Cô Dâu Tỷ Phú

Tiếng cười lớn bị bịt kín lại thành tiếng cười khùng khục. Vinh trợn mắt ngó lên. Con nhỏ man man đang cười anh, một tay cầm cây lau nhà nước nhểu lòng thòng. Có lẽ cái ngã của Vinh giống như là đi chụp ếch. Vinh ngồi ngay dậy và đứng lên toan trừng mắt quát, song anh lại suýt trượt một cái nữa, may là chụp được vào tường. Anh quát:
– Còn cười nữa hả? Ai khiến cô lau nhà, không biết lau nhà thì để người làm, khéo bày đặt.
Không đợi Uyển Ngọc lên tiếng, Vinh quát gọi người làm:
– Chị Hai, mau lên đây!
Chị giúp việc chạy lên:

– Dạ, cậu Vinh ...
– Chị làm ơn mau lau khô cái nhà. Biểu cô ta hãy ngồi làm kiểng, đừng có phá phách nữa, tôi bị ngã trẹo cả xương sống rồi nè.
– Dạ dạ ....
Vinh giận dữ đi vào phòng đóng cửa cái rầm. Đúng là phiền hết biết, quanh đi quẩn lại, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh đâu có ghét cô ta, còn thương hại nữa là khác. Côi cúc, không nơi nương tựa nhưng cô ta lại ăn ở thật là khó thương.

Bên ngoài, chị Hai giật cây lau nhà trên tay Uyển Ngọc.
– Cô không biết làm công chuyện nhà thì làm ơn ở trong phòng cô giùm đi.
Nhà gạch bông láng bóng, cô lau nhà kiểu này đi trượt té chết luôn. May là cậu Hai té, chứ nếu bà hay cô Thanh Hương, có phải chết không?
Không biết làm sao, Uyển Ngọc đành đi về phòng mình, cô chỉ muốn làm điều gì đó giúp trong nhà, không thành một kẻ ăn không ngồi rồi, nhưng cứ hễ cô mó tay vào cái gì cũng bị la bị mắng. Uyển Ngọc thấy buồn làm sao, cô không thể nào hòa đồng được với người trong nhà này, giống như một vì sao lạ, lạc lõng trong đêm. Chỉ có những lúc ngồi bên ông Thành, ông nhỏ nhẹ chỉ bảo, lòng cô ấm lại trong tình cảm như là cha và con vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui