỳ quái.

Đúng lúc này, từ một chiếc thuyền đánh cá đàng xa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô:

- Trời ạ! Các ngươi mau nhìn xem! Kia là cái gì?

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, toàn bộ mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Tận cuối chân trời tiếp giáp với Tuyết Long Giang, xuất hiện một bức tường đen gần như nhìn không đến cạnh rìa.

Hơn nữa theo bức tường đen càng ngày càng cao lớn, ngọn sóng trên mặt sông cũng càng lúc càng cao càng ngày càng cấp bách, thuyền đánh cá
thậm chí bị lắc lư dữ dội, nghiêng bên trái ngã bên phải.

Đến
lúc này nếu còn không nhìn ra bức tường đen này là cái gì, vậy thì đúng
là mắt đui mắt mù rồi, thế nhưng phát hiện này lại khiến cả đám ngư dân
đều choáng váng mặt mày.

Mắt lúc nãy nhìn không thấy biên,
không ngờ đều là thuyền, là loại hải thuyền khổng lồ mà nếu so với tòa
thành của lĩnh chủ còn lớn hơn!

Các con thuyền của các lĩnh
chủ trăm cay nghìn đắng chế tạo ra nếu đem so với những hải thuyền này,
quả thực chính là khác nhau giữa xe trượt tuyết loại nhỏ so với xe ngựa
cỡ lớn.

Đoàn hải thuyền khổng lồ như thế xuất hiện trên Tuyết
Long Giang, tuy rằng mặt sông thực sự rất rộng lớn, nhưng người hai bên
bờ sông dùng mắt thường cũng có thể phát hiện đoàn hải thuyền này.

Càng đừng nói một số ngư phủ chạy về tới, trong cơn sợ hãi còn miêu tả rất khoa trương phóng đại lên.

Mấy tin tức này, lập tức hấp dẫn lĩnh chủ của hai bờ sông nằm trong lãnh địa lại đây.

Đứng ở chỗ cao ngắm nhìn số lượng đoàn hải thuyền khổng lồ đó, tất cả các lĩnh chủ hai bên bờ sông, đều sắc mặt tái nhợt, thần sắc khủng
hoảng nuốt nuốt nước miếng.

Đây mà là hải thuyền cái gì? Toàn bộ đều là chiến thuyền!

Hàng trăm... Chiến thuyền, không ngờ liền như vậy xuất hiện trên
Tuyết Long Giang. Đây rốt cuộc là thuyền chiến nhà ai? Vì cái gì chạy
đến Tuyết Long Giang?

Chẳng lẽ là muốn xâm lấn Tuyết quốc!

Vừa nghĩ vậy, các lĩnh chủ hoàn toàn quên lời nguyền rủa trước kia,
trái lại cảm thấy may mắn lãnh địa mình không có bến cảng thích hợp cho
thuyền lớn cập bến, thậm chí ngay cả bến thích hợp cho thuyền nhỏ đổ bộ
cũng không có mấy.

Đương nhiên, các lĩnh chủ này đều cảm thấy
may mắn chính mình sẽ không bị người ta lập tức tiêu diệt, đồng thời
cũng bắt đầu triệu tập binh mã.

Ai mà biết đoàn chiến thuyền
khổng lồ như thế, rốt cuộc là đến đây với ý đồ gì chứ! Nói không chừng,
mục tiêu chính của đoàn thuyền này là chính mình thì sao?


lúc này các thuyền đánh cá bị cuộn sóng giúp đẩy nhanh vào bờ, căn bản
không có lo lắng như các lĩnh chủ của bọn họ, ngược lại cùng nhau đi
theo phía trước, muốn tới gần để quan sát những chiến thuyền khổng lồ
này.

- Trời ạ! Thật sự là khổng lồ! Lần trước mười chiếc hải
thuyền lớn đến đây, đã khiến ta sợ hãi ba ngày không ngủ yên, không nghĩ tới lần này đến đây nhiều hải thuyền lớn như vậy? Có bao nhiêu chiếc
thuyền vậy ta? Gần như giăng kín mặt sông!


Ngư phủ trên thuyền đánh cá đều ngẩn người sửng sốt một hồi lâu, mới thì thào cảm khái.

- Cái gì hải thuyền? Đây là chiến thuyền! Ngươi không thấy nỏ sàng và máy bắn đá trên thuyền sao? Đây là chiến thuyền dùng để đánh hải chiến! Lần trước chúng ta thấy mười chiếc hải thuyền lớn kia đều chỉ là thương thuyền. Người ta chỉ quăng ra một chiếc chiến thuyền là có thể đuổi
theo đánh đắm hơn mười chiếc thương thuyền kia rồi!

Một gã ngư phủ khoe khoang kiến thức của mình.

- Một trăm ba mươi, một trăm ba mươi mốt, một trăm ba mươi hai... A,
đếm không hết! Khẳng định có bốn năm trăm chiếc chiến thuyền đó!

Một ngư phủ dùng giọng điệu khẳng định để khoe năng lực tính toán của mình.

- Nhiều chiến thuyền như vậy chạy đến xứ chúng ta để làm gì, chẳng lẽ là muốn tấn công Công quốc chúng ta?

