Cô Độc Chiến Thần

* (Phẫn trư cật lão hổ: giả heo ăn hổ, giả chết bắt quạ. Ý nói: giả yếu để lừa kẻ khác... )

Phẫn trư cật lão hổ là giả làm con heo ăn thịt con hổ. Cái này là
cách nói khác đi của kế thứ 20 trong 36 kế của Tôn Tử Binh pháp: "Ban
trư ngật hổ" (Giả làm con heo ăn thịt con hổ)

Lão Tử nói:
“Người cực khôn khéo mà làm ra vụng về”, cũng như câu “đại trí nhược
ngu”. Người đi săn thường học tiếng heo kêu rồi tự giả làm heo để nhử
con hổ.

Đối với kẻ thù, ta hãy giả ngu như một con heo, trên
bề mặt cái gì cũng thuận chịu, lúc nào cũng cười, lúc nào cũng cung kính để cho địch mất hết nghi âm. Chờ thời cơ chín, tìm thấy chỗ nhược của
kẻ thù mà đập đòn sấm sét.

- Dùng việc không gì quan trọng bằng bí mật.

- Hành động không gì quan trọng bằng thừa lúc bất ý.

- Dò xét không gì quan trọng bằng làm cho địch không hay biết.

- Bên ngoài ra vẻ loạn mà bên trong rất có cơ ngũ.

- Tỏ ra đói mệt nhưng thật là no khỏe.

- Làm ra ngu xuẩn nhưng rất tinh tường.

Những câu trên đây chính là căn bản lý luận của kế “Ban chư ngật hổ” vậy.

Trích giải thích của ThanhPhong *********.vn

-------------------

Vừa nhìn thấy bốn tên lính đánh thuê đeo cùng một huy hiệu xuất hiện, tất cả mười mấy tên lính đánh thuê tại đây đều hung tợn nhìn chằm chằm
bọn họ, trong lòng rất là bất mãn.

Một đoàn lính đánh thuê
không ngờ lại đến tranh phần cùng những đội lính đánh thuê độc lập mình, thật sự là quá mức không thức thời.

Tuy nhiên nhìn đến trừ
bốn người bọn họ, bên ngoài chỉ có tám người nam trợ uy không có mang
huy hiệu gì, liền biết đó là một đoàn lính đánh thuê mới thành lập nhỏ
thật đáng thương, lập tức địch ý giảm đi vài phần.

Bốn người
Khang Tư không có nghĩ nhiều đều lần lượt lấy ra mộc đao trì cung, lính
đánh thuê lập tức không hề chú ý tới đám người Khang Tư nữa, tiếp tục để cho người ta thả chim bay lên làm bia bắn.

Ở đây hơn mấy chục người lính đánh thuê tay cầm đao thuẫn cùng nhìn nhau một cái, bốn tên
lính đánh thuê rõ ràng có quan hệ bằng hữu bước ra hướng tới bốn người
Khang Tư bày ra tư thế chuẩn bị công kích.

Khang Tư vừa rồi ở
bên cạnh đã biết việc chọn người này là chọn lựa bằng cách nào: mọi
người tùy ý tiến vào sân đấu sau đó tùy ý khiêu chiến, đến khi nào chỉ
còn lại ba mươi người mới thôi.

Hết thảy các trận chiến này
đều không có người chủ trì, hoàn toàn là tự phát, điều đó nói rõ việc
chọn lựa như vậy ở nơi này đã xem như một loại tập tục, đã có ước định
mà thành quy củ. Đối với bốn người ra khiêu chiến này, Khang Tư hướng ba người Giáp Linh nói:

- Không nên đả thương người.

Nói xong, tiến lên một bước, vung mộc đao lên một cái liền đánh bay mộc
đao của một tên lính đánh thuê, đồng thời gác mộc đao lên cổ hắn.

Mà động tác của ba người Giáp Linh còn mau chóng hơn, người khác còn
chưa kịp thấy rõ sao lại thế này, mộc đao của bọn họ đã đặt ở cổ họng
đối phương rồi. Chung quanh đầu tiên là một cảnh yên tĩnh, tiếp theo đó
là vang lên một tràng tiếng “ồ”, chỉ có tám tên nô bộc Bỉ Lâm Đặc Tư này đang cố sức rống to trầm trồ khen ngợi.

Bốn người Khang Tư
cũng mặc kệ không quản tới những người đang đứng sững sờ nơi đó, buông
tha bốn đối thủ, đi tiếp tới mấy chục nam nhân cầm đao thuẫn. Không đợi
đám nam nhân này kịp có phản ứng, bọn họ dùng mộc đao huých nhẹ trên cổ
mỗi người một cái, liền đổi mục tiêu kế tiếp.

Mở đầu vài người còn cho rằng bởi vì mình đang sững sờ mới có thể dễ dàng trúng chiêu
như thế, nhưng nhìn thấy những người sau đó dù đề phòng cách mấy cũng
giống nhau dễ dàng bị trúng chiêu, bọn họ không khỏi ớn lạnh trong lòng.

Nếu bốn người này dùng chính là đao thật, vậy thì những người mình
chẳng phải là ngay cả phản kháng cũng chưa kịp làm ra, liền toàn bộ bị
giết chết rồi sao?


Nhìn bốn người Khang Tư ung dung thoải mái
đứng ở một bên, chờ đợi mọi người khiêu chiến, tất cả lính đánh thuê
trong sân đấu đều hai mắt bốc lửa...

Như thế nào có thể như vậy! Rõ ràng là gấu chó hung tàn, không ngờ lại giả dạng làm con dê núi nho nhỏ?

Lính đánh thuê bậc một. Con bà nó! Chiêu thức đó ít nhất phải là lính đánh thuê đã ngoài cấp năm!

Tuy rằng các lính đánh thuê hận không thể chửi ầm lên, nhưng thế giới này chính là thực lực trên hết, bản lãnh của người ta cao như vậy nhưng thích làm bộ như dê con gạt người, ngươi có thể làm gì chứ? Không thể
nói được, chọc tức người ta, nếu dùng đao thật chém ngươi một đao, vậy
thì xong bố cái đời rồi.

Cho nên các lính đánh thuê đành phải vò vò cái mũi, cam chịu số phận đi tranh giành mười một danh vị còn lại.

Còn các lính đánh thuê sử dụng cung tên tuy rằng cùng chính mình
không có vấn đề gì, nhưng đối mấy người Khang Tư cũng không có cảm tình
cho lắm.

Ai bảo bốn tên này dám trêu đùa đám lính đánh thuê độc lập bọn mình chứ.

Mọi người chung quanh đã qua cơn sửng sốt từ lúc bắt đầu, tiếp theo
vỗ tay cổ vũ, cuối cùng khiếp sợ: một loạt tình cảm này, không khỏi ồn
ào huyên náo hẳn lên. Đều sôi nổi khiển trách mấy người Khang Tư giả heo ăn lão hổ, chẳng qua những người này cũng chỉ nói mà thôi, không ai dám ra mặt gây sự.

Chỉ có tên lính đánh thuê lúc nãy nhắc nhở Khang Tư là hô lớn:

- Huynh đệ! Các ngươi lợi hại như vậy, vì sao lại đeo huy hiệu bậc một vậy? Việc này không phải khiến người ta hiểu lầm sao?

Khang Tư hiểu rằng gã lính đánh thuê này hiển nhiên là tạo cho mình
một cơ hội để giải thích, xem ra quả là một người tốt, hắn không do dự
cười nói:

- Thật có lỗi! Chỉ là chúng ta không có tiền lệ phí tham dự khảo hạch thăng cấp.

Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi lời khiển trách đều biến mất.
Mà trong sân đấu này vốn các lính đánh thuê có ý nghĩ không tốt, cũng
đều vứt bỏ lòng thù địch.

Khó trách cả đoàn lính đánh thuê
người ta đều phải đến tham dự tranh cử như vậy. Hóa ra vì người ta không có tiền nên tới đây chứ không phải cố tình là gấu chó giả dạng dê con.

Đến lúc này hoàn toàn không còn ai để ý tới vì sao một đoàn lính đánh thuê hùng mạnh lại bần cùng như vậy, mặc dù tại thế giới này thực lực
là trên hết, thực sự rất hiếm khi xuất hiện chuyện như vậy.

Sở dĩ như vậy, có lẽ chính vì mọi người cần một cái lý do để không để ý
tới mà thôi. Tuy nhiên đám người Bỉ Lâm Đặc Tư ngược lại kiên quyết cho
rằng Khang Tư là giả dạng dê con ăn gấu chó.

Bọn họ nghĩ rằng
Khang Tư còn có hơn trăm kim tệ đủ để tăng lên mấy cấp bậc, nếu không
phải cố ý, làm gì còn muốn đeo huy hiệu cấp thấp vậy chứ?

Về phần gã hán tử tự xưng là dẫn đầu thương đội Bỉ Tuyết, thì lại yên lặng nhìn chăm chú vào bốn người Khang Tư.

Từ lúc phát hiện đám người Khang Tư có năng lực hùng mạnh, hắn cũng đã phái thủ hạ đi xin chỉ thị cấp trên.

Một lát sau, một tên tiểu nhị dáng vẻ bình thường tiến đến gần bẩm báo nói:

- Tổng quản! Chủ nhân nói không có vấn đề gì, đoàn lính đánh thuê
Bạch Mạn Mân Côi là vừa đăng ký, hơn nữa bọn họ vừa lĩnh nhiệm vụ thứ
nhất, chính là đoàn cường đạo Hách Nhĩ Phu, cho nên bọn họ có tham gia
tranh cử hộ vệ cũng là chuyện bình thường.

Tổng quản nghe nói như thế, không nói gì thêm gật gật đầu, đồng thời cũng dời ánh mắt khỏi đám người Khang Tư.

Động tác của cung tiến thủ bên kia so ra nhanh hơn, bắn ra mấy mũi
tên liền phân cao thấp, cho nên trừ bốn người Khang Tư là nhóm thứ hai
hoàn thành tranh cử. Tuy nhiên nhóm đao thuẫn động tác cũng không chậm,
trải qua một hồi giao tranh, sau khi còn lại mười một tên lính đánh
thuê, một đoạn thời gian cũng không có người nào tiếp tục ra sân đấu,
danh sách cũng được định đoạt.

Nhìn đến kết quả đưa ra, gã
tổng quản liền gõ lên mấy tiếng chuông đồng. Mấy gã nhân viên nghiệp
đoàn lính đánh thuê lúc này mới đi ra, cầm một xấp giấy công chứng để
làm khế ước giữa hai bên. Chuyện giấy tờ rất nhanh kết thúc, sau đó một
hàng ba mươi người cứ như vậy theo tổng quản rời đi.

Trước khi rời đi, Khang Tư từng hỏi gã tổng quản tám nô bộc của mình phải giải
quyết như thế nào, tổng quản đầu tiên là ngắm tám người Bỉ Lâm Đặc Tư
vài lần, sau đó cấp ra đáp án khiến Khang Tư cảm thấy có chút bất ngờ,
lại cảm thấy hẳn là phải như vậy: có thể ngồi xe ngựa, nhưng phải làm
việc tạp dịch, không có tiền lương, phí ăn uống phải tự gánh vác, chỉ có khi tham chiến mới được chia chiến lợi phẩm. Tập tục ở đây hẳn chính là như thế, cho nên Khang Tư thấy đám người Bỉ Lâm Đặc Tư không có ý kiến
cũng đồng ý không sao cả.


Đi vào một khoảng đất rất rộng nhà
cửa thật lớn, nhân viên hộ vệ có tới hơn trăm người, đám người Khang Tư
còn chưa biết rõ cảnh vật chung quanh như thế nào, đã được đưa tới một
chỗ hẻo lánh bố trí trong một căn phòng.

Gã tổng quản chỉ nhắc nhở một câu không được rời khỏi đình viện nhỏ này xong liền rời đi.
Khang Tư bắt đầu nói chuyện với các lính đánh thuê lâm thời, nhưng không biết vì cố kỵ mười hai người Khang Tư bên này là một đám người cường
hãn, hay là bởi vì Khang Tư đánh mất mặt mũi bọn họ, nên cũng không có
người nào chào hỏi đám Khang Tư, dường như là chuẩn bị cô lập đoàn lính
đánh thuê Khang Tư này vậy.

Ngày hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng,
tiếng ồn ào ầm ĩ vang lên khắp khu phòng ốc, người dọn tuyết thì dọn
tuyết, người dắt ngựa thì dắt ngựa, người khuân vác thì khuân vác vật
tư. Đám lính đánh thuê Khang Tư lại ở một bên vừa thờ ơ quan sát vừa rèn luyện. Riêng tám người Bỉ Lâm Đặc Tư thì không có tốt số như vậy, bụng
trống rỗng mà phải làm lao động. Ánh mắt Khang Tư thoáng lướt qua đám
người hầu khuân vác vật tư, nhìn thấy đều là một số lương khô cùng củi
lửa, tuyệt đối không có bất kỳ một kiện hàng hóa nào, phỏng chừng thương đội Bỉ Tuyết này đã sớm chất hàng hóa lên xe ngựa rồi.

Một ổ
bánh một chén canh thịt chính là bữa sáng, đối với đãi ngộ này, tất cả
lính đánh thuê bao gồm đám người hầu Bỉ Lâm Đặc Tư bên trong, đều rất
vừa lòng. Sau đó mọi người leo lên những chiếc xe ngựa loại lớn dài cỡ
năm sáu thước, rộng hơn hai thước. Viên tổng quản ra lệnh một tiếng,
mười lăm chiếc xe ngựa to lớn cứ như vậy ầm ầm chạy ra khỏi khu nhà ở.

Ba mươi lính đánh thuê Khang Tư, một nửa ở phía trước một nửa ở phía
sau, ở giữa là hộ vệ của chính thương đội. Nhìn cách bảo vệ sâm nghiêm
như vậy, phỏng chừng những thứ đáng giá đúng là ở trên mấy chiếc xe ngựa ở giữa. Tuy nhiên đám lính đánh thuê đối với chuyện đề phòng cùng không tin tưởng mình lộ liễu đó, tất cả đều làm như không thấy. Tin rằng cả
nhóm đều biết rõ, tình cảnh lính đánh thuê lâm thời còn lâu mới được
người ta tin cậy.

Khởi hành được hai ba ngày, suốt dọc đường
tới nay vẫn bình an vô sự, nguyên vốn đám lính đánh thuê tưởng rằng sẽ
gặp cường đạo, có phần thất vọng rất nhiều lại có điểm vui mừng. Dù sao
không cần phải chiến đấu cứ theo đội ngũ đi tới như vậy, chẳng những
được bao ăn bao ở còn có thể lĩnh tiền công ngày, đúng là trước giờ chưa từng gặp qua. Đám lính đánh thuê quả thực hận không thể cứ như vậy đi
suốt luôn mấy trăm ngày.

Lúc này sắc trời lại ảm đạm xuống,
giữa bầu trời tuyết bay tán loạn, mười lăm chiếc xe ngựa to lớn chạy rất nhanh trên đường phủ đầy tuyết, mà phía sau những chiếc xe ngựa đó là
một đám hơn mười chiếc xe trượt tuyết do tuyết khuyển kéo. Khang Tư khi
biết vấn đề ăn uống của tám người Bỉ Lâm Đặc Tư tự mình chu cấp, lúc lên đường hắn liền mang theo tuyết khuyển kéo xe trượt tuyết, đồng thời gom tất cả quần áo binh khí thực vật các loại đều chất lên. Đương nhiên,
đám tuyết khuyển lần này kéo theo chỉ là xe trượt tuyết bình thường,
chiếc xe tuyết to lớn của hắn đã được gửi lại ở đó.

Trong chốc lát trên đường, chiếc xe ngựa ở phía trước cố ý khống chế tốc độ, toàn
bộ đoàn xe dần dần chạy chậm lại, sau đó xe ngựa phía trước liền đổi
phương hướng, nhanh chóng chạy tới một hướng khác, tất cả đám lính đánh
thuê trên các chiếc xe ngựa kia đều “ồ” lên.

Dựa theo lệ
thường, sau khi chạy mấy canh giờ sẽ đến một thôn trang nào đó, mới có
thể hưởng thụ chút cơm canh nóng hổi. Lính đánh thuê bình thường không
nghĩ nhiều như vậy, nhưng lính đánh thuê khôn khéo thì sẽ chú ý tới: con đường thương đội Bỉ Tuyết này đi hoàn toàn không phải là đường tắt, mà
nếu dựa theo suy nghĩ nghiêm túc con đường chạy đi lúc đầu, hơn nữa chạy vòng vèo qua các thôn trang liên tiếp nhau. Nếu là mùa hạ, đi như vậy
thì rất bình thường, nhưng hiện tại là mùa đông tuyết rơi dày đến đầu
gối, xe trượt tuyết hoàn toàn không nên lãng phí thời gian như thế.

Khiến người ta lưu tâm nhất chính là, khi thương đội qua các thôn
trang đó, đều đã dừng lại một đoạn thời gian, nhưng không có làm bất cứ
giao dịch gì, điểm ấy đã đủ để cho đám lính đánh thuê khôn khéo ghi nhớ
trong lòng, đồng thời bắt đầu cẩn thận đề phòng hơn lên.

- Chủ thượng! Thương đội này có điều kỳ quái, thành viên bình thường nói
chuyện với nhau không dẫn người chú ý, từ đầu cũng không nói ra mục đích của bọn họ, cũng không giới thiệu thương đội của bọn họ. Hơn nữa, trong năm chiếc xe ngựa kia từ lúc xuất hành tới giờ hoàn toàn không có mở ra lần nào, có cần chúng ta trước một bước điều tra xem sao không?

Giáp Nhất nhỏ giọng bẩm báo với Khang Tư.

Khang Tư cười cười:

- Điều tra cái gì? Chúng ta hiện tại chính là lính đánh thuê, không
cần phải xen vào chuyện cố chủ vận chuyển hàng hóa gì, chỉ cần dựa theo
hiệp ước làm việc là được.

Nghe nói như thế, Giáp Nhất cũng
không khỏi cười thầm: Chính mình quả thực quá nhạy cảm rồi, nhìn thấy
đối phương vừa có điều khác lạ đã nghĩ tới điều tra cho rõ ràng, còn
tưởng rằng đang ở hệ thống mật vệ sao? Hiện tại mình chỉ là một tên lính đánh thuê mà thôi!


Qua một thời gian không lâu, xe ngựa chạy
vào một thôn trang đang nổi lên khói bếp, chậm rãi dừng lại trên một
khoảnh đất trống, đám lính đánh thuê theo thói quen nhanh chóng nhảy
xuống xe ngựa đề phòng cẩn mật. Gã tổng quản thương đội cũng giống như
lúc trước, yên lặng đợi một lúc mới xuống xe ngựa. Nhìn đến thôn trang
hắn thưòng lui tới phía trước, mấy hương lão quen biết đang đứng đó cung kính nghênh đón. Gã tổng quản không khỏi mỉm cười, trong vòng vây những tên hộ vệ hắn đi tới phía các hương lão. Mà đám lính đánh thuê đang đề
phòng cẩn thận nhìn thấy giống như mấy ngày qua không có vấn đề gì, rất
là thoải mái tránh ra nhường đường.

Đúng ngay lúc gã tổng quản đang tươi cười, vừa mới đi tới mấy bước, mấy hương lão đang khom người
cung kính, đột nhiên ngẩng đầu lên, từ sau lưng lấy ra một cây nỏ đã lên dây sẳn, nhắm vào gã tổng quản bóp cò, “vù vù” vang lên mấy tiếng, gã
tổng quản tuy rằng không kịp có phản ứng, nhưng mấy tên người hầu hộ vệ
quanh hắn lại rất nhanh chắn ở phía trước. Một tràng tiếng kêu thảm
thiết vang lên, mấy tên hộ vệ ngã xuống hai gã, còn lại mấy tên bị
thương cố dùng thân thể che chắn ở phía trước.

Giáp Nhất Giáp
Nhị trước tiên hộ vệ hai bên Khang Tư, Giáp Linh lại biến mất trong nháy mắt, còn Bỉ Lâm Đặc Tư sau một thoáng sửng sốt, cũng lập tức dẫn đám nô bộc vây quanh Khang Tư, bọn họ vừa ra khỏi thành Bỉ Khắc liền sử dụng
vũ khí của bang Tuyết Lang trang bị cho mình.

- Địch tập kích.

Các tên lính đánh thuê la lên một tiếng, lập tức có mấy tên rút đao
lui về bảo vệ gã tổng quản, một số thì lập tức phóng về hướng đám hương
lão, còn lính đánh thuê cung tên kéo cung chuẩn bị bắn. Nhưng đúng lúc
này, cửa các ngôi nhà quanh khu đất trống đột nhiên đồng loạt mở rộng,
mỗi gian nhà đều ào ra bốn năm tên tráng hán tay giơ cao lưỡi đao sắc
bén, trong nháy mắt đã có hơn trăm người bao vây quanh mười lăm chiếc xe ngựa. Không những thế, tuyết đọng trên nóc mỗi gian nhà cũng cùng một
lúc bật tung lên, trên nóc mỗi gian nhà đều hiện ra ba tên cung thủ
giương cung nhắm vào mục tiêu. Nhìn thấy nhiều địch nhân như vậy, sắc
mặt đám lính đánh thuê đều xuống sắc rất khó coi.

Bên mình
cộng với hộ vệ của thương đội cũng chỉ hơn mấy chục người, mà đối thủ
nhiều hơn gấp mười lần, đặc biệt là hơn mấy chục tên cung thủ trên cao
nhìn xuống như hổ rình mồi, tất cả mọi người đều biết lần này mình xong
đời rồi. Những cung thủ và người cầm đao đó vừa xuất hiện, cũng không
giống như mấy hương lão vừa rồi không thèm nói một lời liền động thủ, mà chỉ yên lặng vây quanh mọi người, nhưng vẫn không phát động công kích.

Nếu đối phương không có phát động công kích, vậy chứng tỏ có thể đàm
phán, đám lính đánh thuê đều nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng vẫn khẩn trương
như trước, nhưng đã trấn định hơn rất nhiều, giờ phút này bọn họ thật
không ngu dại gì giành trước công kích để đi tìm chết.

Gã tổng quản cũng không để ý đến thi thể dưới chân và đội hộ vệ bị thương vây
quanh hắn, nhìn quét qua đám người võ trang một cái, sau đó rất ngạo
nghễ kêu to:

- Các tráng sĩ các người là ở núi nào? Tại hạ là Tổng quản thương đội Bỉ Tuyết, không biết đã làm gì mạo phạm tới các vị?

Đám người võ trang đó không ai hé răng, cũng không ai châu đầu thì
thầm với nhau, tất cả đều yên lặng nhìn chăm chú vào thương đội, biểu
hiện này khiến gã tổng quản ớn lạnh trong lòng. Cường đạo thì không có
khả năng có được khí thế sâm nghiêm như vậy. Tuy nhiên rất rõ ràng, ánh
mắt của đám người võ trang, là như có như không quét nhìn một thoáng về
hướng Khang Tư, phỏng chừng bọn họ cũng rất nghi hoặc, thương đội này
như thế nào sẽ có hai trận hình được bảo vệ kỹ càng như vậy, cái đó và
tin tình báo có điểm không phù hợp đây.

Ngay lúc gã tổng quản định lên tiếng nói điều gì, một tràng tiếng cười ha hả từ phía đám người võ trang bên kia truyền tới:

- Ha ha ha! Ngũ thiếu gia dòng chính của gia tộc Khải Nhĩ thành Bỉ
Khắc khi nào thì biến thành một tên tổng quản của thương đội nho nhỏ này vậy?”

Âm thanh còn chưa dứt, một gã tráng hán thân thể rất to béo, bộ dáng to lớn như một con gấu chó từ trong đám người đi ra. Nghe
tiếng chào này, Bỉ Lâm Đặc Tư đã cầm một thanh binh khí thấp giọng kêu
lên:

- Chủ nhân! Lần này thảm rồi! Không ngờ chúng ta bị cuốn vào vòng tranh chấp của thành Bỉ Khắc rồi!

Đám lính đánh thuê cũng có biểu hiện giống như Bỉ Lâm Đặc Tư, châu
đầu ghé tai thì thào với nhau. Tuy nhiên nói chuyện với nhau thì nói,
cũng không có người nào buông binh khí xuống, xem ra bọn họ đều biết rõ
rằng: đám lính đánh thuê mình sẽ có kết quả thế nào rồi.

Khang Tư có hơi mơ hồ không hiểu hỏi:

- Vòng tranh chấp? Nói như vậy đám người tập kích này cũng là người thành Bỉ Khắc?

- Nơi này vẫn còn trong địa giới Bá tước lĩnh Bỉ Khắc, các thế lực
bên ngoài rất khó tiến vào, càng đừng nói mang nhiều người võ trang như
vậy tiến vào.

Bỉ Lâm Đặc Tư giải thích tiếp:

- Những thương đội lớn, đoàn lính đánh thuê lớn, động tĩnh một chút thiên hạ
đều biết, hơn nữa gia tộc Khải Nhĩ là một trong thành viên hội nghị của
thành Bỉ Khắc năm nay, khẳng định là quyền thế ngập trời. Mà lúc này
biết rõ thân phận cùng lộ tuyến của bọn họ, còn dám hướng bọn họ động
thủ, nhất định là người cùng thế lực!

Gã Ngũ thiếu gia của gia tộc Khải Nhĩ bị vạch trần thân phận, cũng không có thanh minh, ngược
lại run run ngón tay chỉ vào gã to béo kia kêu to:

- Hách Nhĩ
Phu chết tiệt! Ngươi vì cái gì lại ở chỗ này? Tin tình báo mới nhất
không phải nói ngươi ở Nam tước lĩnh Cáp Nhĩ sao? Còn nữa ngươi làm sao

biết hành tung của ta? Ta căn bản chưa từng xuất hiện ở thành Bỉ Khắc,
là ai bán đứng ta?

Người bên thương đội vừa nghe được thân
phận tên to béo kia, tất cả mọi người đều “ồ” lên một tiếng, tên đoàn
trưởng đạo tặc bị Bá tước phủ treo giải thưởng năm nghìn kim tệ, không
ngờ lại dẫn dắt nhiều người như vậy phục kích thương đội của thành Bỉ
Khắc? Quả thực ra ngoài dự liệu của mọi người! Tuy nhiên sau khi biết
đối phương là đạo tặc, sĩ khí đám lính đánh thuê không khỏi tăng cao,
bởi vì nếu là lọt vào vòng tranh chấp nội bộ, những người mình nếu như
liều chết tác chiến, có thể sẽ bị đối phương giận chó đánh mèo mà liên
lụy đến người nhà, nhưng đối phương là đạo tặc, vậy thì không có gì đáng lo ngại.

Bỉ Lâm Đặc Tư có điểm ngượng ngùng nói:

- Chủ nhân! Xem ra không phải tranh chấp nội bộ, là tiểu nhân phân tích sai lầm rồi.

Khang Tư lắc đầu

- Ta thật không nghĩ rằng ngươi phân tích sai lầm, một tên đầu lĩnh
đạo tặc có tên trên bảng danh sách truy nã của nghiệp đoàn lính đánh
thuê, làm thế nào biết rõ tường tận hành tung của thương đội? Làm thế
nào biết rõ thân phận của thủ lãnh thương đội? Điểm quan trọng nhất là:
ngươi cho rằng một đoàn đạo tặc, có thể có được nhiều thủ hạ tuân thủ kỷ luật và mạnh mẽ như vậy hay sao?

Nói xong, Khang Tư chỉ một vòng vào đám người võ trang chung quanh vẫn như cũ không hề có chút tiếng động nào.

Bỉ Lâm Đặc Tư nhìn quét một vòng, sắc mặt lại biến đổi, loại phần tử
võ trang đúng tiêu chuẩn này, không chỉ là đoàn cường đạo, cho dù là
đoàn lính đánh thuê cũng không có khả năng có được. Đoàn cường đạo cùng
đoàn lính đánh thuê cấp bậc trên dưới tuy rằng sâm nghiêm, nhưng kỷ luật khẳng định không thể đạt đến trình độ này, bởi vì tất cả đều lăn lộn để kiếm cái ăn hàng ngày, chịu không nổi thì có thể bỏ chạy lấy người. Cho nên, chỉ có quân đội của các quý tộc mới có thể yêu cầu kỷ luật nghiêm
khắc như thế.

- Chủ nhân! Ý của ngài là những người này đều là quân đội? Hách Nhĩ Phu bị Bá tước truy nã kỳ thật chính là vừa ăn cướp
vừa la làng? Chẳng lẽ Bá tước đối với việc khuếch trương thành Bỉ Khắc
đã bất mãn đến mức này?

Bỉ Lâm Đặc Tư sắc mặt tái nhợt nói tiếp:

- Không phải lại vong ân phụ nghĩa như thế chứ? Phải biết rằng vị trí Bá tước Bỉ Khắc này, chính là từ thành Bỉ Khắc mà vươn lên đấy!

Khang Tư dùng ánh mắt tán dương nhìn Bỉ Lâm Đặc Tư một cái, xem ra gã nô bộc xuất thân kỵ sĩ này vẫn còn nhiều biệt tài, thoáng cái đã có thể hiểu được các mối quan hệ bên trong. Tuy nhiên nghe được câu nói kế
tiếp, Khang Tư không khỏi mỉm cười lắc đầu:

- Không phải là
cái gì vong ân phụ nghĩa, nhớ rõ lời ngươi đã nói, lúc trước phạm vi thế lực của hội nghị Bỉ Khắc chỉ có thể hạn định ở thành Bỉ Khắc phải
không? Nhưng hiện tại xem ra, hội nghị Bỉ Khắc đã sớm vươn tay ra khỏi
thành Bỉ Khắc rồi. Có thể nói là đầu tiên thành Bỉ Khắc làm trái với
hiệp ước ký kết cùng Bá tước Bỉ Khắc, một khi đã như vậy, cũng không nên trách người ta xuống tay. Phải biết rằng, không có một thủ lãnh nào lại nguyện ý để thủ hạ dưới tay xen vào quyền lực của mình, cho dù tay thủ
hạ này là chỗ dựa giúp thủ lãnh ngồi lên cương vị đó.

Nghe nói như thế, Bỉ Lâm Đặc Tư sửng sốt một chút, có điểm giật mình gật gật đầu:

- Nói như vậy cũng đúng! Hội nghị Bỉ Khắc vượt quá giới hạn không
tuân thủ hiệp ước, Bá tước xuống tay với bọn họ cũng là lẽ thường vậy.

Tuy nhiên, Bỉ Lâm Đặc Tư rất nhanh liền chau mày ủ ê hỏi:

- Bây giờ chúng ta làm sao đây? Song phương đều không dễ chọc đâu.

Khang Tư cười cười:

- Thân phận hiện tại của chúng ta là gì?

Bỉ Lâm Đặc Tư lại sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh liền sắc mặt nghiêm
túc xiết chặt chuôi đao, lẳng lặng nhìn chằm chằm phía trước.

Khang Tư nói chuyện ở bên này, Ngũ thiếu gia của nhà Khải Nhĩ cùng Hách
Nhĩ Phu cũng nói chuyện với nhau, Hách Nhĩ Phu nghe Ngũ thiếu gia chất
vấn không khỏi cười to:

- Ha ha! Không ngờ ngươi lại hỏi vì
cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi thật giống như đống phân chó đen thui nổi bật trên nền tuyết trắng sao? Hàng hóa gì đó của các ngươi,
nhất cử nhất động đều hiện rõ trong mắt đại nhân nhà ta, vốn lúc đầu đã
muốn tìm cơ hội thu thập các ngươi, chỉ có điều thấy công lao của các
ngươi lúc trước nên chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho các ngươi mà thôi.
Không nghĩ tới, các ngươi lá gan đúng là càng lúc càng lớn, không ngờ
dám cả gan cung cấp vật tư cho phản quân. Đây chính là các ngươi tự tìm
đường chết, cơ hội quá tốt như thế, như thế nào cũng phải làm suy yếu
các ngươi một chút chứ?

Nói tới đây, Hách Nhĩ Phu hướng về phía đám lính đánh thuê kêu to:

- Chư vị huynh đệ lính đánh thuê! Tin rằng hiện tại các ngươi cũng
biết thân phận của ta rồi. Trận chiến này là lĩnh chủ chiến đấu tiêu
diệt kẻ phản nghịch. Vốn dựa theo quy củ, các ngươi đứng về phía kẻ phản nghịch hẳn là toàn bộ giết hết, nhưng dưới tình huống các ngươi không
biết rõ tình thế, ta chiếu theo quyền lực lĩnh chủ đại nhân ban cho,
chấp thuận cho các ngươi rời khỏi trận tranh đấu này.

Thanh âm của Hách Nhĩ Phu còn chưa dứt, gã Ngũ thiếu gia liền cười lớn nói:

- Ha ha! Một tên đầu mục đạo tặc bị nghiệp đoàn lính đánh thuê treo
giải thưởng, không ngờ lại nói với lính đánh thuê cái gì lĩnh chủ ban
cho quyền lợi, không sợ thiên hạ cười đến rụng cả hàm răng sao? Chư vị
huynh đệ lính đánh thuê! Ta không ép các ngươi lựa chọn, nhưng xin các
ngươi hãy nghĩ lại thân phận lính đánh thuê các ngươi, nghĩ lại xem
chúng ta đều là thành viên thành Bỉ Khắc, nghĩ lại xem tên lĩnh chủ vong ân phụ nghĩa kia sau khi thành công sẽ đối đãi với các ngươi như thế
nào đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui