Từ sau khi cả Cố thị biết mối quan hệ của Đàm Châu và Cố Quý Dực thì họ đối xử với cô vô cùng hòa nhã, chẳng những thế mà thiếu điều đội cô lên đầu rồi kính hoa như Phật ấy chứ.
Đàm Châu chỉ biết cười chứ chẳng biết nói gì, nhưng cô vẫn thắc mắc tại sao họ biết mối quan hệ của cô và Cố Quý Dực... Trong số những nhân viên thì có một người đã tốt bụng nói cho cô biết.
Nghe xong chuyện là khóe môi của Đàm Châu cũng giật giật, hóa ra tên nam nhân đó lại dám bày ra trò này cơ đấy, bảo sao hôm đó thấy anh im lặng như vậy.
Nói chuyện với đồng nghiệp xong thì Đàm Châu cũng đi về phòng làm việc, vừa nhìn thấy Cố Quý Dực liền rời khỏi ghế, đi đến chỗ của cô, còn định nắm tay cô nhưng cô đã rút lại, còn lạnh nhạt nhìn anh, nói:
- Cố tổng, đây là công ty, thỉnh tự trọng.
Cố Quý Dực có hơi nhíu mày, nhưng rồi anh vẫn nắm chặt lấy tay của Đàm Châu, nói:
- Anh là chủ, anh có quyền.
- Ấu trĩ.
Mặc kệ bị mắng là gì cũng được, Cố Quý Dực lại nhẹ nhàng xoa xoa tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Anh đã đặt vé ở suối nước nóng Tuyền Thủy rồi, ngày mai chúng ta sẽ đến đó trước một ngày.
- Hả? Không phải ngày kia mới khai trương sao?
- Anh muốn ở riêng với em một ngày trước khi chỗ đó đón khách. Phí tổng cũng đã đồng ý rồi.
Đàm Châu nghe qua thì cũng thấy khá thích thú, nói sao đi nữa thì vào ngày khai trương chắc chắn là sẽ rất đông, tới đó có khi cô và Cố Quý Dực cũng không có không gian riêng, đi sớm một ngày cũng tốt.
- Em sao vậy? Hôm nay em lạ lắm.
- Lạ gì đâu, chỉ là không biết tại sao lại có người đem đoạn ghi hình ngày hôm qua phát tán. Làm cho Cố Sơ Dụ hôm nay nghỉ làm, Vi Yến Uyển còn khoa trương hơn... Trực tiếp xin nghỉ việc luôn.
Dừng một chút, Đàm Châu lại nhìn Cố Quý Dực rồi nở một nụ cười thánh thiện, nói tiếp:
- Anh nói xem, là ai vậy?
Gương mặt của anh lúc này vô cùng bối rối, chỉ cần nhìn biểu hiện đó cũng đủ để Đàm Châu biết "chủ mưu" là ai rồi, cơ mà cô chỉ nhìn anh rồi bật cười, lại bắt đầu nhìn anh, đưa tay nâng cằm anh lên, giọng nói đầy trêu chọc, nói:
- Cố Quý Dực, sao em không biết anh nhỏ nhen như vậy nhỉ? Dù sao Cố Sơ Dụ cũng là cháu trai của anh đó, Vi Yến Uyển cũng sẽ là cháu dâu tương lai của anh, còn có đứa bé trong bụng của Vi Yến Uyển nữa chứ. Anh không sợ cô ta sợ quá mà làm ra chuyện dại dột à?
Cố Quý Dực nghe qua rồi cũng chỉ cười, sau đó anh lại nâng tay của cô lên, hôn lên tay cô một cái, nói:
- Tính cách của anh chị hai liền lành, cho dù đứa bé kia có thật sự là con của Cố Sơ Dụ hay không thì họ đều nhận. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Anh sợ Vi Yến Uyển sẽ nhân cơ hội này tìm cách đổ oan cho em. Cô ta an toàn sinh con thì không sao, nhưng lỡ đứa bé có mệnh hệ gì... Em chắc chắn sẽ là người gánh tội.
Cô biết chứ, ngay từ giây phút cô vạch trần chuyện Cố Sơ Dụ yếu sinh lý là cô cũng đoán được bước tiếp theo Vi Yến Uyển sẽ làm gì rồi, nhưng đáng tiếc thật đó... Đàm Châu cô xinh đẹp chứ không có ngu nha, não cô vẫn còn nhiều nếp nhăn lắm, đã biết Vi Yến Uyển không có thiện lành gì thì cô cũng đâu có dại mà đâm đầu vào cô ta chứ.
Cố Quý Dực nhìn cô, sau đó lại nói:
- Châu, anh hôn em có được không?
Đàm Châu quay sang nhìn anh, cái tên này thật sự là mỗi lần muốn hôn đều xin phép đó à? Tính ra Cố Quý Dực cũng trẻ con thật đấy.
- Không được, như vậy sẽ lem son hết.
- Không sao, chút nữa son lại là được mà.
Cô chỉ lắc đầu nhìn anh, sau đó đầu cô lại nhảy cô, đưa ánh mắt quỷ dị nhìn anh, nói:
- Vậy anh nói xem, anh thích em đúng không? Hơn nữa anh thích em từ khi nào?
Có vẻ như Cố Quý Dực u mê môi cô, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo lắm, đâu phải muốn bẫy anh là bẫy được. Đến đây anh liền đứng dậy rồi đi về chỗ của mình, còn nói:
- Không sao, thật ra không hôn cũng được, nhìn em cũng đủ rồi.
Đàm Châu có hơi ngơ ra, cái tên này đúng là cứng miệng thật đó! Chẳng phải chỉ cần nói rõ với cô là được rồi sao? Tại sao cứ phải giấu giấu giếm giếm cực khổ như vậy chứ?
Tức chết cô rồi!
Cố Quý Dực cũng nhận ra cô vợ nhỏ của mình đang giận dỗi, nhưng anh không thể nói ra được. Vì nếu như bây giờ anh nói ra thì sẽ không vui nữa, khi nào thời cơ đến thì anh sẽ nói... Nhưng không phải bây giờ.
Tuy nhiên, Cố Quý Dực đảm bảo rằng, anh cưới Đàm Châu không đơn thuần là để xung hỉ cho cha mình. Nhưng ngoài lý do xung hỉ thì anh không nghĩ ra được lý do nào khác.
Đàm Châu... Cô gái này anh đã chấm từ trước rồi, xung hỉ cũng chỉ còn là một cái lý do thôi!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...