- Loại công kích trên mặt sông này, lĩnh chủ chúng ta đúng là hoàn toàn chịu trận không thể đối phó được!

- Các ngươi còn nói cái gì? Bọn họ thả thuyền nhỏ xuống kìa! Là tới bắt chúng ta! Đi mau!

Một gã ngư phủ đột nhiên chỉ mặt sông la to lên.

Mọi người vừa thấy, quả nhiên, hơn mười chiếc “khoái đĩnh” nhỏ gọn tinh xảo, từ trên thuyền lớn thả xuống.

Không hỗ gọi là “khoái đĩnh” mấy chiếc thuyền nhỏ này “vút một cái” chạy nhanh tới.

Vừa thấy đối phương xông tới với khí thế hừng hực, đám ngư phủ lập
tức kinh hoàng liều mạng chèo thuyền chạy đi, tuy nhiên đám ngư phủ này
không có trải qua huấn luyện nghiêm khắc, một khi bối rối hoảng loạn,
thuyền đánh cá cũng chỉ xoay vòng một chỗ, căn bản đừng nghĩ tới vào bờ.

Bởi vậy, đám ngư phủ bối rối đó, vừa bị binh sĩ trên khoái đĩnh dùng
cung nỏ chỉ vào mình với ánh mắt trợn trừng hung ác, toàn bộ đều ngoan
ngoãn giơ hai tay đầu hàng.

Đám ngư phủ khủng hoảng, bị áp giải lên một thuyền chiến khổng lồ nhất.

Nhìn thấy bên trên chiến thuyền trang trí lộng lẫy rực rỡ dị thường,
đám ngư phủ vừa cảm thấy có rất nhiều điểm quái dị, vừa không kìm nổi
hai mắt mơ mơ màng màng, cảm giác không bình thường không chân thật.

Mà khi một đám hộ vệ vạm vỡ, vây quanh một mỹ nhân xinh đẹp mặc hoa
phục có hơi quá mức đi ra, đám ngư phủ không cần người ta quát tháo, đều theo phản xạ quỳ sụp xuống.

Ngư phủ tuy rằng không có kiến
thức gì, nhưng khi nhìn thấy như thế liền biết là đại nhân vật, và nên
làm như thế nào lại là chuyện biết rõ ràng.

Dù sao, bọn họ đã quỳ lạy các quý tộc không ít.

- Các ngươi không cần sợ hãi, ta chỉ là muốn hỏi các ngươi mấy câu, trước đây không lâu một số hải thuyền lớn cập bến ở đâu?

Tương Văn ôn tồn hỏi các ngư phủ.

Tuy rằng đã tiến vào Tuyết Long Giang, nhưng lại không biết An Tái
Kháng tới chỗ nào. Tuy rằng trên đường đến đây cũng không ít lần lên bờ
hỏi, nhưng đám người đó không ở trên mặt sông nên hoàn toàn không biết.

Lần này thật vất vả phát hiện ngư phủ, đương nhiên không thể buông tha!

Tuy nhiên Tương Văn nói xong, phát hiện đám ngư phủ chỉ nằm mẹp trên
boong tàu toàn thân run rẩy không thôi, căn bản không có người nào trả
lời câu hỏi của mình, hắn không khỏi nhíu mày.

“Chết tiệt! Ta
thật vất vả biểu hiện vẻ hiền lành một chút, lại không cấp cho ta chút
mặt mũi nào? Thật là đáng giận! Nếu không phải thuộc hạ không có dò tìm
được tin tức tam gia, ta thật đúng là không kiên nhẫn bắt các ngươi tới
đây! ”

Nghĩ vậy, Tương Văn không khỏi khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, trong mắt cũng hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

- Các ngươi biết thì nói mau, ta sẽ thưởng cho các ngươi một trăm kim tệ. Nếu các ngươi không biết, thì coi như đã làm lãng phí thời gian của ta, toàn bộ xử tử!

Tương Văn nói vừa ra, gã hộ vệ bên cạnh
đầu tiên là lấy ra một túi kim tệ, sau đó từ từ rút thanh đao ra một
nửa, một luồng sát khí lập tức phủ trùm trên người đám ngư phủ.

Đám ngư phủ đều rất mẫn cảm với sát khí, lập tức tất cả đều bị dọa co rụt người lại.

Tiểu Tam lại rất mẫn cảm với túi kim tệ kia. Trong khoảng thời gian
này hắn nghĩ đến tiền sắp điên lên rồi. Tuy rằng không biết đại nhân vật này nói cái gì, nhưng nhìn túi kim tệ đó hắn liền biết có việc cần mình đi làm.

Tiểu Tam thông minh vội cung kính hỏi:

- Vị đại nhân này! Ngài có điều gì phân phó, xin cứ việc nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được nhất định sẽ làm tốt cho ngài.

Lời này rất thẳng thắn rõ ràng, ngư phủ có thể nói ra lời này coi như là có kiến thức rồi.

Nghe nói như thế, Tương Văn cùng đám hộ vệ đều ngẩn người, bởi vì bọn họ không ngờ nghe được ngôn ngữ Duy Nhĩ Đặc, mà vừa rồi Tương Văn nói
là tiếng Áo Đặc Mạn.

Chẳng lẽ vừa rồi bọn họ là bởi vì nghe
không hiểu tiếng Áo Đặc Mạn, cho nên mới không có phản ứng? Nhìn bộ dáng bọn họ có tới chín phần là tình huống này, mặt Tương Văn hơi đỏ lên.

Tuy nhiên Tương Văn rất nhanh khôi phục lại, dùng tiếng Duy Nhĩ Đặc nói:

- Các ngươi ai biết trước đây có một đoàn hải thuyền lớn cập bến ở địa phương nào? Biết thì có thưởng!

Lời này tất cả đám ngư phủ đều nghe hiểu, lập tức ngẩng đầu lên tranh nhau nói ầm ĩ cả lên:

- Ta biết! Ta biết! Bọn họ đã neo đậu ở cảng Thanh Hương!

Trong lòng đám ngư phủ đều vui mừng, kiếm tiền cũng quá dễ dàng đi?

Ai chẳng biết cảng Thanh Hương là bến cảng thiên nhiên duy nhất trên
Tuyết Long Giang chứ! Lĩnh chủ nhà mình gắng sức đóng thuyền, không phải chính là để tấn công bến cảng này sao? Nếu không phải bến cảng kia đột
nhiên xuất hiện một số hải thuyền lớn, chỉ sợ hải thuyền của lĩnh chủ,
đã mò tới cảng Thanh Hương rồi.

- Cảng Thanh Hương? Tốt! Ai có thể dẫn chúng ta đến đó? Thưởng thêm cho các ngươi một trăm kim tệ!

Tương Văn nói thẳng ra.

- Ta có thể! Ta có thể!

Nghe được dễ dàng như thế liền có thể thu được một trăm kim tệ, đương nhiên đám ngư phủ tranh nhau lên tiếng. Bọn họ dựa vào sông nước mà
sống, đương nhiên không thể không biết chỗ bến cảng thiên nhiên duy nhất ở Tuyết Long Giang.

Có đám ngư phủ dẫn dắt, đoàn chiến thuyền khổng lồ bắt đầu thẳng đường trực chỉ tới cảng Thanh Hương, mà đám ngư
phủ hoàn thành nhiệm vụ, mang theo tiền thưởng về nhà, vừa mới lên bờ đã bị lĩnh chủ chộp lại.

Sau một phen tra hỏi, biết mục tiêu của chi đội thuyền chiến khổng lồ này là cảng Thanh Hương, lĩnh chủ nhẹ
nhõm đi rất nhiều, lại có chút lo lắng và tò mò.

Tò mò là đội
chiến thuyền khổng lồ như vậy vì cớ gì chạy tới cảng Thanh Hương làm gì? Còn lo lắng là sợ chi đội chiến thuyền này cùng cảng Thanh Hương là
quan hệ bạn hữu.

Một khi cảng Thanh Hương có đội chiến thuyền
khổng lồ này hỗ trợ, thì hai bờ sông Tuyết Long Giang đều sẽ trở thành

địa bàn của cảng Thanh Hương. Cảng Thanh Hương muốn làm gì thì làm, điều đó quả thật có khả năng!

Tại cảng Thanh Hương mọi người không hiểu rõ tình hình, chợt phát hiện trên mặt sông xuất hiện đoàn chiến
thuyền khổng lồ như thế, hướng thẳng tới bên mình, đầu tiên là vì đoàn
chiến thuyền đồ sộ mà khiếp sợ phát ngẩn người, tiếp đó tất cả đều hoảng loạn cả lên, vội vàng vừa triệu tập binh sĩ vừa báo cáo lên trên.

Kẻ ngu ngốc cũng sẽ không tin mấy trăm chiếc chiến thuyền là tới làm
ăn buôn bán, toàn bộ hàng hóa của Khang Tư lĩnh, cũng không thể thỏa mãn đội chiến thuyền khổng lồ như thế nha!

Thuỷ binh của Áo Kỳ
trên thương thuyền đều sắc mặt ngưng trọng, trong lòng vừa chua xót vừa
thao tác thương thuyền, làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, mà thủy thủ
thống nhất trên thương thuyền của An Tái Kháng cũng tâm tình trầm trọng
chuẩn bị tác chiến.

Mọi người đều không có mong đợi thắng lợi, tất cả chỉ có ý định tử chiến mà thôi.

Không có biện pháp, thực lực giữa song phương quả thực là quá mức
chênh lệch, đối phương tùy tiện rút ra mười chiếc chiến thuyền, đã có
thể đánh chìm toàn bộ thương thuyền của mình bên này.

Nguyên
nhân vì Khang Tư quá hùng mạnh, hơn nữa hắn cùng Áo Kỳ đầu lĩnh Hải
Thương có quan hệ rất tốt, khiến cho hội Liên Nghị hoàn toàn mất đi
quyền lợi ở trấn Thanh Hương, chân chính biến thành cơ cấu phụ thuộc.

Lão già Thị Tòng Trường chân chính trở thành kẻ phụ thuộc đó, đành phải nhàm chán ở lại cảng Thanh Hương.

Cũng vì thế, lão là người đầu tiên biết tin tức có địch nhân cường đại xâm lấn.

Nhìn đoàn chiến thuyền trên mặt sông, lão nhân này chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: Bất kể Khang Tư có năng lực đến đâu, đối mặt với thực lực
dũng mãnh khiến người ta mất đi dũng khí như vậy, Khang Tư cũng chỉ có
thể thất bại.

Xem ra Thị Tòng Trường hội Liên Nghị mình đều
không làm được, bí mật của mình cất giấu chỉ có thể tiếp tục truyền lại
cho đời sau.

Vốn còn tưởng rằng Khang Tư có thể giúp mình giải trừ gông xiềng đã trải qua hơn mấy chục đời này. Không nghĩ tới con
cháu của mình còn phải tiếp tục gánh vác.

Ngay lúc bến cảng
hỗn loạn không chịu nổi đều rối rít bỏ chạy ra hậu phương, thời điểm
người trên thương thuyền chuẩn bị tử chiến, Tương Văn thấy được cờ An
Tái Kháng treo trên thương thuyền, ngay sau đó hắn lại nhìn thấy lá cờ
dựng thẳng trên đỉnh tháp ở bến cảng, hắn lập tức kích động nhảy dựng
lên, vui mừng dị thường kêu hô:

- Chủ nhân ở nơi này, toàn quân treo cờ!

Tương Văn mang theo chi đội chiến thuyền khổng lồ, vòng một vòng lớn
mới chạy đến Tuyết Long Giang bên này, vì để tránh gặp phiền toái, căn
bản không có treo bất kỳ cờ nước nào.

Tuy rằng ngẫu nhiên bị
người ta hiểu lầm là hải tặc, nhưng tránh khỏi chiến đấu nhàm chán phát
sinh với các thế lực khác cố sống cố chết ngăn cản.

Mọi người
trên cảng Thanh Hương vốn đã tuyệt vọng, đột nhiên toàn thể đều há hốc
miệng, suýt rơi cằm xuống đất, ngây ngốc nhìn trên mặt sông: Sự việc
khiến bọn họ thất thố như thế không có gì lạ, trên mỗi chiến thuyền dày
kín trên mặt sông, đều kéo cao lên lá cờ Bạch Mạn Mân Côi.

Nhìn thấy đoàn chiến thuyền khổng lồ đều treo cờ, lại nhìn lá cờ tung
bay phía trên đỉnh tháp tại bến cảng, bất kể màu sắc hay hình dáng đều
giống nhau như đúc, tròng mắt mọi người trên cảng Thanh Hương xoay vòng. Phát hiện chính mình thật đúng là như đi một chuyến từ địa ngục trở về
thiên đường.

Không nghĩ tới, đội chiến thuyền khổng lồ như thế lại của lĩnh chủ nhà mình!

Một khi phát hiện lực lượng khổng lồ đủ để hủy diệt hết thảy này,
không ngờ là thuộc về quân bên mình, tâm tình mọi người lập tức biến
thành kiêu ngạo cả lên.

Phía sau mình có đội chiến thuyền
khổng lồ như vậy làm chỗ dựa thì còn ai dám tới tìm chết nữa chứ? Người
nào dám không nghe lời ư? Cứ việc đến thử xem!

Đám lão nhân
Thị Tòng Trường kiến thức rộng rãi, nhưng không có vui mừng như mọi
người, bởi vì bọn họ hoài nghi đối phương có phải bởi vì lĩnh chủ nhà
mình treo cờ giống với bọn họ, cho nên mới tìm tới cửa để hỏi tội hay
không?

Loại chiến tranh bùng nổ chỉ vì sử dụng cờ giống nhau, bọn họ đúng thực đã từng nhìn thấy. Cũng trách không được bọn họ nghĩ như thế, ngẫm lại lúc trước Khang Tư
lập nghiệp chỉ có mấy người, thật vất vả mới mở mang lãnh địa rộng lớn
này, như vậy sao có khả năng có được đội chiến thuyền khổng lồ vậy chứ!

Nếu Khang Tư lúc trước đã có quân đội khổng lồ này, thì đã sớm nuốt
gọn toàn bộ Công quốc Băng Diệu rồi, đâu cần phải từ tầng dưới chót từng bước một đi lên như vậy!

Việc này không phải phí sức phí thời gian sao?

Tuy nhiên chuyện xảy ra kế tiếp, làm cho những người kiến thức rộng
rãi này tất cả đều há hốc mồm, rốt cuộc không nói được một câu nào. Tình hình lúc này chính là: Mười chiếc thương thuyền của An Tái Kháng kia,
đột nhiên treo cờ của Khang Tư lên mà còn cao hơn cờ của An Tái Kháng,
đồng thời đánh ra tín hiệu cờ chào mừng.

Nhìn lại đội chiến
thuyền khổng lồ thả neo trên mặt sông, chỉ có một chiếc chiến thuyền
thật lớn xinh đẹp chạy lại đây, thêm vào tiếng hoan hô ầm ĩ trên thương
thuyền An Tái Kháng, tới giờ khắc này, còn hoài nghi đoàn chiến thuyền
là tới khai chiến, thì kẻ đó đúng thực là đầu óc có vấn đề, có chứng bị
vọng tưởng rồi.

Những người này đương nhiên biết rõ An Tái Kháng là tam đệ của Khang Tư.

Lúc trước biết Khang Tư có huynh đệ giàu có, đều cho rằng khó trách
Khang Tư có thể dễ dàng phát triển lớn mạnh, hóa ra là bởi vì nhờ có
huynh đệ có tiền hỗ trợ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy An Tái Kháng
cũng treo lên cờ của Khang Tư, hơn nữa tất cả đoàn chiến thuyền khổng lồ được hoan nghênh này cũng treo thống nhất một loại cờ, điều này chẳng
phải là nói, chẳng những các chiến thuyền đó đều là binh sĩ thủ hạ của
Khang Tư, chính kẻ có tiền An Tái Kháng này, cũng không chỉ đơn giản là
huynh đệ của Khang Tư như vậy, khẳng định đồng thời là thần chúc thủ hạ
của Khang Tư!

Trời ạ! Khang Tư có thế lực khổng lồ vậy sao!

Vì cái gì Khang Tư còn phải theo tầng dưới chót từng bước một bò lên

chứ? Chẳng lẽ hắn có tâm tính tự ngược đãi bản thân? Ưa thích chịu khổ
cực chịu vất vả để hưởng thụ quá trình dựng nghiệp bằng hai bàn tay
trắng?

Tâm tính các nhân vật thượng tầng này quả thật khiến người ta không sao hiểu nổi!

Ý nghĩ của Thị Tòng Trường lại hoàn toàn khác biệt cùng những người khác.

Lão vô cùng hối hận.

Chính mình quả thực là không có con mắt, không ngờ lại không nhìn ra
Khang Tư có thực lực khổng lồ như thế. Nếu sớm biết như vậy, mình còn
rụt rè cái gì chứ? Trực tiếp nói cái bí mật kia cho Khang Tư là được
rồi.

Chẳng những giải thoát cho mình, đồng thời có thể thu
được thật rất nhiều chỗ tốt, ít nhất vinh hoa phú quý của gia tộc mình
tuyệt đối không thể ít được!

Sau vài tín hiệu cờ giữa kỳ hạm
Tương Văn cùng kỳ hạm An Tái Kháng, không đợi kỳ hạm An Tái Kháng lên
tiếng, ba chiếc thương thuyền của An Tái Kháng neo đậu trên bến cảng,
lập tức vội vã dời tránh qua neo đậu một bên chừa chỗ trống.

Bọn họ đúng ra nhìn thấy tín hiệu cờ liền biết người đến là ai.

Người dưới hệ thống Khang Tư, không ai không biết thân phận của Ngả
Lệ Ti, Y Ti Na, hai mỹ nữ này chẳng những thân phận cao quý, hơn nữa
trong đó một người là tiểu thư của phu nhân An Tái Kháng.

Càng quan trọng là... Hai mỹ nữ này có quan hệ rất thân thiết với thủ lĩnh
Khang Tư, vậy không dồn hết lòng tiếp đón được sao?

Cho nên các thương thuyền đó chẳng những lập tức lui nhường chỗ, còn cố ý phái người đi bến cảng quát to:

- Mau chuẩn bị nghênh đón! Tiểu thư Ngả Lệ Ti, tiểu thư Y Ti Na đã
cùng Tương Văn đại nhân, Liễu Thanh Dương đại nhân sắp đến!

Người trên bến cảng khẳng định không biết rõ lắm thân phận của bốn người này là gì, nhưng thấy thủ hạ của An Tái Kháng là đại thương nhân là
huynh đệ của lĩnh chủ mà lại vội vàng như thế, đương nhiên cũng biết
người đến là nhân vật trọng yếu.

Thời điểm những người khác
còn đang hoang mang rối rít, thì lão nhân Thị Tòng Trường này bắt đầu
động thân, bắt đầu chỉ huy người làm công tác chiêu đãi.

Thật
đúng là lão nhân tinh ranh vừa ra tay lập tức làm cho sự tình đang rối
tung rối mù ổn định lại, tuy rằng không thể nói là trọng thể, nhưng cũng rất long trọng.

Tương Văn ở trên kỳ hạm của mình chầm chậm
chạy tới cảng Thanh Hương. Không cần phải nói, Tương Văn thần tình kích
động quan sát bến cảng đơn sơ, còn Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na lại hai mắt
rưng rưng lệ, nhìn lá cờ tung bay trên đỉnh tháp.

Vốn bởi vì
Khang Tư bị long quyển phong cuốn mang đi, hai nàng đã bi thương quá
mức, toàn bộ tâm tư đều trống rỗng, cũng không thể nghĩ đến điều gì nữa.

Nếu không phải Tương Văn ép buộc yêu cầu hai nàng phụ trách sự việc,
yêu cầu bọn họ cố gắng vì giữ lại cơ nghiệp của Khang Tư, phải bận rộn
trong công việc.

Có lẽ chỉ có làm việc, mới có thể giúp hai
người quên đi nỗi thống khổ trong lòng, cho nên thái độ hai nàng làm
việc quả thật làm cho lòng người chua xót.

Bởi vì ai nấy đều
biết rõ, tình trạng này nếu tiếp tục kéo dài vài năm nữa, hai nàng cũng
tránh không khỏi hương tan ngọc nát.

Đối với điều ấy không
phải không có người khuyên giải, chỉ là hai nàng hoàn toàn không muốn
nghe, Tương Văn thật ra khuyên hai người nên chú ý thân thể một chút, để tránh sau này Khang Tư trở về nhìn thấy chỉ còn hai bộ xương khô.

Tuy rằng hai nàng đối với ý tưởng của Tương Văn vẫn luôn cho rằng
Khang Tư còn sống thực ra rất đồng quan điểm, nhưng ở sâu trong nội tâm
hai nàng cũng đã xác định Khang Tư đã chết rồi.

Suy cho cùng người bị long quyển phong cuốn mang đi, quả thực không có khả năng còn sống.

Mà ngay tại thời điểm hai nàng nghĩ đến suốt cuộc đời mình sẽ như vậy trôi qua, bỗng nhiên thủ hạ dưới tay của Tương Văn vội vã chạy tới bẩm
báo tin tức Khang Tư chưa chết!

Hai nàng nhân được tin tức
này, không hề suy nghĩ chút nào liền theo Tương Văn chạy lên thuyền, đến khi xác nhận thuyền đi ra nước ngoài, chuyện có tám phần có thể hiện
thực, hai nàng lập tức mềm nhũn ngã nhào xuống.

Giờ đây nhìn
tháp hải đăng càng ngày càng gần, tâm tình hai nàng bồi hồi xúc động,
rốt cục mình lại có thể nhìn thấy hắn, người này thật là có đủ ngoan
độc!

Bản thân hắn ở nơi này ung dung sống qua ngày tháng, lại
hoàn toàn đã quên phương xa còn có người nhớ nhung hắn đến quên ăn quên
uống. Khi gặp lại hắn nhất định không thể dễ dàng buông tha được.

Nhất định phải giáo huấn hắn một lần mới được! Có vậy mới có thể hóa giải nỗi bi phẫn của mình bấy lâu nay.

Tương Văn liếc mắt nhìn hai mỹ nữ này một cái, đối với hai nàng này
trong lòng Tương Văn thực rất vừa lòng. Ít nhất mấy năm nay tiếp xúc với nhau, hiểu được cảm tình của hai nàng với chủ thượng đúng thực rất chân thành tha thiết. Nhất là lần này vừa nghe được tin tức, không hề suy
nghĩ mảy may liền đi theo mình đến đây, càng khiến Tương Văn vừa lòng
hơn.

Tuy rằng trước kia Ngả Lệ Ti đặc biệt quan tâm tới Khi
Hồng Quốc của nàng, tiếp xúc cùng chủ thượng đều là vì toan tính phục
quốc, thực khiến Tương Văn rất bất mãn. Thế nhưng sau này từ khi Ngả Lệ
Ti giao nhiệm vụ phục quốc cho chủ thượng, tâm tình nàng đã hơi khôi
phục bình thường, biểu hiện cũng tốt lên rất nhiều. Lúc này Tương Văn
mới có vài phần kính trọng nàng.

Về phần Y Ti Na, trong mắt
Tương Văn nàng vẫn luôn là người xứng đáng nhất kết duyên cùng chủ
thượng, nếu không phải chủ thượng chưa có tỏ thái độ, Tương Văn đã xưng
hô Y Ti Na là chủ mẫu rồi.

Tuy rằng sau một thời gian nghiêm
mật theo dõi, Tương Văn phát hiện trên người Y Ti Na có ẩn giấu bí mật,
nhưng chỉ cần không có hại tới chủ thượng, hơn nữa nàng là thật tâm đối
đãi tốt với chủ thượng, nên từ đó Tương Văn cũng không có hứng thú đi
tìm tòi chuyện riêng tư của nàng. Dù sao ai lại không có một số bí mật
không muốn cho người khác biết chứ!

Đối với mấy nữ quan cùng
đi theo hai người Y Ti Na, Ngả Lệ Ti chạy đến, Tương Văn cũng đổi gương
mặt lạnh lùng trước đây, bày ra vẻ tươi cười đối với các nàng.

Dù sao họ dùng hành động chứng tỏ lòng trung thành với chủ thượng, chỉ
cần trung thành với chủ thượng mình, đương nhiên Tương Văn sẽ hài lòng
đưa ra vẻ mặt tươi cười.

Cung Huân Đại vốn muốn tăng thêm ấn
tượng, cho tới bây giờ thật không ngờ chặng đường biển dài ngày lại vất
vả như thế. Nếu có thể, nàng hận không nên theo cùng đến đây, cứ ở lại
phủ Đại Đô đốc hưởng phúc hẳn là tốt hơn nhiều.

Chỉ có điều
chuyện này Cung Huân Đại chỉ có thể nghĩ trong lóng mà thôi. Đầu tiên,
đại tổng quản nội đình Tương Văn này lớn thế, tiếp nữa hai người Ngả Lệ
Ti, Y Ti Na đều đi theo, chỉ cần chính mình còn muốn qua cuộc sống vẻ
vang, nhất định phải đi theo đến, dù có cực khổ có mệt mõi đi nữa cũng
phải đi theo đến.

Giờ phút này trong lòng Cung Huân Đại đã sớm không còn hứng thú gây rối loạn trong nội đình của Khang Tư, chỉ là có
chút tò mò Khang Tư làm thế nào có thể sống sót dưới long quyển phong.

Nếu Cung Huân Đại biết, nhờ vậy mà mình tránh được tai họa rơi vào
tay giặc ở phủ Đại Đô đốc, nói không chừng nàng còn cảm tạ lòng tham
danh lợi của chính mình.


Liễu Thanh Dương yên lặng nhìn chăm
chú vào bến cảng, hắn không nghĩ tới Khang Tư chẳng những còn sống sót ở dưới long quyển phong, mà còn trong thời gian ngắn như thế, thành lập
thế lực ở bắc quốc.

Hơn nữa thế lực này còn không phải thế lực bình thường, cứ nhìn hắn có thể chiếm bến cảng thiên nhiên duy nhất
trên Tuyết Long Giang thì biết.

Mà càng làm cho Liễu Thanh
Dương bội phục nhất là: Cho dù Khang Tư thoát ly thế lực trung tâm đã
hơn một năm, hắn hoàn toàn bị người ta xác định đã chết, thế mà vừa được biết tin tức hắn may mắn còn sống, ngay lập tức có rất nhiều thủ hạ hết dạ trung thành vứt bỏ hết mọi chuyện lên đường tìm tới.

Điểm
ấy thật khiến Liễu Thanh Dương cảm thấy kính nể sâu sắc, bởi vì làm cho
thủ hạ dưới trướng có lòng trung thành như vậy, cũng không phải là quân
chủ bình thường có thể làm được.

Nghĩ lại, đâu có người quân
chủ nào bị xác nhận đã chết, thủ hạ dưới tay còn có thể giữ lòng trung
thành, vừa nghe được tin quân chủ sống lại lập tức tìm tới gặp mặt?

Chỉ sợ trong lịch sử khắp thiên hạ, cũng không có được mấy quân chủ như vậy đâu.

Chính mình khi nghe mệnh lệnh của Tương Văn, mang theo đội chiến
thuyền nhiều như vậy đến nơi đây: Một là chính mình cũng không muốn tham dự chiến đấu tranh quyền đoạt lợi ở Thủ Các; hai là chính mình biết rõ, chỉ cần vừa nói ra chữ “không”, lập tức Tương Văn sẽ giết chết mình
ngay, hơn nữa sẽ không một chút nương tay giết chết toàn bộ sĩ quan có
liên quan với mình trong hải quân.

Tương Văn có năng lực này, cũng có thủ đoạn ác nghiệt này.

Nếu chuyện đã không vi phạm nguyên tắc làm người của mình, cũng không vi phạm đại nghĩa, còn có thể giữ được cái mạng của mình cùng các sĩ
quan, như vậy có phục tòng mệnh lệnh cũng là chuyện đương nhiên phải
làm.

Nói không chừng còn phải dựa vào Khang Tư, mình mới có cơ hội Thống soái đội chiến thuyền đến Đông đại lục đây! Nếu dựa vào Thủ
Các kia mà muốn thực hiện giấc mộng của mình quả thật rất khó thành hiện thực.

Ngay lúc những người trên kỳ hạm Tương Văn đều đang
miên man suy nghĩ, đắm chìm trong suy tư của bản thân thì kỳ hạm chậm
rãi tới gần bến cảng. Cảng Thanh Hương bốc lên cuồn cuộn khói báo động.

Hẳn là ngay từ đầu người chạy vào báo cáo tình hình đã mang viện binh tới. Tuy nhiên khói báo động này rất nhanh giảm bớt, có lẽ vì phía sau
nhận được tin tức, biết người tới không phải là địch nhân.

Kỳ
hạm vừa mới ngừng ổn định, cầu thang gỗ lập tức được đẩy lại, người trên thuyền còn chưa kịp làm ra phản ứng, một bóng người liền vọt đi lên.

Người này vừa lên tới liền la to;

- Hai vị đại tẩu! Các người rốt cục cũng tới rồi!

Vốn binh sĩ đang ở thế đề phòng cẩn mật, vừa thấy rõ người này liền lui lại chắp tay thi lễ.

- Ra mắt tam gia!

Ngả Lệ Ti thần tình kích động đang định nói gì, đột nhiên phát hiện Y Ti Na mặt đỏ bừng cúi đầu xuống, nàng nhướng mày, đột nhiên tỉnh ngộ
lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn An Tái Kháng kêu lên:

- Ngươi gọi chúng ta cái gì?

An Tái Kháng ngây ra một lúc, vuốt gáy thần tình khó hiểu hỏi:

- Gọi là đại tẩu! Không thì gọi các người là gì?

- Cái gì?

Người ở đây tất cả đều hiểu được kinh hô lên, Tương Văn lại có vẻ hấp tấp hướng về phía An Tái Kháng hỏi:

- Tam gia! Chủ thượng quyết định rồi à?

An Tái Kháng liếc nhìn một cái, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, nhưng lại vạn phần khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn lén đại mỹ nhân của mình, không khỏi đắc ý cười.

- Hì hì! Ta hỏi đại ca khi nào thì kết hôn
cùng hai vị tẩu tẩu, đại ca giao cho ta phụ trách, cho nên ta liền quyết định tẩu tẩu vừa đến đây liền chuẩn bị cử hành hôn lễ.

Giờ
phút này trong lòng An Tái Kháng thật sự là đắc ý phi thường, tuy rằng
Khang Tư không có tỏ rõ ý định, nhưng bản thân hắn biết là Khang Tư có ý chấp thuận.

An Tái Kháng cũng rất hiểu rõ tình cảm của hai mỹ nữ đối với đại ca. Hai nàng có mặt ở đây không phải cùng nhau có ý tứ
này sao!

Nhưng nếu song phương đều đã có ý lựa chọn, chính
mình đương nhiên phải giúp cho hai bên gạo nấu thành cơm, tránh cho
người thừa kế của hệ thống Khang Tư kéo dài quá lâu không có xuất hiện.

Như vậy làm ra chuyện gióng trống khua chiêng vừa rồi, tin rằng đại ca muốn thanh minh giải thích cũng không có can đảm làm.

Bởi vì một khi nếu Khang Tư đại ca thanh minh thanh nga, hai nàng đại mỹ nữ kia khẳng định sẽ thương tâm rời đi, nhất định Khang Tư đại ca
cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Nói cách khác, lần này An Tái Kháng có làm ra thịt heo sống đưa tới miệng, Khang Tư như thế nào cũng phải ăn sống đây.

An Tái Kháng vừa nói ra lời này, trong lòng Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na
vừa mừng vừa sợ: Mừng chính là tâm nguyện cuối cùng của mình đã toại
nguyện. Cái tên đầu gỗ kia sau khi trải qua nguy cơ sinh tử cuối cùng đã mở mang đầu óc rồi.

Kinh sợ chính là nếu thời điểm Tương Văn
thông báo cho mình, chính mình không trước tiên kịp làm ra phản ứng,
khẳng định sẽ bị Tương Văn vứt bỏ lại ở phủ Đại Đô đốc. Nếu như vậy, An
Tái Kháng đối với lối xưng hô của mình khẳng định sẽ giữ nguyên như
trước kia, thậm chí còn có thể vì mình không có xuất hiện mà sau này sẽ
coi thường mình.

Này thật đúng là may mắn mà!

Mọi
người nhận được tin tức này đều vui mừng chủ thượng gàn dở của mình kia
rốt cục sắp có gia đình rồi. Sau đó mọi người đều suy nghĩ có phải chủ
thượng nhà mình bởi vì đã trải qua giờ phút sinh tử vừa rồi, mới thay
đổi chủ ý quyết định kết hôn hay không?

Tuy nhiên nếu thật sự
thay đổi chủ ý, hẳn là đã sớm kết hôn ở Tuyết quốc bên này, làm gì đợi
hai người Ngả Lệ Ti, Y Ti Na đến đây mới kết hôn chứ?

Nói không chừng hai người không thể đến đây, nếu như vậy thì làm sao bây giờ?

Mọi người đều lắc lắc đầu, vứt cái vấn đề đã không có khả năng xuất hiện này qua một bên.

Hôm nay thật đúng là song hỷ lâm môn đây! Chẳng những tìm được Khang
Tư người chủ đáng tin cậy, hơn nữa chủ công còn chuẩn bị kết hôn, mà kết hôn rồi khẳng định sẽ có người thừa kế xuất hiện. Vậy hệ thống Khang Tư sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống tìm không thấy người thừa kế. Quả thật là niềm vui lớn nha.

- Được rồi! Chúng ta không nên nói nhiều như vậy, đại ca còn chờ ở dưới đấy! Chúng ta mau đi xuống đi!

An Tái Kháng bị người vây quanh dò hỏi vấn đề Khang Tư, hắn lập tức giơ tay đầu hàng la to.

Hắn vừa nói xong, Ngả Lệ Ti, Y Ti Na lập tức phóng vèo xuống.

Tương Văn phất tay một cái vội theo sau, mấy tên mật vệ lập tức nối gót theo.

Chủ thượng đã có quyết định, thân phận hai mỹ nữ này liền hoàn toàn
khác trước, Tương Văn đương nhiên phải tăng cường bảo vệ cho hai nàng.

Tuy rằng Tương Văn cũng muốn là người trước tiên nhìn thấy Khang Tư,
nhưng cơ hội như vậy thì không thể tranh giành với hai đại mỹ nữ này,
cho nên Tương Văn đành phải chụp lấy vị trí người thứ ba xuống thuyền.

Khang Tư lẳng lặng chờ đợi ở dưới bến cảng, hoàn toàn không biết An
Tái Kháng “giả truyền thánh chỉ” bán đứng hắn, hắn cũng thật hoàn toàn
không ngờ hai người Y Ti Na, Ngả Lệ Ti lại đi theo đội chiến thuyền đến
đây, hắn chỉ đang cảm khái Tương Văn “chuyện bé xé ra to”, chỉ vì tìm
kiếm mình lại điều động hơn phân nửa hải quân của phủ Đại Đô đốc Đông
Nam đến đây.

Đúng lúc này, Khang Tư bất ngờ nhìn thấy hai thân thể mềm mại rơi vào trong lòng mình.

Nghe tiếng khóc thổn thức mà vui mừng kia, vốn khuôn mặt cùng thân
thể cứng ngắc của Khang Tư đều mềm nhũn xuống, hai tay hắn vốn không thể nhúc nhích được, theo biểu tình yêu thương xuất hiện trên mặt, cũng
khôi phục lại bình thường, hắn choàng tay ôm chặt hai mỹ nhân trong
lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui