Chương có nội dung bằng hình ảnh
Anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh, họ là những người rất hiền lành.
Chúng tôi sống chung.
Hạnh phúc là một thứ phi thực tế.
Có lẽ những đau đớn trong quá khứ đều là rèn luyện, chỉ để gặp anh ngày hôm nay.
“Chi Chi, anh phải đi Mỹ công tác.” Lục Ninh Xung vội vàng ôm lấy tôi, giọng điệu oán trách, rõ ràng là anh không hề muốn đi, anh không nỡ rời xa tôi.
“Dạo này em có một đối tác quan trọng, không thể rời đi, không cùng anh đi được, chờ em tới tìm anh được không?” Tôi hôn vào một bên mặt anh an ủi.
Lục Ninh Xung nghịch ngón tay của tôi, “Được rồi, ngoan ngoãn chờ em.”
Tôi tiễn anh ra sân bay.
Ngay khi máy bay cất cánh, tôi bắt đầu nhớ anh.
Dự án tiến triển được một nửa, vào giai đoạn quan trọng, tôi từ công ty trở về đã quá một giờ đêm.
Đến cửa, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tôi toát mồ hôi lạnh.
“Chu Chi, anh tìm em lâu lắm đấy.” Thẩm Nghiệp dập điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, có vẻ rất mệt mỏi.
Tôi nhìn qua, giả vờ bình tĩnh, cười nói: “Anh và Triệu Thi Vãn sao rồi?”
Thẩm Nghiệp bất đắc dĩ bĩu môi, “Em ghen sao, anh thật sự không thích cô ta.”
Cảm giác buồn nôn từ đáy lòng chậm rãi dâng lên, tôi cố gắng kìm lại, “Tôi không ghen, tôi thật sự hy vọng anh và cô ấy có cuộc sống tốt đẹp, chúng ta đã ly hôn, xin đừng quấy rầy tôi.”
“Chỉ vì anh quá tức giận mới ly hôn, anh yêu em, làm sao có thể buông em ra được?” Thẩm Nghiệp nhướn mi nhìn tôi, trên môi nở nụ cười, tựa như đang giễu cợt sự trong sạch của tôi.
Tôi lùi lại hai bước, “Tôi có bạn trai rồi, rất hạnh phúc, tôi cũng không có ý định trở lại Trung Quốc, xin anh…”
Chữ tự trọng còn chưa kịp nói ra. Thẩm Nghiệp bước tới, khống chế tôi.
Anh ta ấn tôi vào mui xe, nhéo cằm tôi dò xét: “Em đanh nói cái gì vậy?”
Đôi mắt anh ta dần hiện lên từng tơ máu, có vẻ vô cùng tức giận.
Tôi sợ đến run rẩy, nước mắt điên cuồng lăn dài, rơi xuống tay anh. Thẩm Nghiệp buông tôi ra ngay lập tức, trầm giọng hỏi: “Em sợ tôi?”
Tôi sụp đổ ngồi xổm trên mặt đất, “Làm sao tôi có thể không sợ anh, anh đã đối xử với tôi như nào? Làm ơn, đừng xuất hiện trước mặt tôi, để tôi sống thật tốt, được không?”
Thẩm Nghiệp vươn tay định kéo tôi dậy, tôi căng thẳng ôm lấy mình.
Hắn ta lui về sau một bước, “Thực xin lỗi…”
(Chị lui hai bước mà anh chỉ lui một bước bảo sao chị không quăng anh đi
Phải lui 1000 nước, lui ra khỏi trái đất luôn cũng được)
Thẩm Nghiệp rời đi.
Tôi nghĩ lương tâm của anh ta trỗi dậy.
Thật không ngờ, anh ta chỉ đổi cách khác để cố gắng nhận được sự tha thứ của tôi.
Anh ta cực kì dịu dàng, không cách xa khỏi tôi một chút nào.
Lại còn giúp studio của tôi đàm phán rất nhiều khách hàng, đề nghị giúp tôi giải quyết những rắc rối.
Cho dù tôi có cầu xin anh ta đừng làm điều đó thế nào đi chăng nữa, anh ta chỉ cúi đầu xin lỗi và làm bộ đáng thương.
Thẩm Nghiệp đem cho tôi một bó hoa hồng, tôi ngay lập tức ném nó vào thùng rác trước nhà.
Anh ta mơ hồ nhìn tôi, “Chi Chi.”
“Tôi đã có bạn trai.”
“Đừng dùng những lời này chọc giận anh, anh cảm thấy rất khó chịu.” Thẩm Nghiệp cụp mắt xuống, dường như đang vô cùng đau lòng.
Lục Ninh Xung sớm quay trở lại.
Mỗi tối gọi điện thoại, anh đều cảm nhận được sự lơ đãng của tôi.
“Em nuôi chó sau lưng anh hả?” Lục Ninh Xung vội vàng đem mặt dí sát vào màn hình, nhướn mày nhìn tôi.
“Có cái r.ắ.m á.”
“Chậc chậc, độc mồm quá đi. Anh lập tức trở về kiểm tra em. Ngoan một chút.”
Tôi muốn đá bay Thẩm Nghiệp đi.
Lục Ninh Xung nói rằng chúng tôi sẽ kết hôn khi anh quay về.
Đám cưới không thể bị phá hỏng bởi một Thẩm Nghiệp.
“Anh còn nhớ chiếc nhẫn ngọc bích năm đó anh tặng em không? Anh nói trên đời chỉ có một chiếc, nếu tìm được, em sẽ tha thứ cho anh.” Tôi ném chiếc nhẫn đó đi.
Đó là minh chứng còn sót lại khi tình yêu nồng nhiệt nhất, tôi không muốn nó xuất hiện nữa.
Đôi mắt Thẩm Nghiệp sáng lên, “Được.”