Phòng thí nghiệm lạnh như băng, vô số dụng cụ được đặt chỉnh tề, trên chiếc khay màu bạc có một sinh vật khắp người là vết thương đang nằm.
Dòng máu màu xanh sẫm, từ mạch máu trong da thịt nó, từ hốc mắt đã mất con ngươi, từ nơi cánh bị cắt, không ngừng trào ra ngoài.
Huyết dịch màu lam đang rỉ ra kia tựa như một đóa hoa đang nở, một đóa hoa mỹ lệ vạch trần tội ác không được biết đến của loài người.
Ba mươi năm trước, con người tình cờ phát hiện một hành tinh màu xanh lục, trên đó thực vật lùn nhất cũng phải cao đến ba mét, có đủ loại sinh vật muôn hình muôn vẻ khác thường, có sống theo bầy, có sống một mình.
Nó giống như Trái Đất, nhưng không có sinh vật nào cùng loại với con người.
Những người có uy quyền tối cao đã hạ lệnh cấm không cho phép phá hủy một ngọn cây cọng cỏ nào của hành tinh kia.
Nhưng vẫn không ít con người ăn cắp sinh vật và tài nguyên trên hành tinh đó.
Thứ sinh vật trông như chim mà không phải chim nằm trên khay này, đang kéo lê cơ thể tàn tạ của nó, nhích từng bước về phía con dao giải phẫu chưa bị thấm máu tươi.
Rất lạnh, rất cứng, rất sắc bén.
Khoảnh khắc làn da nơi cổ đi sâu vào trong lưỡi dao kia, nó cảm nhận được lần giải thoát đầu tiên sau 376 ngày.
Hô hấp dần dần biến mất, nó vĩnh viễn yên giấc ngàn thu.
Trong một căn phòng nào đó của sở nghiên cứu, chất đầy trên trăm chiếc lồng màu đen nhốt những sinh vật kỳ dị được ngâm trong nước.
Bọn chúng két két kêu, tiếng vừa nhỏ vừa nhẹ, chỉ sợ không cẩn thận quấy rầy tới con người, bị bắt ra trở thành vật thí nghiệm.
Trong một gian phòng khác là nơi chứa những vật thí nghiệm đã được xác định số hiệu, bọn chúng bị giam trong những chiếc lồng hình vuông làm bằng kính, toàn thân trên dưới không có nơi nào là lành lặn.
Bọn chúng dùng ngôn ngữ của riêng mình trao đổi, tiếc là con người không nghe hiểu.
"Khi sống sót trở thành thống khổ, đương nhiên sẽ không còn sợ cái chết."
Bọn chúng thông báo cho nhau.
Phổ Sầm Tư làm thí nghiệm được nửa đường thì ra ngoài rót cốc nước, trở về đã thấy sinh vật trong khay đã mất đi dấu hiệu sinh mệnh.
Trong tháng này, đây đã là sinh vật ngoài hành tinh thứ năm chết dưới tay Phổ Sầm Tư.
Không có một ngoại lệ, tất cả đều là tự sát.
Phổ Sầm Tư không giống những nhân viên nghiên cứu khác, khi làm thí nghiệm thì lấy bọn chúng ra, lúc không làm thì nhốt chúng vào lồng.
Hắn cho những sinh vật này sự tự do lớn nhất, bởi vì hắn biết chúng đã không còn khả năng để chạy trốn.
Bọn chúng tựa như lũ châu chấu đã mất đi đôi chân, không thể nào nhảy nhót được nữa.
Phổ Sầm Tư nhấp một ngụm nước, đặt cái ly xuống, một lần nữa đeo lên đôi găng tay y tế màu trắng, dọn dẹp từng chiếc khay. Màu máu của chúng rất khác với con người, có rất nhiều sinh vật đặc thù không thể dùng lý thuyết của con người để đóng khung chúng, Phổ Sầm Tư thường xuyên cho ra được kết quả thí nghiệm cũng là vì vậy.
Trước giờ hắn chưa từng dùng tri thức của Trái Đất để đánh giá những sinh vật đó.
Những sinh vật ngoài vũ trụ đó đã chết, nếu không giải phẫu thì thật lãng phí những cơ quan của chúng.
Con dao chuẩn xác mổ từ ngực tới bụng, dòng máu màu xanh đậm dính lên găng tay, Phổ Sầm Tư kiểm tra cấu tạo các cơ quan của nó, từng bước ghi chép lại, đánh máy và in ra hai phần tài liệu, nhưng chỉ nộp một phần cho sở nghiên cứu.
Khi Phổ Sầm Tư đi nộp tư liệu, cũng tiện tay trả lại sinh vật đã chết cho nhà kho.
"Cậu không biết những vật thí nghiệm này quý giá tới mức nào à?" Đúng lúc tới kiểm tra tình trạng của các sinh vật vũ trụ, Quế Điền Lương liếc nhìn vật thí nghiệm đã bị giải phẫu được Phổ Sầm Tư trả lại kia, y nhíu mày nói: "Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn viện trưởng cũng sẽ cách chức cậu."
"Bọn chúng chết trên tay tôi còn có giá trị." Phổ Sầm Tư phe phẩy đống kết quả nghiên cứu trong tay: "Nhưng trên tay anh thì chưa chắc, có khi chết một trăm con cũng chẳng tiến triển nổi."
"Những sinh vật kia ít nhất vẫn có thể làm thêm vài chục lần thí nghiệm nữa, cậu cứ thế mà giết chết chúng là hủy đi biết bao nhiêu kết quả thí nghiệm mà những người khác đáng lẽ sẽ làm ra được."
Quế Điền Lương cực kỳ không ưa Phổ Sầm Tư, trong đó còn xen lẫn chút đố kỵ, vì những nhân viên nghiên cứu khác muốn có kết quả nói ít cũng phải mất một tháng, nhưng Phổ Sầm Tư chỉ cần năm ngày là được.
Mà tỉ lệ chính xác lại lên tới 80%.
Cặp mắt dưới chiếc kính gọng vàng kia, có giễu cợt, cũng có mỉa mai: "Chẳng lẽ để lại cho các người thì các người có thể xác định được mã gen của chúng?"
Quế Điền Lương còn muốn nói tiếp, đầu Phổ Sầm Tư đã không thèm quay lại, cứ thế đi nộp báo cáo.
Nhưng đúng là tỉ lệ chính xác toàn bộ viện nghiên cứu của bọn họ đều không đến 40%.
Đây là năm thứ tư Phổ Sầm Tư gia nhập tổ chức QW, đã có vô số quái vật muôn hình muôn vẻ chết trong phòng thí nghiệm, mất mạng dưới dao giải phẫu của hắn.
________________________________________
Phổ Sầm Tư không phải người tốt, nhưng hắn không bao giờ biện minh cho hành động của mình. Hắn không coi mình thượng đẳng hơn những sinh vật ngoài vũ trụ kia, vì thế điều ấy khiến hắn trở nên khác biệt.
Giữa cái chết nhẹ nhàng (dù sau đó xác bị mổ xẻ) với tháng ngày bị một lũ người hành hạ để phục vụ cho mục đích cao thượng của chúng, cái nào hơn?
Phổ Sầm Tư là đồ tể, nhưng hắn cũng là chúa cứu thế của những sinh vật ngoài hành tinh ấy, dù cho chính hắn cũng chẳng nhận ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...