Đội lục chiến Sâm Đặc lúc vừa mới lên đất liền còn có vẻ cẩn thận dè
dặt, sau khi nhóm binh sĩ đầu tiên lên bờ tụ tập lại một chỗ, phát hiện
bên mình đã có binh lực hai Lữ đoàn, phía sau không những có hai mươi
chiếc chiến hạm hộ vệ, hơn nữa binh lực còn đang nhanh chóng tăng cường
theo thời gian trôi qua, đội lục chiến bắt đầu thả lỏng tinh thần.
Các binh sĩ này ở trên thuyền ủy khuất một thời gian dài, tuy rằng
mình là nam nhi của biển, nhưng ai bảo đất liền bình ổn hơn đây, hơn nữa hiện giờ không có nguy hiểm, không nghỉ ngơi một chút sao được?
Cho nên tất cả đều hoạt động thân thể đồng thời cũng bắt đầu rồi nói
chuyện phiếm tán dóc, thậm chí bắt đầu huyễn tưởng lần này có thế cướp
bóc được bao nhiêu của cải trở về.
Thẳng đến lúc các sĩ quan
cố ý tới nhắc nhở, những binh sĩ này mới theo đơn vị ngũ bắt đầu khôi
phục khí thế quân nhân, theo các sĩ quan dẫn đội vừa chặt cây đào hố xây dựng căn cứ đổ bộ lên đất liền lâm thời, vừa bắt đầu phái thám báo ra
ngoài điều tra.
Đến khi các thuyền con bắt đầu vận chuyển vật
tư, đội lục chiến đã tập kết đơn vị Liên đội hoàn tất, ra lệnh một
tiếng, lưu lại một Liên đội đóng ở căn cứ đổ bộ, các Liên đội khác theo
hình rẻ quạt hành quân khuếch tán ra phía ngoài.
Đằng trước
những Liên đội này đều có mấy nhóm thám báo dò đường, bọn họ xuất thân
đều là giặc cướp lão thành, tuy rằng tự nhận là chiếm trước ưu thế, cũng không có khả năng phạm phải sai lầm căn bản như vậy được.
Lý Tuấn Nhiên nghe xong thám báo bẩm cáo tung tích quân địch, cười lạnh hạ mệnh lệnh cho các thủ hạ:
- Truyền lệnh các Liên đội trưởng, nắm chắc bộ đội cho ta, không có
mệnh lệnh, tuyệt đối không cho phép binh lực dưới Đại đội phát động công kích, ra lệnh cho bọn hắn, sau khi tiếp xúc với quân địch, lấy binh lực toàn Liên đội công kích quân địch phía trước, cần phải bảo trì biên chế hoàn chỉnh không được truy kích. Kẻ kháng lệnh cắt chức!
Đối với mệnh lệnh của Lý Tuấn Nhiên như thế, thân vệ rất hiếu kỳ:
-Trưởng quan, mệnh lệnh như vậy có phải quá hạn chế các sĩ quan bên dưới tự phát huy hay không?
- Chính là phải hạn chế bọn họ tự ý chủ trương, binh lực đối diện ít
nhất cũng phải mười hai Liên đội, không khống chế bên phía chúng ta, có
khả năng một cái Đại đội sẽ chạy đi trùng kích một cái Liên đội mất!
Lý Tuấn Nhiên nói.
- Ấy, đây không phải nói rõ sĩ quan binh lính chúng ta anh dũng thiện chiến sao?
Thân vệ có chút không giải thích được.
Lý Tuấn Nhiên hừ lạnh nói:
Hừ, anh dũng thiện chiến? Ngươi thật coi chúng ta hung mãnh như mấy
người Lữ đoàn số một Sư đoàn số một sao? Đừng quên chúng ta là Sư đoàn
số hai! Sư đoàn số hai chưa từng trải qua huyết chiến chân chính! Thật
cho rằng chúng ta có năng lực bằng một cái Đại đội đuổi chạy một Liên
đội sao?
Thân vệ nghe thế, có vẻ không có là đúng nói:
- Trưởng quan, binh lính Sư đoàn số một có hơn một nửa bị điều đi làm Sư đoàn kỵ binh số một rồi, hiện giờ binh lính Sư đoàn số một không
phải có hơn một nửa là từ Sư đoàn số hai chúng ta điều qua sao? Hiện giờ sức chiến đấu của chúng ta cũng không kém mấy mà.
Lý Tuấn Nhiên sửng sốt một chút, tiếp đó khoát tay:
- Hắc, ít nhất hơn một nửa binh lính kia còn có bình bảo mệnh, Sư
đoàn số hai chúng ta có được bình bảo mệnh mới mấy người chứ?
- Quên đi, không nói những chuyện này, bảo bọn họ nghiêm khắc hành động
theo chỉ thị, tuyệt đối không thể lấy ít đánh nhiều, bằng không xuất
hiện tổn thất không đáng có, ta sẽ tìm bọn họ tính sổ!
- Rõ.
Thân vệ vội vàng lĩnh mệnh, đối với thân vệ mà nói, mặc kệ những
chuyện bên dưới, chỉ cần chủ tướng nhà mình leo lên cao, bản thân mình
cũng sẽ được kéo lên theo, thân vệ chỉ cần đảm bảo chủ tướng an toàn và
quân công là được.
Một cái thám báo của đội lục chiến Hạm đội
liên hợp, vừa mới lên một sườn núi nhìn ra xa một chút, còn chưa nhìn rõ hoàn cảnh bốn phía là gì, đã bị mấy mũi tên nhọn chọc thủng, một gã
thám báo cách tên kia mấy thước, vừa mới hô lên: "Có mai phục!" cũng
liền theo chân đồng bạn.
Chỉ là có tiếng la này, cũng để Liên đội chậm rãi di động phía dưới, nhanh chóng làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng các đội lục chiến vừa mới bày tư thế, mưa tên vô số kể từ trong rừng núi đã bắn ra.
Đội lục chiến nhanh chóng nâng khiên tròn nhỏ che lại phần đầu, đáng
tiếc, bọn họ là đội lục chiến, trên người ăn mặc hết sức đơn giản, ngay
cả giáp da cũng không có, dù là che lại phần đầu yếu hại, nhưng không đỡ được thân thể tứ chi, cho nên lượt mưa tên thứ nhất vừa qua, tiếng kêu
thảm thiết thê lương lập tức không ngừng vang lên.
Mưa tên
cuồng bạo trút đủ ba lượt, gây cho đội lục chiến ước chừng một đại đội
hồn phi phách tán, còn sót lại cũng mang ít nhiều vết thương.
Sở dĩ dưới mưa tên có thể trụ lại nhiều người như vậy, cũng là bởi bọn
hắn đều là hạng ngoan độc, thấy đồng đội vừa gục xuống liền kéo lấy làm
khiên che chắn.
Mưa tên vừa dứt, một đám binh sĩ võ trang mặc
quân phục Đế quốc, bên ngoài khoác giáp mây, từ trong vùng núi kia nhanh chóng vọt xuống.
Nhìn lướt qua, lập tức đoán con số đại khái
khoảng sáu ngàn người, con số này khiến trong lòng đội lục chiến cả kinh đồng thời cũng thoáng an tâm.
Kinh hãi là bởi vì đối phương
lại phục kích ở chỗ này, nói rõ đã sớm biết mấy người bên mình lên đất
liền rồi, còn an tâm lại là bởi số lượng đối phương lại gấp đôi bên
mình, cái này không phải là thần trí không rõ cảm nhận sai, mà là đội
lục chiến cho rằng đối phương nếu đã phái ra lực lượng gấp đôi mới dám
phục kích, nói rõ sức chiến đấu đối phương không đáng nhìn.
Bởi có nhận thức như vậy, vốn đội lục chiến đang có chút hỗn loạn bắt
đầu dữ tợn nhìn quân địch ngày càng gần, mình đang muốn tẩy sạch sỉ nhục mới vừa bị dọa nhảy dựng đây.
Chỉ là theo cự ly tiếp cận gần, đội lục chiến phát hiện ánh mắt quân địch trước mắt lại đang toát ra
quang mang chỉ lúc thấy kim tệ mới gặp phải, đây là sao vậy? Lẽ nào đám
người này đem mình trở thành kim tệ sao? Ừm, hẳn là thủ trưởng bọn hắn
hứa hẹn tưởng thưởng, nhưng mà, hắc hắc, phải có cái mạng này mới được.
Quân Khang Tư mạnh mẽ nhào vào khu vực đội lục chiến, máu thịt bay tứ tung tiếng chém giết vang vọng chân trời, những người bên ngoài đội lục chiến chỉ kịp nảy ra ý nghĩ sao có thể như vậy liền mất đi tri giác,
còn bên trong đội lục chiến bởi vì còn có thể chống quân Khang Tư mấy
chiêu, còn có thể thêm được một câu: "Ta dựa vào! Mỗi binh sĩ đều mạnh
như vậy lại còn muốn lấy nhiều đánh ít, đê tiện mà!" mới mất đi suy
nghĩ.
Lần chiến đấu này không tới một giờ liền kết thúc, toàn
đội lục chiến không còn sót lại một ai, mà quân Khang Tư sau khi cứu hộ
nhân viên thương vong bên mình, cả đám như sơn tặc đói lâu ngày, quay
sang thi thể đội lục chiến, kẻ chặt đầu kẻ lục soát thi thể, quả thật là hết sức náo nhiệt.
Còn mấy sĩ quan quân hàm Thiếu tá, lại ở một bên thích ý nói chuyện tán phét:
- Thế nào, đã nói hai Liên đội chúng ta liên hợp lại tranh quân công
là lựa chọn tốt nhất, ngươi xem, lần này không chết mấy người liền tiêu
diệt một Liên đội đối phương, hơn nữa mới mất chút thời gian như thế,
thật là quá dễ dàng mà!
- Hắc, không tệ, nhưng mà đừng quên,
tất cả chiến tích đều phải là hai Liên đội chúng ta chia đều, miễn cho
huynh đệ bên dưới không phục.
- Cái này là đương nhiên rồi,
chờ chút nữa lại tập kích một Liên đội, thân phận đẳng cấp mấy người
chúng ta hẳn có thể tăng lên một cấp nữa rồi chứ?
- Đúng vậy,
vừa nghĩ đến quân công có thể thu được, ta liền không nhịn được nữa, ta
cũng muốn nếm thử đãi ngộ sau khi trở thành võ sĩ có bao nhiêu mỹ mãn
đây.
- Hắc, ta không thèm để ý tới chuyện đẳng cấp, ta nghĩ là sau cuộc chiến này có thể đổi lại được bao nhiêu bình bảo mệnh đây,
trong tay thêm một cái cũng không ngại nhiều, ta chuẩn bị mang đi tán
gái, thứ đó đúng là tán một cái trúng một cái, chính là lợi khí đánh
khắp thiên hạ không địch thủ mà.
Mặc dù ở tràng diện máu tanh
này đàm luận những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, làm cho người ta cảm
giác rất quái dị, thế nhưng các sĩ quan binh lính ở đây lại không cho
rằng như thế.
Mọi người đều đang hâm mộ mấy người sĩ quan cấp
Liên đội, thật là quá soái khí mà, đây chính là đặc quyền chỉ có sĩ quan cao cấp mới có được, không biết lúc nào mình có thể đứng ở bãi đất thi
hoành khắp nơi máu chảy đầy đất này đàm luận chuyện phong hoa tuyết
nguyệt đây chứ?
Ngoài phủ Đại Đô Đốc, quân Khang Tư đặc biệt
có kỵ binh nội vệ đã tề tụ đông đủ, tuy rằng biên chế kỵ binh nội vệ vẫn là một Liên đội như trước, nhân số cũng không theo địa vị Khang Tư
thăng cấp mà tăng lên, nhưng dù cho ai cũng sẽ không dám coi thường Liên đội kỵ binh này.
Chỉ cần một người cưỡi ba ngựa liền biểu lộ
rõ phạm vi công kích cùng tốc độ hành quân các nội vệ này đạt tới trình
độ nào, mà đao thương cung kỵ bộ thủy lục, sáu loại kỹ năng đều đầy đủ,
khiến cho nội vệ ở bất cứ trường hợp nào đều là đơn đấu vô địch.
Mà tinh nhuệ nhất là toàn thân kỵ giáp cùng binh khí cung tiễn, còn
có bình thường đều là sử dụng bình bảo mệnh rồi mới tiến hành huấn luyện siêu cường độ, càng khiến cho sức chiến đấu nội vệ mạnh mẽ đến độ khiến kẻ khác giận sôi.
Thậm chí có người nói, một Liên đội nội vệ
này, chỉ cần địa hình thích hợp, vật tư không thiếu, hoàn toàn có thể
chiến thắng binh lực một Sư đoàn.
Lúc này Liên đội nội vệ vừa
đứng trước phủ Đại Đô đốc, vốn tỉnh Hải Tân còn đang vì hai tỉnh Hải Vũ, Hải Quảng liên hợp xâm chiếm cảng khẩu, khiến cho sóng ngầm cuộn trào
liền an tĩnh lại.
Tuy rằng phủ Đại Đô Đốc rất gần cảng, nhưng
kẻ ngốc cũng biết dù là Hải Quảng, Hải Vũ đổ bộ một Sư đoàn, cũng không
có khả năng dễ dàng giải quyết kỵ binh nội vệ phủ Đại Đô Đốc.
Mà chỉ cần cái chủ soái Khang Tư này bình yên vô sự, quân Khang Tư sẽ
không tan vỡ, mà quân Khang Tư sẽ không tan vỡ tuyệt đối có thể nhanh
chóng quay về, thế nhân thấy qua sức chiến đấu của quân Khang Tư, tuyệt
đối sẽ không tin tưởng liên quân Hải Quảng, Hải Vũ có thể lấy được chỗ
tốt nào từ trong quân Khang Tư quay lại.
Phủ Đại Đô Đốc, tuy
rằng Khang Tư thân mặc giáp đeo bội đao đầy đủ, nhưng thần sắc vẫn nhẹ
nhàng như trước lật xem một quyển sách, đồng thời còn có lòng rảnh rỗi
nghe Tương Văn hồi báo nha môn các nơi tiến hành chuẩn bị công tác vụ
cày xuân.
- Chủ thượng, ruộng đất hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân đã thống kê xong rồi.
Tương Văn nhìn công văn hồi báo nói.
Vốn công tác này hẳn là chuyện của quan văn, nhưng ai bảo Tương Văn
nắm trong tay hệ thống mật vệ đây chứ, tình báo của hắn so với quan văn
thì chi tiết hơn nhiều.
- Tỉnh Hải Tuyền hiện có 235 vạn mẫu
ruộng tốt, tỉnh Hải Tân hiện có 21 vạn mẫu, bình quân mỗi mẫu thu lương
thực khoảng ba thạch.
Tương Văn nói đến đây, Khang Tư đã có chút giật mình:
- Cái gì! Chẳng những tỉnh Hải Tuyền so với trước kia thiếu đi một
phần ba, hơn nửa tỉnh Hải Tân ngay cả một phần mười theo sổ sách ghi
chép cũng không có?
Khó trách dáng vẻ Khang Tư như thế, ở thời đại này, lương thực chính là tất cả, tính toán chiếu theo số đất ruộng
tỉnh Hải Tân, ngay cả một thạch cao Lôi gia cũng không bằng, nên biết
đây chính là một hành tỉnh đấy!
Tương Văn lắc đầu chua xót:
- Chủ thượng, sổ sách ghi chép là tư liệu thời kỳ thịnh thế, mà đây
là tư liệu ruộng tốt có thể trực tiếp trồng trọt hiện giờ, các đồng
ruộng khác đều bởi vì nguyên nhân chiến loạn mà hoang phế cả rồi.
- Sở dĩ tỉnh Hải Tuyền có thể bảo trì số lượng ruộng tốt này, vẫn còn là do nơi đó có Sư đoàn trưởng Khải Nhĩ Đặc khống chế vững vàng tỉnh
Hải Tuyền không cho xuất hiện chiến loạn.
Nghe nói như thế, Khang Tư thở dài.
Ngẫm lại tràng cảnh không lâu trước, hơn chục cái quân phiệt chen lấn trong hành tỉnh Hải Tân chinh chiến không ngừng, vậy không cần kỳ quái
hành tỉnh Hải Tân từng có số lượng đồng ruộng quá trăm vạn lại trở thành chỉ còn 21 vạn mẫu như bây giờ nữa.
Như vậy xem ra, chiếm
lĩnh tỉnh Hải Bình là rất trọng yếu, bởi vì quân phiệt tỉnh Hải Bình đều là quân phiệt thổ hào, hơn nữa bọn họ ngoại trừ lương thực ra không có
đặc sản gì khác, như vậy số đồng ruộng tỉnh Hải Bình, hẳn là còn cao hơn tỉnh Hải Tuyền rất nhiều chứ?
- Chuẩn bị đầy đủ nhân thủ vật tư khai phá đất hoang sau khi gieo trồng rồi chứ?
Khang Tư hỏi.
- Vâng, các quan văn Bỉ Khố Đức đại nhân, đã sớm chuẩn bị đầy đủ hạt
giống công cụ và nhân thủ, hơn nữa khai khẩn đều là đồng ruộng bị hoang
phế, không có gì khó khăn, hiện giờ chỉ chờ thời tiết gieo hạt thôi.
Tương Văn rất tự nhiên thêm công cho Bỉ Khố Đức, dù sao cũng phải nói ra một cái tên quan văn, đương nhiên phải nói người có quan hệ tốt với
mình rồi.
- Nếu hiện giờ số lượng ruộng tốt của chúng ta thấp như vậy, lương thực dự trữ của chúng ta còn đủ chứ?
Khang Tư hỏi, thân là thượng vị giả sợ nhất là dự trữ vật tư không đủ dùng.
- Chúng ta muốn đứng vững chân ở Đế quốc, cũng đã dọn kho lương Lôi
gia chuyển tới hơn phân nửa, đồng thời còn thông qua thương nhân thu mua một nhóm, lương thực hiện có cũng đủ cho mấy trăm vạn quân dân chúng ta ăn hơn một năm rồi.
Tương Văn cười nói, dù ai biết được lương thực nhà mình đầy kho cũng sẽ lộ ra biểu tình như thế.
Khang Tư gật đầu nói:
- Ừ, tuy rằng lương thực đủ rồi, nhưng cũng không được thả lỏng, dù
sao lương thực càng nhiều càng tốt, như thế này đi, để Lôi gia đứng ra
mua của đám chư hầu bán đảo Phi Ba một đám lương thực, dù sao những chư
hầu này lương thực chất đầy kho lúa, chỉ cần giá cả hợp lý khẳng định
bọn họ sẽ vui lòng bán ra.
- Vâng, hạ thần sẽ đưa mệnh lệnh này truyền đi.
Tương Văn đối với Khang Tư quyết định rất đồng ý.
- Ừm, Hạm đội liên hợp Hải Quảng, Hải Vũ hiện giờ thế nào rồi?
Khang Tư hỏi.
- Hẳn là đang đánh khó phân cách với Hạm đội số ba, chỉ là bên Lý
Tuấn Nhiên truyền đến báo cáo, nói bọn họ đã tiếp xúc với đội lục chiến
theo bãi nước cạn lên đất liền, xem chừng báo cáo mới nhất đang trên
đường tới.
Tương Văn đáp.
- Ha ha, nói vậy xem ra,
chẳng phải ta không có cơ hội xuất chiến sao? Chúng ta có thể biết trước tiên cơ liệu địch, mật vệ có công rất lớn mà.
Khang Tư cười nói.
- Đây cũng là công của chủ thượng, nếu như không phải chủ thượng dốc
sức bồi dưỡng mật vệ, chúng ta dù muốn thành lập một hệ thống tình báo
nghiêm mật như vậy cũng không thể đủ được.
Tương Văn vội vàng đem công lao tặng cho Khang Tư.
Đối với Tương Văn này đã có thói quen đặt tất cả những gì tốt nhất
lên người chủ thượng, Khang Tư vì thế cũng chỉ có thể cười khổ.
Ở trong lúc Khang Tư buồn chán đọc sách giết thời gian, khu duyên hải
tỉnh Hải Tân, trên lục địa đánh nóng bỏng, nhưng tuyệt đối không nóng
bằng hải chiến được.
Ngoài khơi trôi nổi hơn mười mấy đống lửa lớn, càng trôi nổi hơn trăm chiến thuyền mất đi động lực, mà trên hai
chiến thuyền đang dựa vào nhau, tiếng la hét chém giết vốn không ngừng
lại, đồng thời các chiến thuyền còn có thể di động tự do, lại ở một bên
né trái tránh phải đi tới đi lui công kích tầm xa, trong lúc công kích
chiến hạm địch còn phải cẩn thận không bắn trúng quân mình, thật là quá
sức tiêu hao tinh khí.
- Mới bao lâu không giao thiệp chứ, không ngờ tới Hạm đội số ba lại trở nên ngoan cường như vậy!
Tá Phu hết sức cảm thán nhìn tình hình chiến đấu ngoài khơi.
Tuy rằng Hạm đội liên hợp chiếm ưu thế số lượng, thế nhưng đánh lên
cũng không gọn gàng mạch lạc giống như lục chiến, hải chiến này ngoại
trừ đánh chìm đối phương ra, dù là hạ cầu ván thành công, hoàn toàn
chiếm lấy boong tàu, nhưng chỉ cần đối phương không đầu hàng, vậy phải
thanh trừ sạch sẽ khoang tàu, bởi vì nếu không giải quyết tất cả quân
địch, một khi tùy ý để những phần tử ngoan cố này tử thủ ở trong khoang
tàu, có thể sẽ xuất hiện chuyện đồng quy vu tận.
- Không cần
lo lắng, ta đoán mấy tên ngoan cố kia đều là hải tặc mới chiêu mộ, không phải như thủy binh Hạm đội số ba biết rõ chi tiết chúng ta, nào có cái
dũng khí đối nghịch với chúng ta kia chứ? Chờ tiêu diệt hết lũ pháo hôi
này, phía sau dễ đánh rồi.
Ái Đức Đặc không để ý nói.
- Phải đó phải đó, chỉ cần bọn họ phát hiện phủ Đại Đô đốc rơi vào
tay giặc, nhất định không bỏ trốn thì cũng đầu hàng, chúng ta liền thắng lợi rồi.
Sâm Đặc ở một bên vừa đau lòng vừa mừng rỡ nói.
Sở dĩ mừng rỡ, là bởi vì đội tàu đi đường vòng lên đất liền kia đã có hồi âm biểu thị thành lập điểm đổ bộ, nói cách khác trận chiến tranh
hao tiền tốn của này sắp kết thúc, cũng gần lấy được thu hoạch rồi.
Phất Lạp lại đề nghị:
- Hay là để đội thân vệ chúng ta xuất động, sớm đánh tan lòng tin bọn họ một chút đi, ta cứ luôn cảm giác tâm thần có chút bất an.
Nói xong còn nhìn thoáng qua chỗ giao tiếp giữa trời và biển cả.
Mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn sắc trời xa xa, cái loại tầng mây
có chút chuyển màu vàng này, xác thật khiến cho bọn họ cảm thấy quái lạ, tự đánh giá một chút, gật đầu đồng ý đề nghị này; vì vậy, kỳ hạm Hạm
đội liên hợp cùng một trăm chiếc chiến hạm lớn nhất, mạnh nhất, mới nhất tứ đại hạm đội, bắt đầu tiến vào chiến trường.
- Tứ đại hạm
đội xác thật không thể coi nhẹ mà! Chúng ta hủy đi nhiều chiến hạm của
bọn họ như vậy, lại còn có thể tầng tầng bức bách chúng ta.
Liễu Thanh Dương nhìn tình hình chiến đấu phía trước cảm thán nói.
- Mẹ nó! Cái gì không thể coi nhẹ chứ! Cũng không nhìn lại mấy đống
lửa cháy kia, có mấy cái là chiến thuyền của chúng ta? Mấy chiếc là của
Hạm đội liên hợp? Tứ đại hạm đội này chính là dựa vào nhiều thuyền khi
dễ chúng ta mà thôi! Nếu thật mà số lượng như nhau, chúng ta đã sớm
thắng lợi rồi!
Khải Hải tức giận chửi ầm lên.
Hắn
cũng biết chính mình là nói nhảm, dù sao chiến trường tác chiến nào có
yêu cầu binh lực đối phương ngang bằng với binh lực của mình chứ? Đều là có bao nhiêu ưu thế xuất động bấy nhiêu sao, ưu thế của ngươi không lớn bằng người ta, vậy chỉ có thể tự nhận mình không may đồng thời nghĩ hết cách kéo gần ưu thế đối lập song phương.
- Không cần lo lắng
quá mức, thuyền buôn võ trang cấp Khôi Kiều còn có năm mươi hai chiếc,
phối hợp với các chiến hạm khác, tiếp tục đánh, tuy rằng tổn thất sẽ rất thảm trọng, thậm chí hải quân chúng ta có thể phải trọng tổ, nhưng
khẳng định thắng lợi là của chúng ta.
Liễu Thanh Dương đương nhiên rõ ràng điểm này, cho nên thoải mái nói.
- Cái này ta biết, nhưng mà chính là đau lòng những chiến hạm này mà
thôi, đúng rồi, các thủy binh rơi xuống nước hẳn đều cứu về rồi chứ?
Khải Hải hỏi.
- Không thể đảm bảo tất cả các binh sĩ rơi xuống nước đều cứu về rồi, nhưng mà thuyền cứu hộ chúng ta phái đi chỉ cần gặp được đều sẽ cứu về. Ừm, để mấy chiếc chiến hạm phía sau, chứa đầy người rồi hãy trở về, ở
đây không cần bọn họ chen lấn nữa.
Liễu Thanh Dương nói với thân vệ hầu bên cạnh.
Khải Hải vội vàng gật đầu hùa theo:
- Đúng đúng, trên thuyền bọn họ chở là mầm móng tương lai của hải quân, bảo bọn họ đừng ở đó xem náo nhiệt, lập tức trở lại.
- Rõ.
Thân vệ nhanh chóng chạy đi tìm người cầm cờ truyền lệnh.
Giống như Phó tổng trưởng nói, các thủy binh tham gia qua trận chiến
đấu này đúng là mầm móng, dù là mấy người mình toàn quân bị diệt, chỉ
cần bọn họ còn sống, hải quân vẫn có thể trùng kiến lại.
Hơn
mười chiến hạm phía sau nhận được lệnh, cũng không để ý mấy hành khách
trên thuyền kháng nghị lập tức quay đầu rời đi, những hành khách này
không đơn giản chỉ là thuỷ binh phổ thông, còn có rất nhiều thuyền
trưởng đội phó sĩ quan các cấp của các chiến hạm chìm nghỉm.
Những sĩ quan cao cấp này sở dĩ sống sót, là bởi vì Khải Hải thấy hai
chiếc chiến hạm đi đầu biến thành nhím lửa rồi thành tro tàn, không ngờ
toàn quân bị diệt không một ai bỏ chạy, không khỏi kéo cổ áo Liễu Thanh
Dương mắng ầm lên, khiến cho Liễu Thanh Dương theo thói quen quân quy
của hải quân Đế quốc cùng thuyền tồn tại toát hết mồ hôi lạnh liền lập
tức hạ lệnh: một khi chiến thuyền sắp chìm, các thành viên còn lại phải
rời thuyền, kẻ vi phạm xóa bỏ vinh dự.
Sở dĩ Liễu Thanh Dương
tuyên bố mệnh lệnh này, cũng không phải bởi Khải Hải uy hiếp, mà là bởi
vì Khải Hải nói một câu: "Các ngươi đều là thuỷ binh của Đại đô đốc! Cho nên không có mệnh lệnh của Đại Đô đốc, các ngươi không có quyền lợi đem tánh mạng theo một còn thuyền nát kia!"
Lời này để Liễu Thanh Dương hiểu rõ, chính mình hiện giờ không phải hải quân Đế quốc, mà là
hải quân Khang Tư! Không khỏi cảm thán đồng thời cũng nhanh chóng hạ
lệnh, dù sao Liễu Thanh Dương cũng không muốn thủ hạ của mình hy sinh
không công như vậy.
- Gì, kỳ hạm cùng một trăm chiếc vốn gốc của Hạm đội liên hợp đều lên cả rồi.
Khải Hải ánh mắt sắc bén, rất nhanh liền tháy quân địch tăng binh.
- Ha ha, nếu bọn họ đều xuất vốn gốc rồi, chúng ta cũng không thể lạc hậu được.
Liễu Thanh Dương vỗ vỗ mạn thuyền cười nói, liền chuẩn bị gọi thân vệ đi truyền lệnh.
Đúng lúc này, đột nhiên từ ngoài biển thổi tới một cổ gió lạnh, tuy
rằng thời tiết này có gió lạnh không ngừng cũng không kỳ quái, nhưng cổ
gió lạnh này làm cho người ta lạnh tới tận xương, làm thế nào lại cảm
giác có vẻ tà khí.
Liễu Thanh Dương bị cơn gió lạnh này thổi
trúng cả người run lên, nhưng mà cũng không lưu ý, lúc đang muốn hạ lệnh cho thân vệ đứng trước mặt chờ đợi, phát hiện Khải Hải chỉ ngây ngốc
nhìn xa xa, mà thân vệ mình cũng một bộ dáng ngốc nghếch, không khỏi
quay đầu nhìn lại, vừa nhìn rồi, Liễu Thanh Dương cũng choáng váng.
Chỉ thấy nơi chân trời, một nửa khu vực còn sáng kia, mây vàng chiếm
hết cả vùng chân trời, bắt đầu cuồn cuộn di chuyển thổi sang bên này,
hơn nửa theo chuyển động, mây vàng bắt đầu chậm rãi biến màu.
Nhìn một màn như vậy, trong lòng Liễu Thanh Dương không khỏi nói thầm:
- Gì thế, như vậy xem ra, Khải Hải đối với chuyện xem khí tượng vẫn
rất có nghề mà, chiếu theo tốc độ tầng mây chuyển động, không phải ngày
mai thì là cuối ngày có thể tới đây, tốt, liền thừa dịp thời gian này
đem...
Liễu Thanh Dương mới nghĩ vậy liền thấy cổ chặt lại,
bắt đầu khó thở, tập trung nhìn lại, trong lòng giận dữ, Khải Hải này
lại kéo cổ áo mình nữa!
Thế nhưng tên Khải Hải này đột nhiên
kéo lấy cổ áo Liễu Thanh Dương quay cả người hắn lại, liền khiến Liễu
Thanh Dương càng hoảng sợ, chỉ thấy Khải Hải nắm lấy thân thể Liễu Thanh Dương điên cuồng lay động, đồng thời vẻ mặt sợ hãi hô:
- Nhanh! Nhanh! Toàn quân lập tức lui lại! Nhanh lên!
Liễu Thanh Dương chưa từng thấy qua bộ dáng Khải Hải điên cuồng như
vậy, tuy rằng không hiểu đang êm đẹp vì sao toàn quân đột nhiên lui lại, nhưng hắn cũng không phải ngu ngốc.
Cái này khẳng định có
quan hệ cùng với tầng mây biến động, vốn hắn đang muốn hỏi rốt cuộc xảy
ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt Khải Hải phức tạp sợ hãi không
muốn nghĩ tới, lập tức quay sang thân vệ hô:
- Nhanh! Lập tức ra lệnh toàn quân lui lại!
Vốn thân vệ còn không biết là phải tiến lên ngăn cản hay là coi như
không phát hiện Phó tổng trưởng đang bạo loạn, nghe vậy sửng sốt, nhưng
thấy thần sắc hai vị tổng trưởng, vội vàng hành lễ hô rõ, nhưng lại bị
Khải Hải buông Liễu Thanh Dương ra chửi ầm lên:
- Còn kính lễ cái rắm gì! Nhanh bảo bọn họ trong thời gian ngắn nhất lui về cảng Hải Tân!
Làm cho thân vệ kia sợ tới có chút ngây ngốc nhìn về phía Liễu Thanh Dương đang vuốt cổ ho khan liên tục.
- Mẹ nó! Nhanh lên một chút! Đây là điềm báo trời phạt!
Khải Hải đã dậm chân, nếu như không phải mệnh lệnh của hắn cờ hiệu sẽ không phục tùng, hắn nào có lười lãng phí thời gian như vậy chứ.
Nghe cái tên có chút quen tai như thế, Liễu Thanh Dương liền bảo thân vệ ở bên cạnh đi chấp hành mệnh lệnh của Khải Hải.
Dù sao Khải Hải sẽ không dám đem chuyện trọng yếu đi đùa giỡn, nếu
muốn trong thời gian ngắn nhất trở lại cảng, cần gì phải làm ra lý do
như vậy.
Thấy thân vệ đi truyền lệnh, Khải Hải như là đột
nhiên mất đi sức lực ngã ngồi xuống đất, Liễu Thanh Dương ho khan một
chút mới hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Trời phạt là cái gì?
Khải Hải lật mắt trợn trắng hữu khí vô lực nói:
- Không phải ngươi chưa từng nghe qua cái tên tai nạn trời phạt này
chứ? Toàn thế giới từ trước tới nay chỉ xuất hiện qua hai lần!
Liễu Thanh Dương nghe vậy, cả người cứng ngắc.
Hắn dùng động tác chậm chạp chỉ chỉ vào mây vàng đằng xa hỏi:
- Ngươi sẽ không nói cái tầng mây này chính là dấu hiệu trời phạt chứ? Cái này không nói chơi được, sẽ chết người đó!
- Hừ, ai sẽ lại nói chơi như vậy, là tổ tiên nhà ta từng theo một con thuyền biển đi chu du thế giới, góp nhặt vô số tư liệu các vùng, đáng
tiếc đời sau bất hiếu, không có kế thừa năng lực can đảm của tổ tiên.
Khải Hải nói đến đây, nhếch môi bày ra một dáng cười cực kỳ khổ sở cùng khó coi rồi mới tiếp tục:
- Tổ tiên nhà ta từ trong lời kể thế nhân thu thập từng chút một, lại chỉnh lý ra tình huống hai lần xuất hiện trời phạt, hiện giờ xuất hiện
tình huống như vậy, theo tổ tiên ta miêu tả giống nhau như đúc.
Liễu Thanh Dương cũng lộ ra một dáng cười như có như không, sau đó
giống như là bị người ta quất một roi, mặc kệ phong độ nhảy dựng lên,
lảo đảo chạy tới chỗ người cầm cờ lệnh, vừa chạy vừa mặt mũi dữ tợn
quát:
- ***! Lôi thôi lề mề cái gì! Nhanh truyền lệnh toàn quân lập tức quay về cảng! Kẻ nào dám kháng lệnh bất luận giết chết!
Thấy bộ dáng Liễu Thanh Dương điên cuồng như vậy, Khải Hải ngồi dưới đất thở dài nói thầm:
- May là chiến hạm chở theo mầm móng hải quân đã trở về trước, hẳn có thể trước khi trời phạt phủ xuống trở về được đất liền chứ? Ừ, nhất
định có thể.
Nhận được mệnh lệnh, tất cả đội thuyền Hạm đội số ba cũng không khỏi sửng sốt, Tổng trưởng phát cái thần kinh gì, đang
đánh thắng tới nghiện lại đi ra lệnh toàn quân lui lại quay về cảng?
Lẽ nào chiến sự thất bại sao? Không phải mà, tuy rằng tạm thời rơi
xuống hạ phong, nhưng chiến hạm chủ lực bên mình còn đang du kích bên
cạnh mà, tiếp tục hao tốn một phen sức lực khẳng định có thể đánh bại
Hạm đội liên hợp.
Ngay lúc đám hạm trưởng chuẩn bị kháng nghị, mệnh lệnh nghiêm khắc thêm vào kẻ kháng lệnh bất luận giết ngay truyền
tới, vừa nhìn thấy lệnh này cũng ban ra, biết khẳng định đã phát sinh sự tình trọng đại.
Đám hạm trưởng cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức theo mệnh lệnh lui lại quay về, mà đám thuyền con cũng bận rộn trở
lại thuyền lớn, các thuyền con ngoài khơi lập tức thiếu đi phân nửa.
Bên Hạm đội liên hợp, bọn người Tá Phu cũng bị cỗ gió lạnh cùng tầng
mây vàng biến động thu hút ánh mắt, nhưng các thân vệ hô to gọi nhỏ để
bọn họ lại chuyển ánh mắt trở lại chiến trường một lần nữa.
Đến khi thấy Hạm đội số ba đều triệt thoái về sau, đồng thời phương
hướng di động là cảng Hải Tân, mọi người đều cười ha hả, Sâm Đặc đau
lòng muốn khóc càng hết sức kích động hô:
- Thành rồi! Rốt cuộc thành rồi! Khẳng định bọn họ đã nhận được tin phủ Đại Đô đốc bị công hãm liền lui lại!
- Ha ha, vậy còn chờ cái gì nữa? Đây chính là cơ hội tốt đánh chó xuống nước mà! Lên cho ta!
Ái Đức Đặc cũng nhảy lên hò hét.
Kỳ hạm truyền ra mệnh lệnh truy kích, Hạm đội liên hợp lập tức sĩ khí tăng vọt tận trời cắn chặt rằng không bỏ, mà Hạm đội số ba có khả năng
thật sự mất đi lòng tin hay sao, kỳ hạm bọn họ lại đánh ra tín hiệu
không cần để ý địch quân truy kích, bằng tốc độ cao nhất quay về cảng.
Hành động này vừa ra, tốc độ Hạm đội liên hợp liền nhanh hơn nhiều.
Ngay khi một bên truy một bên chạy, có thể nhìn rõ đường bờ biển, đột nhiên một cổ cuồng phong mang theo một cơn sóng biển cao mấy thước từ
phía chân trời ầm ầm nhào tới.
Bất luận là Hạm đội liên hợp
hay là Hạm đội số ba, mấy trăm chiến thuyền khổng lồ lại bị cơn sóng
lướt qua mạnh mẽ thổi ngang mấy chục thước, mà một ít chiến hạm tương
đối nhỏ, nếu không phải trực tiếp chìm xuống nước, thì là bị sóng biển
đánh lật.
Bởi Hạm đội liên hợp là người truy kích, cho nên
phần lớn thủy binh đều ở trên boong tàu quát to diễu võ giương oai, lúc
gió to cùng sóng biển kéo tới không ai có sự chuẩn bị, cho nên vui quá
hóa buồn, toàn bộ bị đánh bay xuống nước, boong tàu thoáng cái không còn ai.
Mà Hạm đội số ba bởi chấp hành chuyển động không chống
cự, trên boong tàu không có người nào, cho nên chỉ có người trên đài
quan sát cùng gác buồm bị treo ở không trung kêu to gọi loạn, người ở
đài quan sát cùng gác buồm vì an toàn đều sẽ dùng đây đai trói mình lại, không ngờ tới là cứu một cái mạng
Chiến hạm đi đằng trước Hạm đội liên hợp phải dừng lại giải cứu thuyền viên rơi xuống nước, quân
tiên phong dừng lại, lập tức chặn phía trước, chỉ là mọi người cũng
không có ý đi đường vòng, dù sao hiện giờ nắm chắc thắng lợi, căn bản
không cần quan tâm chút thời gian ấy, cho nên tứ đại hạm đội trưởng,
thật không có tính toán hành vi thủ hạ tự ý vi phạm lệnh.
Lúc bốn người ở một bên đợi uống rượu nói chuyện phiếm, Sâm Đặc thỉnh
thoảng nhìn về phía chân trời, ngây ngốc trợn to mắt, cái ly cũng rơi tự do xuống mặt đất.
Mọi người vừa quay đầu nhìn, cũng choáng váng giống như Sâm Đặc.
Chỉ thấy tầng mây phía chân trời vốn có màu vàng, lại đột nhiên chậm
rãi nhiễm một tầng màu đen, cứ thế một lát sau, đám mây màu vàng nhạt đã chuyển thành một mảnh đen kịt, mà ở trong mây đen dày đặt điện xà vặn
vẹo, ở lúc này trở nên đặc biệt chói mắt.
- Điềm báo trời... trời phạt!
Sâm Đặc xanh mặt, miệng sùi bọt mép, tru lên thê thảm.
- Cái gì? Trời phạt?
Ba người Tá Phu sắc mặt ngưng trọng kinh hô.
Sau khi hô lời này, bọn họ muốn mở miệng nói cái gì, nhưng cái gì
cũng không nói nên lời, nhìn lẫn nhau, phát hiện trong mắt đối phương
đều có thần sắc chần chờ.
Đúng vậy, nếu như nói là trời phạt,
vậy hiện tại phải chạy trối chết, mà nếu như là không phải, vậy chẳng
phải không công lãng phí một cơ hội tốt tiêu diệt quân Khang Tư sao?
Ngay lúc bọn họ chần chờ, đám mây đen vùng chân trời lại dùng tốc độ
cực nhanh tràn tới, cảm giác cuồn cuộn mãnh liệt như toàn thế giới đều
chìm ngập trong mây đen.
Nhìn một màn quỷ dị như thế, đám thuỷ binh Hạm đội liên hợp còn có Hạm đội số ba đều la hoảng lên.
Bất quá còn hơn là hạm đội liên hợp không có mệnh lệnh thì không biết làm sao, kỳ hạm Hạm đội số ba phát ra: "Không cần để ý, lập tức cập bờ
lên đất liền!" Để cho người Hạm đội số ba có được chủ tâm, bởi vì nếu nỗ lực một chút, không cần nói cập bờ, thậm chí cảng Hải Tân cũng có thể
tới, cho nên Hạm đội số ba tâm thần kiên định lập tức dốc hết sức lái
thuyền.
- Nhanh! Lập tức tới điểm cập bờ gần nhất cho ta!
Tá Phu sắc mặt trắng bạch dọa người, dùng hết sức lực hét lớn với đám thân vệ.
Đám thân vệ cũng nghe được Sâm Đặc kêu thét, cũng biết rõ cái gì gọi
là trời phạt, đang ở đó thất hồn lạc phách, nghe vậy lập tức nhảy ra
ngoài, hiện giờ chỉ có để đội thuyền cập bờ, cái mạng nhỏ của mình mới
có thể bảo trụ được.
Có được mệnh lệnh, Hạm đội liên hợp rốt cuộc khởi hành lần nữa.
Lần này bọn họ đã mất đi hứng thú truy kích địch nhân, thậm chí ngay
cả huynh đệ rơi xuống nước cũng lười cứu, liều chết phóng tới bờ biển đã mơ hồ nhìn thấy được.
Mây đen che phủ trời đất, nhanh chóng
xuất hiện trên bầu trời đội tàu, chỉ trong nháy mắt, gió lớn đủ để đẩy
ngã chiến hạm, sóng biển có thể ném bay chiến hạm, sấm sét có thể đánh
xuyên thủng một lỗ lớn trên thân chiến hạm, mưa đá lớn bằng trứng gà có
lực công kích như nỏ sàng, còn có những hạt mưa to đánh vào người đau
đớn, loại hiện tượng tự nhiên kinh khủng này theo mây đen hiện ra trước
mắt các thủy binh.
Đối mặt với tình hình kinh khủng như vậy,
mọi người đều chỉ có thể dùng tiếng khóc thét thê thảm bất lực tiếp đón, một cái lần thứ ba phủ xuống thế giới này - Trời Phạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...